Công Tước

Chương 1038: Tiểu tiểu bảo sám hối



Dung Trần bị cô đạp suýt nữa ngã nhào vào trong vườn hoa, anh ta giận dữ: “Phòng đối diện, cô nói xem có phải là cô nhẫn tâm quá rồi không? Cô lại đối xử với người ưu tú như tôi như vậy! Cô cô cô cô...”

Cung Ngũ nhún vai: “Được người ưu tú như tôi bắt nạt, anh nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng! Chúc mừng anh có một người bạn ưu tú như vậy, ha ha ha!”

Nói xong, cô nàng cốc bia lên, chạm cốc với ông làm vườn, “Ông làm vườn sống lâu1trăm tuổi, hoa nở cả nước! Oh yeah!” Ông làm vườn rất cao hứng: “Oh yeah!” Dung Trần hít mũi một cái, nói: “Hai người như vậy là không đúng, là không đúng! Đồ tồi!” Dung Trần càng phiền muộn thì hai người bọn họ càng vui vẻ, ăn xong rồi Dung Trần bị ông làm vườn đuổi đi gánh phân.

Không làm việc thì chẳng còn cách nào khác, anh ta phạm sai lầm bị bắt tại trận, không ghi lỗi nặng khai trừ đã là rất tốt rồi. Nếu như anh ta dám không nghe lời ông8làm vườn, ông làm vườn sẽ trực tiếp đánh giá kỳ kiểm tra của anh ta không đạt tiêu chuẩn, anh ta chỉ có thể ảo não cuốn gói về nhà thôi.

Lúc Dung Trần làm việc, Cung Ngũ và ông làm vườn ngồi ở cái lều trong vườn hoa nói chuyện, gió nhẹ hiu hiu dưới tán cây, vô cùng sảng khoái.

Cung Ngũ đung đưa chân, cười híp mắt nói chuyện với ông làm vườn, khen vườn hoa và cây cối trong học viện hết một lượt, đến nỗi ông làm vườn mở cờ trong bụng.

Ban đầu ông2làm vườn cũng lạnh lùng với Cung Ngũ, rồi từ từ buông lỏng, nhưng đối với Dung Trần, ông làm vườn lạnh lùng từ đầu đến cuối, căn bản không thể thương lượng.

Dù sao thì Dung Trần cũng đã phá hủy tâm huyết bao lâu nay của ông ấy. Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nếu không phải sợ ảnh hưởng đến việc học hành của anh ta, ông làm vườn đã tố cáo với nhà trường đuổi học anh ta rồi.

Cung Ngũ tán gẫu với ông lão làm vườn một lúc lâu, cuối cùng cười4híp mắt nói: “Bình thường Dung Trần vẫn rất tốt, chỉ là có lúc đầu óc hơi đơ đơ, ông làm vườn cũng đừng giận anh ta. Anh ta chính là đồ ngu xuẩn. Cháu ở phòng đối diện với anh ta, sau này cháu sẽ đốc thúc anh ta. Ông làm vườn ông phải bắt anh ta làm việc nhiều hơn, như vậy anh ta mới có thể rút ra bài học kinh nghiệm, đồng thời còn biết bình thường ống làm vườn vất vả thế nào, hoa hoa cỏ cỏ trồng ra không dễ dàng thể nào, không phải là thứ tên ngu ngốc như anh ta có thể tùy tiện phá hỏng!”

Cô vừa nói xong, ông làm vườn cảm động suýt nữa khóc lên, “Vẫn là Tiểu Ngũ hiểu chuyện nhất!” Toàn trường đều biết ông làm vườn là một ông già tính tình cổ quái, chỉ có mình Cung Ngũ mới có thể được ngồi hóng mát trước cửa nhà ông ấy, những người khác thì không. Cung Ngũ nghĩ thầm, ông làm vườn là một ông già cô đơn, không có vợ, cũng không có con, chỉ có một mình, bình thường làm bạn với cây cối, hoa quả. Lần đầu tiên cô đến trộm hoa cũng không phải là cố ý, sau đó phát hiện ông lão này còn rất đáng yêu, cho nên thường xuyên đến đây. Dung Trần vẫn đang gánh phấn ở bên kia, thỉnh thoảng lại oán hận nhìn qua đây. Cung Ngũ cũng không để ý đến anh ta, an nhàn uống trà nói chuyện, kể chuyện cười. Buổi chiều, nhiệm vụ ngày hôm nay của Dung Trần đã hoàn thành, Cung Ngũ cũng phải trở về ký túc xá. Cô bịt mũi lại, lao đầu chạy ở phía trước. Dung Trần còn phải tỏ vẻ ngầu trước mặt người khác, nhưng mùi thối trên người bay ra hai ba mét, có ngầu thế nào đi nữa cũng không có ai dám lại gần. Anh ta trở về tắm xong, mệt mỏi nằm lên giường, cửa vẫn mở, uể oải gọi Cung Ngũ: “Này, phòng đổi diện!” Cung Ngũ nghiêng đầu nhìn qua đây, “Sao?” Dung Trần nói: “Tôi chưa ăn no, cho tôi chút đồ ăn đi!”

