Ba người ngồi xuống bên bàn. Ưu tiên phụ nữ, Cung Ngũ chọn con hổ con vàng óng trước, sau đó Dung Trần chọn mèo con, Tư Đồ chọn chim cánh cụt con, mở một bữa tiệc bánh ngọt nhỏ.
Trước khi ăn Cung Ngũ chụp ảnh gửi cho Yến Đại Bảo: [Nhìn này, tiệc bánh ngọt của tớ và phòng đối diện, nhìn có vẻ rất ngon nhỉ? Ha ha ha ha.] Yến Đại Bảo tức đến vẹo cả mũi, cúi đầu ôm điện thoại trả lời: [Tiểu Ngũ cậu là1đồ xấu xa, còn cố ý gửi ảnh cho tớ, tớ tức giận rồi!] Cung Ngũ cười, lại chụp mấy cái bánh chưa ăn khác cho cô xem: [Dung Trần và một người bạn khác mua, tới ăn sẵn thôi, nếu như cậu đến tớ cũng cho cậu ăn, đừng tức giận.]
Yến Đại Bảo lập tức cầm điện thoại lên, phòng đối diện của Cung Ngũ là Dung Trần, còn có người khác? Là ai đến thế?
Yến Đại Bảo vội vàng hỏi: [Tiểu Ngũ còn có ai nữa? Anh tớ không8có ở đó à, tiệc mà lại không mời anh tớ, Tiểu Ngũ xấu xa!]
Cung Ngũ trợn mắt: [Tiệc bánh ngọt của người khác, mượn ký túc xá của tớ, tớ không có quyền mời, ha ha ha ha. Đừng tức giận mà, sau này tớ sẽ giữ lại đồ ngon cho cậu.]
“Đại Bảo? Sao lại thở hổn hển như vậy? Ai chọc em tức giận thế?” Lý Nhất Địch ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo sắp biến hình của cô, cười hỏi.
Yến Đại Bảo xụ2mặt nói: “Tiểu Ngũ thổi, mở tiệc bánh ngọt với Dung Trần còn cả người khác nữa, lại không mời anh em. Em thấy cậu ấy thật sự quên mất anh em rồi, cái đồ xấu xa này...” Dừng lại một chút, vẻ mặt cô đột nhiên có chút mất mát cúi đầu xuống, nói: “Anh... đã rất đáng thương rồi...”.
Lý Nhất Địch im lặng một lát, sau đó anh ta đứng dậy khỏi bàn làm việc, đi đến bên cạnh cô, “Sao Đại Bảo lại nói cậu ấy đáng thương?4Cậu ấy không đáng thương một chút nào. Cậu ấy có ưu thế rất nhiều người trên đời này đều không có được, người khác hâm mộ cậu ấy mới đúng.”
Yến Đại Bảo cong môi lên, nhìn như sắp khóc, nói: “Anh chính là rất đáng thương... Em không muốn nói...”
Lý Nhất Địch mím môi nhìn cô, sau đó ôm cô vào trong lòng, nói: “Đại Bảo không muốn nói, vậy thì đừng nói nữa. Anh Bánh Bao không hỏi linh tinh, Đại Bảo đừng đau lòng, có được không?”
Yến Đại Bảo sụt sùi, gật đầu: “Vâng.”
Sau đó cô soạn tin nhắn gửi cho Cung Ngũ: [Tiểu Ngũ, vậy tớ tha thứ cho cậu. Sau này phải mời tớ ăn, tới muốn con hổ lớn, tớ muốn con sư tử lớn, tớ muốn con cá sấu lớn, còn muốn mãng xà lớn và tê giác lớn nữa!]
Cung Ngũ trả lời lại rất nhanh: [Được, không thành vấn đề, ha ha. Thả tim cho Yến Đại Bảo!] Cuối cùng Yến Đại Bảo cũng hài lòng. Lý Nhất Địch ở bên cạnh nhìn cô, Yến Đại Bảo ngẩng đầu, nói: “Anh Bánh Bao anh đi làm việc đi, cứ mặc kệ em! Em nói chuyện với Tiểu Ngũ.” Cô ấn điện thoại vào lòng: “Không cho anh Bánh Bao xem!” Lý Nhất Địch cười, gật đầu: “Được, Đại Bảo Bảo của anh không cho anh Bánh Bao xem, vậy anh Bánh Bao không xem là được.” Anh ta đứng lên lần nữa đi đến trước bàn làm việc, trên bàn đặt một tờ báo của Thanh Thành. Anh ta đã nhìn lướt qua rồi trang sau của tờ báo, truyền thông chụp được ảnh minh tinh thần tượng Dung Trần bị công ty quản lý đóng băng hoạt động lại từng xuất hiện ở hầm để xe ở chung cư của anh ta. Là chụp nhầm, hay là tốc độ của Dung Trần nhanh như vậy? Tối hôm qua bị phóng viên chụp được xuất hiện hầm để xe, hôm nay đã đến Gaddles rồi?
Hình dáng người trên báo rất giống Dung Trần, có điều đội mũ và đeo khẩu trang cho nên không nhìn được mặt. Rốt cuộc có phải là Dung Trần không, hay là do công ty quản lý của anh ta tung hỏa mù, Lý Nhất Địch thật sự chưa từng quan tâm, dù sao cũng là nghệ sĩ của công ty mẹ mình, anh ta gần như rất ít chú ý, sợ mẹ mình biết mình vẫn điều tra nghệ sĩ của công ty bà rồi sẽ không vui.
Bây giờ Dung Trận này đúng là đủ lông đủ cánh rỗi.