Công Tước

Chương 1032: Người kỳ lạ



Thời gian hai người trước sau xuất hiện ở bên cạnh Cung Ngũ cách nhau không xa lắm, mặc dù cách thức khác nhau nhưng thủ đoạn của bọn họ rất thành1công, thậm chí không có điểm đáng nghi gì lớn.

Nếu như nói thì sự xuất hiện của Tư Đồ Lệ là miễn cưỡng, dù gì anh ta cũng có quan hệ với8Chiêm Húc, hơn nữa tình trạng hiện nay của Chiêm Húc thì anh biết. Nhưng sự xuất hiện của Dung Trần thì rất khó hiểu, thậm chí còn kỳ lạ.

Công tước đại2nhân không chỉ nghi ngờ Dung Trần một lần. Từ rất lâu trước kia, anh đã điều tra thân phận của Dung Trần rồi, phát hiện anh ta đúng là diễn viên4của một công ty nghệ thuật trong nước, cũng thật sự vì đánh nhau với người ta mà bị công ty đóng băng, sau đó luôn không có cơ hội lộ mặt. Qua một khoảng thời gian ngắn, anh ta xuất hiện ở học viện hoàng gia của Gaddles, lại còn ở phòng đối diện với Tiểu Ngũ.

Anh ta dùng thủ đoạn và cách thức nhanh nhất thu hút sự chú ý của Tiểu Ngũ, lại dùng cách thức thích hợp nhất làm quen với Tiểu Ngũ, bất tri bất giác đã kéo gần được khoảng cách giữa anh ta và Tiểu Ngũ lại.

Thân phận bối cảnh của Dung Trần vừa vặn kìm hãm anh. Anh ta dùng thân phận đại sứ giao lưu đến đây, cho nên cho dù Dung Trần đơn độc một thân một mình bên cạnh không có lấy một vệ sĩ thậm chí là quản lý nào, nhưng Công tước đại nhân lại không thể tùy tiện ra tay với anh ta, bởi vì thậm chí Công tước đại nhân còn có nghĩa vụ bảo vệ sự an toàn của Dung Trần ở Gaddles.

Sao lại trùng hợp như vậy? Một Dung Trần, một Tư Đồ Lệ, sự tồn tại của hai người đó rốt cuộc là vì cái gì?

Lúc Công tước đại nhân nghĩ như vậy, trong đầu đột nhiên lóe lên cái gì, hai người? Từ trước đến nay anh luôn sai người điều tra riêng hai người này, chưa từng nghĩ sẽ gộp hai người bọn họ lại với nhau.

Anh do dự một chút, sai người đưa tài liệu của cả hai người đó qua đây, xác nhận hộ chiếu tiền vào Gaddles của hai người thật sự có giá trị sử dụng. Sau đó lúc Công tước đại nhân tra hộ chiếu của hai người, phát hiện một sự thật khiến người ta kinh ngạc, hai người đến từ hai nơi hoàn toàn khác nhau không liên quan đến nhau, nhưng ngày tháng năm sinh lại hoàn toàn giống nhau.

Trong ký túc xá, hai tên thần kinh phòng đối diện lại đang cãi nhau chỉ vì chuyện rốt cuộc ai sẽ ăn miếng khoai tây chiên cuối cùng, ầm ĩ cả tiếng đồng hồ chưa xong.

Cung Ngũ đau cả đầu, không có cách nào đọc nổi sách, cô đập mạnh lên bàn, tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Hai người các anh, rốt cuộc là muốn gì hả?” “Miếng khoai tây chiên cuối cùng!” Hai người đồng thanh nói, vô cùng ăn ý. Cung Ngũ nổi giận đùng đùng đi qua, cầm miếng khoai tây chiên cuối cùng nhét thẳng vào trong miệng mình: “Hết rồi!”

Cô trở về, đóng cửa lại, tiếp tục đọc sách.

Cô nói đọc sách là đọc sách thật, hoàn toàn không suy nghĩ chuyện khác. Tên ngốc Dung Trần còn phải đi gánh phân giúp người làm vườn, Tư Đồ vốn dĩ nhận được thư hồi âm của Cung Ngũ thì phải trở về rồi, nhưng anh ta đã đồng ý giúp Dung Trần nên không thể đi được. Nếu anh ta đi, vậy sau này đừng hy vọng có lần sau nữa.

Vì vậy, buổi sáng hai người kia cùng gánh phân, quay về là đánh nhau, hoặc là ẩmĩ, vì ai tắm trước, vì ai có quyền chọn phần ăn, vì ai ngủ bên ngoài giường... dù sao, chỉ cần là cần lựa chọn, thể nào cũng ầm ĩ không thể hòa giải. Về phòng là Cung Ngũ đóng chặt cửa lại, hai tên thần kinh phòng đối diện kia thích mở cửa đánh nhau, ầm ĩ làm cô đau cả đầu.

