Công Tước

Chương 1029: Đánh nhau



Xe dừng lại trước cổng học viện, bởi vì còn ba ngày nữa mới đến thời gian báo danh, cho nên lúc Cung Ngũ đến học viện vẫn chưa có ai.

Cung Ngũ bước từ trên xe xuống, đã có người xách hành lý qua cho cô. Công tước đại nhân xuống xe theo, kéo hành lý của cô, nói: “Anh đưa Tiểu Ngũ về ký túc xá.”

Cung Ngũ nhìn anh một cái, “Cảm ơn anh Tiểu Bảo,1không cần đầu tôi tự đi được.” Công tước đại nhân kiên trì, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, trong mắt cũng chan chứa ý cười, kéo hành lý của cô không cho cô từ chối, nói: “Đã lâu không đến trường học của Tiếu Ngũ, qua đây xem một chút cũng là cơ hội hiếm có.”

Cung Ngủ không nói gì, đến cổng lấy thẻ sinh viên ra, người gác cổng lập tức cho đi. Hai8người tiến vào, men theo con đường lớn trong trường học chậm rãi đi về phía trước. Cả đoạn đường đi không ai nói chuyện với ai. Lúc đi ngang qua luống hoa, Cung Ngũ rụt cổ lại, nhanh chóng khom người đi qua đó. Cô biết Dung Trần lấy trộm hoa bị phạt giúp người làm vườn trồng hoa trồng cỏ, nói không chừng bây giờ vẫn đang ở đây nữa. Quản lý ký túc xá2vừa nhìn thấy Cung Ngũ và Công tước đại nhân đã vội vàng đi qua: “Ngài Edward, Ngũ tiểu thư, hai vị đến sớm vậy!”

Cung Ngũ gật đầu: “Tôi đã thông báo trước rồi, giường chiếu và phòng tôi đã thông gió thoáng khí hết chưa?” “Đúng thế, hai ngày trước đều đã thông gió thoáng khí hết rồi, không ngờ cô lại đến nhanh vậy.” Quản lý ký túc xá vội vàng dẫn bọn họ qua4đó, “Mời đi bên này...” Cung Ngũ xua tay: “Tôi tự lên là được, cô không cần đi đâu, vất vả rồi.”

Cô lại nhìn Công tước đại nhân nói: “Anh Tiểu Bảo, tôi tự lên là được...”

Công tước đại nhân không đưa hành lý cho cô, Cung Ngũ yên lặng xoay người đi lên tầng.

Mới vừa đi qua chỗ rẽ đã nhìn thấy trong hành lang ở cửa phòng của cô có hai người đang quấn lấy nhau.

Ban đầu Cung Ngũ còn tưởng là có người đánh dã chiến, thầm nói số mình thật may, lại gặp được cảnh kết thúc kỳ nghỉ hè củi khô lửa bốc lăn lộn ngay trên hành lang thế này. Kết quả nhìn kỹ lại, phát hiện là hai người đàn ông, một người trong đó là Dung Trần, mà một người khác... chính là Tư Đồ.

(*) Đánh dã chiến: Chỉ đôi nam nữ quan hệ ngay ở nơi công cộng.

Cung Ngũ lập tức gọi to: “Này! Hai người các anh!” Hai người đang vật lộn đồng thời ngẩn ra, đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.

Dung Trần bị đè xuống đất đánh như cái đầu heo vừa nhìn thấy Cung Ngũ, lập tức kêu lên như heo bị chọc tiết: “Cứu mạng! Mau đến cứu tôi, tên khốn kiếp này muốn giết người diệt khẩu!”.

Khóe mắt và trên mặt Tư Đồ cũng có dấu vết sưng đỏ nhưng nhẹ hơn Dung Trần nhiều. Nhìn thấy Cung Ngũ, anh ta lập tức đứng lên, giơ tay vuốt tóc một cái, vẫn bày ra bộ dạng “Tôi là đại soái ca”, nói: “Hey, đã lâu không gặp!”