Cung Ngũ trợn mắt, đứng lên, cầm gói bánh quy cô đã ăn được một nửa qua đó: “Này, ăn đi.”

Dung Trần nhận lấy, cười: “Cảm ơn, phòng đối diện, nhìn như vậy cô đối xử với tôi vẫn rất tốt.”

Cung Ngũ trợn mắt: “Tôi đối xử với anh không tốt, tôi cho anh ăn là bởi vì lần trước mở ra ăn mấy miếng, tôi không thích cái vị này.”

Dung Trần lệ rơi đầy mặt: “Phòng đối diện...”

Cung Ngũ đứng ở trong phòng anh ta, hít hít mũi, cảm thấy hình như phòng vệ sinh của anh ta vẫn nồng nặc mùi phân, cô không nhịn được đóng cửa phòng vệ sinh lại, còn bật quạt thông gió lên.

“Phòng anh thối quá.”

Dung Trần đang nằm ăn bánh quy, nói: “Hả, không ngửi thấy.” Anh ta còn hít mũi một cái, nói: “Tôi cảm thấy rất thơm.”

Cung Ngũ trợn mắt, buồn chán nhìn ký túc xá của anh ta.

Phải công nhận, phòng anh ta rất thích hợp để nuôi gián.

Thật ra Cung Ngũ cũng không phải là người biết thu dọn đồ đạc. Trừ chăn và giường ra, có rất ít động vào những vật khác, cho nên ký túc xá không loạn một chút nào. Dung Trần thì khác, ký túc xá của Dung Trần chỗ nào cũng có đồ, giống như hàng ngày rảnh rỗi, lấy đồ ra ném qua ném lại, lộn xộn bừa bãi kinh khủng.

Cung Ngũ vừa nhìn vừa nói: “Phòng đối diện, ký túc xá của anh lộn xộn quá rồi đấy!” Cô rút một cuốn ra khỏi đống sách, còn nói: “Ôi chao, tôi đây là bị đau mắt hột à! Không nhìn ra người không đúng đắn như anh lại đọc loại tạp chí này đấy!”

Dung Trần ngẩng đầu lên nói, “Phòng đối diện, thế thì cô không đúng rồi, tôi đọc loại tạp chí này thì làm sao? Cô đi hỏi xem, thời buổi này có mấy người đàn ông không ngắm gái đẹp hả? Nếu như tôi chỉ dán mắt vào người thật, người ta sẽ mắng tôi lưu manh, tôi lén lén lút lút nhìn cũng không được sao? Bắt nạt người khác quá rồi, cô nói xem nếu tôi không xem, tôi còn là đàn ông à? Hừ!”

Cung Ngủ không để ý đến anh ta, cầm lên lật xem gật đầu: “Dáng người thật đẹp!”

Dung Trần lại nhìn cô, “Dù sao cũng đẹp hơn cô.”

Cung Ngũ tức giận: “Dáng người tối kém chỗ nào? Ngực to eo nhỏ, dáng người chuẩn!” Dung Trần bĩu môi, lẩm bẩm: “Tôi lại không nhìn thấy, có bản lĩnh cô cởi cho tôi xem đi!” Cung Ngũ trừng anh ta: “Anh nói lại lần nữa xem?” Dung Trần vội vàng nói: “Ai so đo với cô? Không nói, đánh chết cũng không nói!”