Ba ngày rưỡi cô trở về trường học đều trôi qua trong việc nhìn bọn họ đánh nhau. Cung Ngủ không thể nhịn được nữa, đi qua tìm Tư Đồ: “Tôi đã viết xong thư hồi âm nhiều ngày rồi, anh cũng nên về đi, còn chuyện giúp Dung Trần thu dọn vườn hoa không gấp, tôi sẽ giúp anh ta. Bye bye!” Tư Đồ trợn mắt, “Cô...” lại nghiêng đầu mím môi, bắt đầu diễn: “Đúng là đồ lòng dạ độc ác...”

Dung Trần trợn mắt, mặc quần đùi áo ba lỗ màu trắng, đôi chân trần bị nấm, vẻ mặt cộc cằn, “Mau đi đi, suốt ngày đi giày của tôi làm tôi bị lây nấm chân rồi... ai ui, ngứa chết tôi rồi, gãi xong thật thoải mái!”

Cung Ngũ ghét bỏ suýt nữa nôn thốc nôn tháo: “Dung Trần anh tởm quá đấy! Như vậy mà anh cũng không biết xấu hổ nói mình là minh tinh thần tượng à? Nên để cho các fan hâm mộ của anh nhìn thấy cái đức hạnh thối này của anh.”

Dung Trần đang xoa chân say sưa, cũng không để ý đến Cung Ngũ. Tư Đồ vừa thấy thể thì cũng cảm thấy chân mình ngứa ngáy, anh ta lặng lẽ cởi tất ra, ngồi lên ghế, dùng sức xoa chân. Cung Ngũ tức giận: “Sau này tôi sẽ không đến phòng của các anh nữa, tởm kinh!” Cô quay người chạy đi, buồn nôn quá. Để lại hai tên con trai dùng ngón tay ra sức xoa chân mình.

Buổi tối hai người cùng đến gõ cửa, nói mua bánh ngọt nhỏ đáng yêu ở cổng, định chia sẻ với Cung Ngũ. Cung Ngũ cự tuyệt ngay: “Không cần, cảm ơn, các anh ăn đi, ăn nhiều một chút!” Nhìn tay hai người bọn họ cũng không tệ, cô luôn có thiện cảm với tay đàn ông đẹp, cảm thấy người đàn ông có tay đẹp thì sẽ tạo nhã, nhìn những người cao lớn thô kệch trong ti vi, tay y như móng heo. Nhưng bây giờ cô hoàn toàn không có ấn tượng tốt với hai người trước mặt, vừa nhìn thấy bọn họ là lại nhớ đến cảnh bọn họ xoa cái chân bị nấm, đồ mà bộ móng vuốt kia sờ vào còn có thể ăn được à?

“Sao hả? Tiền hai chúng tôi chia đều, cô như vậy là không đúng rồi. Phòng đối diện, hiếm khi chúng tôi có lòng như vậy, cuối cùng ngày mai thằng nhóc này cũng cút đi rồi, chúng tôi đặc biệt qua đây kỷ niệm tình bạn tươi đẹp của chúng ta!” Dung Trần không thể chấp nhận được chuyện mang quà đến cửa còn bị từ chối thế này.

Tư Đồ thì suýt nữa nước mắt nước mũi ròng ròng: “Cô... cái đồ Trần Thế Mỹ cô... cô lại đối xử với tôi như vậy... Tôi nghìn dặm xa xôi qua đây tìm cô, vì đưa thư cho cô và anh tôi, cô lại...”

“Dừng!” Cung Ngủ không cảm thấy cảm động một chút nào: “Đừng diễn nữa, đời này anh đừng hy vọng đạt giải Oscar, kiếp sau cũng đã hẹn trước là không đạt rồi.” Tự Đổ suýt nữa khóc ngất ở góc tường: “Cô...”

Hai người xách rất nhiều túi, bên trong toàn là bánh ngọt nhỏ xinh đẹp, đủ loại hình dáng hổ con, sư tử con, cá sấu con. Cung Ngũ nhìn tay bọn họ, nhìn cái túi trong tay bọn họ, hỏi: “Các anh đã rửa tay chưa?” Dung Trần và Tư Đồ lập tức ngẩng đầu lên: “Rửa rồi! Nếu không có ngửi thử xem? Còn dùng cả xà phòng thơm nữa!”

“Cút!” Cung Ngũ không chịu được lui về phía sau một bước, “Vậy vào đi, tôi nói trước, tuyệt đối không cho phép cạy chân ở trong phòng tôi!”

“Chúng tôi không có cái sở thích đó.” Hai người đồng thanh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.