Nói xong không lâu, đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa: “Phòng đối diện...”
Cung Ngũ mở cửa ra, thấy Dung Trần đang xoắn chân lại, sắc mặt tái nhợt, thảm thiết nhìn Cung Ngũ, nói:1“Phòng đối diện... không biết là tôi ăn phải đồ gì hỏng, hình như lại bị đau bụng rồi...”
Cung Ngũ: “...”
Cô vừa mới nói với Lý Tư Không như vậy, sự xui xẻo của anh8ta lại đến rồi, thật là quá thảm.
Cô mím môi, “Đau bụng thì anh đến nhà vệ sinh đi.”
Dung Trần run môi, nước mắt nước mũi chảy ra: “Tôi biết... nhưng mà... mới chỉ có2một lát thôi, đã không còn gì mà đi nữa rồi. Phòng đối diện, cô nhìn tôi có gầy đi không?”
Cung Ngũ mím môi: “Vẫn tạm, hình như gầy đi chút...”
Dung Trần khom người ngẩng4đầu lên nhìn cô, “Cô nói xem liệu có phải là tôi mắc bệnh nặng gì, cho nên mới đau bụng điên cuồng không?” Cung Ngũ chặc lưỡi: “Anh thử nghĩ lại xem có phải là tối nay anh đã ăn đồ gì không hợp với dạ dày không? Chúng ta ăn đồ khác nhau, tôi đâu có bị làm sao.”
Lý Tư Không căn bản không quay lại nhìn anh ta, cao ngạo giống như husky uy nghiêm.
Dung Trần ôm bụng, khom người đi về ký túc xá, khó khăn lắm mới bò được lên giường, nằm bẹp, lầm bầm: “Tôi sắp chết rồi... chắc chắn là tôi sắp chết rồi... tôi bỏ mạng ở nơi đất khách quê người...”
Cung Ngũ mím môi, không còn gì để nói.
Thấy Dung Trần cứ lầm bầm mãi, Cung Ngũ thở dài, nói với Lý Tư Không: “Cậu hai Lý, tôi đi ra ngoài một chút.” Lý Tư Không ngẩng đầu lên hỏi: “Cô đi đâu thế?”
Cung Ngũ trả lời, “Tôi đi nói với quản lý ký túc xá một tiếng. Dung Trần giống tôi, chỉ có một mình, bình thường cũng không chú ý, còn lười nữa, ngộ nhỡ thật sự có chuyện gì thì làm thế nào? Tôi nói với quản lý ký túc xá ấy gọi bác sĩ qua khám cho anh ta xem có bị ngộ độc thức ăn không.”
Lý Tư Không đi ra: “Mặc kệ anh ta, cô quan tâm anh ta sống hay chết làm gì? Đồ keo kiệt, có phải là cô đã làm chuyện gì trái với lương tâm mới phải nịnh bợ người ta như vậy không?”
Cung Ngũ nhìn anh ta một cái: “Anh mới làm chuyện trái với lương tâm, cả nhà anh đều làm chuyện trái với lương tâm. Tôi đây rõ ràng là yêu thương bạn học biết không hả?”
Nói xong cô xoay người đi gọi quản lý ký túc xá. Lý Tư Không gãi đầu, nhấc chân đi đến phòng Dung Trần, nhìn từ trên cao xuống, “Nhìn cái bộ dạng sợ hãi của anh đi, anh cũng có ngày hôm nay, đau bụng? Sao không đau chết anh đi?” Dung Trần yếu ớt ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái: “Anh là ai? Có ai độc địa như anh không? Tôi đã như vậy rồi... ai ui...”
Lý Tư Không chế nhạo: “Giả vờ giống lắm...”
“Đệch mợ!” Dung Trần muốn nhảy lên, kết quả không có sức, “Tôi đau bụng thật đấy! Mẹ kiếp... tại sao tôi phải nói chuyện với anh, anh cút đi! Đừng có ở phòng tôi!”