Cung Ngũ tiếp tục trừng anh ta: “Không nhìn ra anh lại thật sự là loại người này đấy! Còn bảo tôi cởi ra cho anh xem, anh nằm mơ đi! Anh cũng không sợ đau mắt hột à!”

Dung Trần lẩm bẩm: “Nhìn thì làm sao? Nếu như cho tôi nhìn một cái, đau mắt hột tôi cũng chịu...” Cung Ngũ thuận tay lại rút tạp chí trong đống lộn xộn ra, đập lên đầu anh ta mấy cái, “Chết đi! Lát nữa tôi sẽ đăng ảnh khỏa thân của anh lên mạng!”. Nghe thấy câu này, Dung Trần lập tức nhảy lên, “Cô còn có ảnh khỏa thân của tôi lúc nào hả? Không phải là đã xóa ngay trước mặt tôi rồi sao?” Cung Ngũ rung vai cười, “Thỏ khôn ba hang, điểm đạo lý này cũng không biết à? Tôi giữ lại một tấm, ha ha ha ha...”

Dung Trần: “...”

Anh ta chỉ thẳng vào Cung Ngũ, tức giận: “Cô... cô nói không giữ lời, đồ tiểu nhân bỉ ổi!” Cung Ngũ đắc ý: “Tôi thích thế, tôi muốn thế đấy, đến đây mà cắn tôi này!” “Tôi cắn cô thật đấy!” Dung Trần tức giận đứng lên khỏi giường: “Nhanh lên, xóa đi xóa đi, hình tượng của tôi! Tôi là minh tinh thần tượng! Cô mau xóa đi, nghe thấy chưa hả?”

Cung Ngủ không để ý đến anh ta, cúi đầu nhìn sách trong tay, “Ô, không ngờ anh cũng thích đọc sách về súng đấy!”

Dung Trần tức giận nói: “Đừng có đổi chủ đề, tôi vẫn nhớ đấy!” Cung Ngũ cười: “Xem anh có còn giở trò lưu manh nữa không?” “Ai lưu manh? Tôi chỉ nói thế thôi, đây không phải là hai chúng ta nói chuyện sao?”

Cung Ngũ nhún vai: “Được, vậy tôi nói cho anh biết, tôi lừa anh đó, thật ra tôi đã sớm xóa rồi, anh nói xem đang yên đang lành tôi lưu ảnh khỏa thân của đàn ông làm gì? Vừa không thể sinh con vừa không thể sinh tiền, có phải không?”

Dung Trần giơ tay ra: “Đưa điện thoại của cô cho tôi, tôi kiểm tra một chút.” Cung Ngũ trợn mắt, đưa điện thoại cho anh ta, “Không cho xem cái khác, anh chỉ được xem phần thư viện ảnh thôi.”

Dung Trần ghét bỏ: “Ai muốn xem cái khác, cô có cái gì hay mà xem?”

Vừa nói anh ta vừa mở điện thoại của Cung Ngũ ra, “Mật mã.” Cung Ngũ thuận miệng nói mấy con số, cúi đầu lật tạp chí, “Tôi phát hiện đàn ông đều thích các loại súng này, dao này, vũ khí này, thật là phục, những thứ này có gì hay mà xem chứ?”

Lúc cô cúi đầu lật tạp chí, Dung Trần nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cô một cái, vào điện thoại của cô, nhanh chóng mở các loại chức năng thông tin trong điện thoại của cô ra, trong nháy mắt Cung Ngũ ngẩng đầu lên, anh ta ấn back ngay lại, còn nói: “Phòng đối diện, thư viện ảnh là cái nào?”

Cung Ngũ ghét bỏ nói: “Sao anh lại ngu vậy hả? Chính là cái có hình bức ảnh đó! Mắt to như vậy dùng để làm gì không biết?”

Dung Trần bĩu môi: “Chỉ có cô thông minh...”

Anh ta mở ra, nghiêm túc xem một lần, kiểm tra từ đầu đến cuối một lần. Anh ta thuận tay chỉ một cái ghế, nói: “Phòng đối diện, cô có thể ngồi xuống không? Đứng y như cái cọc gỗ, nhìn đau cả mắt.”

Cung Ngũ vừa vặn nhìn thấy nội dung cấu tạo của một khẩu súng, ghế ở ngay bên cạnh, cô thuận thế ngồi xuống, không hề ngẩng đầu lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.