Cung Ngũ khiếp sợ: “Anh... sao anh lại ở đây?” Chẳng lẽ còn sợ chuyện lần trước chưa đủ lớn? Bây giờ lại chui ra gây ầm ĩ tiếp à? Cái tên ngốc này, không phải là anh ta lại lén chạy vào đây đây chứ?

Lần này cô sẽ không mạo hiểm giúp anh ta nữa đâu, cho dù giúp gì thì cô cũng đã giúp một lần rồi, thanh toán xong, không còn liên quan!

Dung Trần đi tập tễnh đến chỗ cô, mặt như đưa đám nói: “Phòng đối diện... tên này không phải là người tốt, hắn... hắn lấy oán báo ơn!”

Cung Ngũ càng trừng mắt lớn hơn, “Hai người có chuyện gì thế hả? Chẳng lẽ... hai người quen nhau à?” Dung Trần gật đầu Tư Đồ lắc đầu: “Quen (không quen)!”

Cung Ngũ tức giận: “Rốt cuộc là quen hay không quen?”

Hai người lại cùng trả lời: “Không quen quen)!” Cung Ngũ xoay người rời đi, “Tôi đi tố cáo...”

Dung Trần và Tư Đồ vội vàng ngăn ở trước mặt cô, “Dừng lại! Cung Ngũ khoanh tay, nhìn bọn họ, “Hai người làm gì thế hả?” Từ đầu đến cuối Công tước đại nhân đều đứng ở bên cạnh, vẻ mặt hơi lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, tầm mắt lướt qua Tư Đồ. Dung Trần giống như đột nhiên phát hiện ra sự tồn tại của Công tước đại nhân, giật mình: “A, hóa ra là ngài Edward! Hân hạnh hân hạnh, chào ngài, chào ngài!”

Dáng vẻ trịnh trọng cao quý tao nhã đúng là phong thái của minh tinh thần tượng. Đương nhiên nếu như mặt mũi anh ta không bầm dập thì sẽ càng giống hơn.

Đang nói chuyện, anh ta nhấc chân đá Tư Đồ một cái: “Đây chính là ngài Edward, chính là người tôi nói với anh đó, là bạn trai cũ của phòng đối diện của tôi. Bây giờ anh tin rồi chứ? Đây chính là ngài Edward, đứng ở trước mặt anh chứng minh, anh còn có cái gì để không tin nữa?”

Tư Đồ chỉ ngước mắt lên nhìn anh một cái, hất cằm, kiêu ngạo nói: “Anh ta hả, chào.”

Không có một chút lễ phép nào cả.

Công tước đại nhân điềm tĩnh gật đầu, nhưng không lên tiếng, vẫn xách hành lý của Cung Ngũ trong tay. Cung Ngũ nhìn Dung Trần, lại nhìn Tư Đồ, đột nhiên nói: “Này? Sao tóc hai người đều biến thành màu đen thế?” Dung Trần buồn bực gãi đầu, nói: “Chất tóc càng ngày càng kém, người quản lý không cho tôi nhuộm nữa.” Tư Đồ nói: “Tóc tôi vốn là màu đen, lần trước lúc đến đây là nhuộm. Lần trước quá nổi bật, lần này đặc biệt khôi phục lại.”

Cung Ngũ: “...”

Cô cảm thấy tình hình trước mặt quá loạn, có chút không thích ứng được. Công tước đại nhân vẫn còn ở đây, cô nhìn về phía anh: “Anh Tiểu Bảo, cảm ơn anh đã đưa tôi qua đây. Tôi đến nơi rồi, anh về đi.”

Công tước đại nhân nhìn về phía Tư Đồ, rõ ràng rất không vui đối với sự xuất hiện của anh ta. Có điều anh không nói gì nhiều, chỉ nhấc chân đi qua, đặt hành lý ở cửa phòng

Cung Ngũ, lại quay lại nói: “Anh đi trước đây, nếu như có chuyện gì, Tiểu Ngũ nhớ gọi điện thoại cho anh.” Cung Ngũ gật đầu: “Ừ, tôi biết rồi.” Trước khi đi, Công tước đại nhân quay đầu nhìn Dung Trần và Tư Đồ, đột nhiên nhìn về phía Dung Trần, hỏi: “Cậu lớn lên ở Thanh Thành à?”