Lý Tư Không chẳng những không đi, còn ngồi xuống, “Nếu như đồ keo kiệt đã quan tâm anh như vậy, tôi cũng cảm thấy phải bỏ ra một chút lòng nhân ái, ngồi xuống nói chuyện với anh.” Nói là ngồi với người ta, kết quả anh ta thuận tay cầm một quyển tạp chí lên, lập tức hoa cả mắt, “Ôi chao, không ngờ anh lại có tài liệu nha! Còn tưởng anh là một người đứng đắn, hóa ra anh lại là cái đồ như vậy? Coi như tôi nhìn nhầm anh rồi! Hay lắm!”
Dung Trần tức giận: “Anh bỏ ngay tạp chí của tôi xuống, ai quen anh? Anh bỏ xuống!”
Tất cả đều là ảnh các em gái ngực bự, Lý Tư Không nhìn mà hai mắt sáng lên, lật một quyển xong vẫn chưa thỏa cơn ghiền, lại đi tìm một quyển khác, kết quả lục ra được một đống tạp chí về súng, Lý Tư Không trơn mắt: “Không ngờ anh còn có hứng thú với thứ này đấy, tôi còn tưởng là ký túc xá của ca sĩ lớn phải toàn là nhạc cụ mới đúng. Lại chỉ có mỗi cây đàn ghi-ta nát một trăm hai mươi tệ, xì!”
“Liên quan gì đến anh!” Dung Trần chỉ cửa: “Anh đi ra ngoài cho tôi!” “Ông đây cứ không ra ngoài đấy.” Lý Tư Không gác chân lên bàn, nói: “Ông đây thích thể, ông đây chính là như vậy đấy, đồ không biết tốt xấu, ông đây là quan tâm.” Dung Trần tức giận ngọ nguậy người nhưng lại không bò dậy nổi, người sắp bị đau đến nỗi mệt lả rồi. Không lâu sau, Cung Ngũ quay lại. Cô nghiêng đầu nhìn ký túc xá của mình không thấy có ai, lại nhìn quả nhiên thấy Lý Tư Không đang cãi nhau với Dung Trần.
“Cậu hai Lý, anh có thể bớt bớt lại không hả? Anh ta là bệnh nhân, hơn nữa, anh thật sự không cảm thấy trong phòng ký túc xá này có mùi phân à?” Cung Ngũ tò mò.
Lý Tư Không vừa nghe thấy thế lập tức hít mũi một cái, “Cô đừng nói nữa, tôi thật sự ngửi thấy có mùi gì đó, nhưng không nghĩ lại là mùi phân.”
Cung Ngũ: “Ngày nào anh ta cũng gánh phân giúp người làm vườn của trường học, không có mùi mới lạ đấy.” Cô lại nói với Dung Trần: “Tôi đã nói với quản lý ký túc xá rồi, lát nữa bác sĩ sẽ đến, anh nằm trước đi.”
“Phòng đối diện cô không quan tâm đến tôi nữa à?” Dung Trần ngẩng đầu lên.
Cung Ngũ trợn mắt: “Tôi đã đi tìm bác sĩ giúp anh rồi, anh còn muốn tôi quan tâm thể nào nữa? Tôi lại không phải là mẹ anh, cũng không phải là dì anh, dù sao cũng không thể bắt tôi rót nước bưng trà cho anh được đúng không?”
Dung Trần mắt rưng rưng: “Phòng đối diện, dù gì hai chúng ta cũng là người yêu cũ của nhau, cô thật sự nhẫn tâm như vậy đấy à? Tôi... tôi... tôi thảm thế này!”
Lý Tư Không ngẩng phắt đầu lên: “Ý gì hả? Người yêu cũ cái gì? Sao tôi lại không biết?”
Cung Ngũ trợn mắt lên.
Dung Trần giống như đột nhiên tìm được chỗ để đắc ý: “Anh không biết chuyện này sao? Tôi và phòng đối diện của tôi là quan hệ bạn trai bạn gái nghiêm túc đó, mặc dù đã trở thành người yêu cũ, nhưng chúng tôi đã từng trải qua rất nhiều chuyện tốt đẹp, ai cũng không thể xóa nhòa đi được...”
Còn chưa nói hết, Lý Tư Không đột nhiên lao qua, coi anh ta như bao cát đánh cho một trận. Dung Trần bị đánh kêu oai oái, vốn dĩ không phải là đối thủ của người ta, bây giờ còn đau bụng đến nỗi mệt lả. Lần đánh nhau này nếu mà không phải là Cung Ngũ lôi ra nhanh, anh ta đã suýt tèo rồi. Cung Ngũ dùng sức đẩy Lý Tư Không ra ngoài: “Cậu hai Lý anh động thủ đánh người là không đúng rồi!”