Dung Trần ngẩn ra, sau đó cao ngạo lạnh lùng trả lời: “Ừm, đúng thế.”. Công tước đại nhân cong khóe môi lên, gật đầu: “Tiểu Ngũ, anh đi trước đây.”

Nói xong, anh rời đi.

Ba người còn lại lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Cung Ngũ đi về phòng mình, Dung Trần vẫn đi cà nhắc sau lưng, “Phòng đối diện, sao cô đến mà không nói với tôi một tiếng thế, tốt xấu gì cũng bảo tôi đi đón cô chứ?”

Cung Ngũ mở cửa ra: “Không cần. Anh lại không có xe, đón tôi thế nào?” Đứng ở cửa, cô tò mò hỏi: “Tại sao Tư Đồ lại ở đây? Còn nữa, rốt cuộc hai người có quen nhau hay không? Có thể từng người nói một không?”

Dung Trần: “Ách... Hai ngày trước tôi quen cái tên vong ân phụ nghĩa này ở cổng trường, nghe nói anh ta không có nhà đế về, tôi mới đưa anh ta qua đây. Kết quả sau khi đến nói cái gì anh ta cũng không tin tôi là minh tinh thần tượng, tôi cho anh ta nghe bài hát của tôi, sau đó anh ta đánh tôi. Phòng đối diện, cô nói xem anh ta có phải là đồ vong ân phụ nghĩa không?”

Tư Đồ vừa nghe thấy thế đã chống tay lên người, tiếp tục bày ra bộ dạng “Tôi là người đẹp trai nhất trên đời”, trả lời: “Ngày nào anh ta cũng cầm cái máy thu âm nát đặt bên tai tôi bật cái bài không biết là do tên ngu ngốc nào hát, tôi nói không nghe cũng không được. Tôi không thể nhịn được nữa mới ra tay đánh anh ta...”

Cung Ngũ: “...” Hiểu rồi, là người thì đều không chịu nổi Dung Trần ngày nào cũng ép người ta nghe bài hát của anh ta, còn ngày ngày bật, không đánh anh ta đúng là có lỗi với lỗ tai của bản thân. Cung Ngũ đi vào phòng, “Các anh tiếp tục đánh đi, không liên quan đến tôi, có chuyện hay không có chuyện cũng đừng tìm tôi.”

“Phòng đối diện!” Dung Trần đi qua đập cửa: “Đã lâu không gặp như vậy, sao cô có thể đối xử với tôi như vậy hả? Tối ngày nhớ đêm mong, không ngờ cô lại ném cho tôi bộ mặt lạnh lùng. Tôi tôi tôi tôi... cô xứng đáng với tôi à?”

Cung Ngũ kéo cửa ra, dịu dàng tặng cho anh ta một chữ: “Cút!” Dung Trần khóc chết ngất.

Tư Đồ vừa thấy Cung Ngũ đóng cửa lại cũng xông qua, “Này, không đúng nha, tôi mới là người rất lâu không gặp, hồi đó tôi vào sinh ra tử rời đi, thái độ của cô lại thế này à? Trái tim tôi tan nát hết rồi!”

Cung Ngũ lại kéo cửa ra, không đợi Tư Đồ hoàn toàn lộ ra ý cười đắc ý trên mặt, cũng dịu dàng nói: “Cút.” Tư Đồ kinh hãi: “Sao cô lại đối xử với tôi như thế hả? Cô đây là chơi gái xong không trả tiền à? Mẹ kiếp! Tôi gặp phải Trần Thế Mỹ rồi! Tôi...” Cung Ngũ khóa trái cửa lại, một đối thần kinh, hai người bọn họ không phải anh em ruột đúng là đáng tiếc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.