“Đồ keo kiệt, cô tự nói xem anh ta có gợi đòn không?” Lý Tư Không siết nắm tay lại, “Để tôi đi vào đánh cho mấy cái nữa...”
Cung Ngũ vội vàng đẩy anh ta về ký túc xá của mình, “Cậu hai Lý, anh ngồi đi, đừng khách sáo, ha ha ha...” Cô đóng cửa lại, chạy qua xem Dung Trần: “Phòng đối diện, anh chưa chết đấy chứ?” Mặt mũi Dung Trần bầm dập, khó khăn lắm mới nghiêng đầu lại nhìn về phía Cung Ngũ được, suýt nữa Cung Ngũ không nhận ra gương mặt đó, “Dọa chết bản cô nương rồi! Dung Trần? Anh là Dung Trần hả? Anh vẫn ổn đấy chứ?”
“Cô... nhìn bộ dạng tôi thế này... có ổn không?” Dung Trần khóc nói: “Phòng đối diện, tôi bị bạn của cô đánh thành như vậy, cô lại vẫn ở đó mà nói mát à? Tôi phải báo cảnh sát...”.
“Báo cảnh sát vô ích thôi, anh ta là anh em tốt nhất của ngài Edward, anh cảm thấy điều luật nào của Gaddles sẽ giúp anh? Nếu như anh bị anh ta đánh chết, có lẽ quốc gia sẽ chú trọng, nhưng bây giờ anh...” Cung Ngũ chặc lưỡi: “Anh cảm thấy có ai quan tâm không?”
“Vậy tôi bị tên khốn kia đánh mà vẫn phải chịu à?” Dung Trần trợn mắt.
Cung Ngũ chớp mắt: “Cũng không coi là bị đánh vô ích!” Cung Ngũ nói: “Dù sao, anh ta cũng là con trai của sếp anh!”
Dung Trần ngẩn ra, mắt mũi bầm dập khiến mặt anh ta biến dạng, cho nên Cung Ngủ không nhìn ra vẻ kinh ngạc trên mặt anh ta. Qua một lúc sau, anh ta mới giận dỗi lẩm bẩm một tiếng: “Ai quen anh ta? Anh ta là tên thần kinh đúng không? Sao lại động thủ đánh người chứ?”
Cung Ngũ trả lời: “Anh còn giả vờ không biết cái gì, cậu hai Lý cũng thế, động thủ đánh người là không đúng. Còn chạy đến tận Gaddles mà bắt nạt người ta chứ.”
Cô vỗ vai Dung Trần: “Anh đừng nản lòng, tôi sẽ dạy dỗ anh ta giúp anh. Bây giờ tôi cũng rất khó xử, trước kia lúc ở Thanh Thành cậu hai Lý rất chiếu cố đến tôi, lâu như vậy còn đặc biệt đến tìm tôi, tôi cũng không thể khiến anh ta mất mặt được. Nếu như anh hi vọng lát nữa tôi động thủ dạy dỗ anh ta thì có lẽ không được đầu, bởi vì tôi thật sự không đánh lại anh ta!”
Dung Trần suýt nữa phun ra một ngụm máu: “Phòng đối diện, cô nói như vậy khác gì không nói hả? Tôi đây chính là bị đánh mà vẫn phải chịu rồi!”
Anh ta cố gắng giơ tay chỉ cửa, nói: “Cái tên Lý... Lý... Lý gì kia...” Anh ta giơ tay vỗ đầu, nhìn như không nhớ ra nối.
Cung Ngũ trợn mắt: “Lý Tư Không! Tôi thật phục mấy người các anh rồi đấy, đúng là thần kinh, cứ phải như vậy mới cảm thấy có thể đả kích đối phương đúng không? Anh ngoan ngoãn đợi ở đây đi, tôi phải đi tiếp khách đây.” Nói xong Cung Ngũ đi luôn, mặc kệ Dung Trần nằm bò trên giường kêu rên. Quay lại ký túc xá, Lý Tư Không đang ngồi ở trước bàn học đọc sách của Cung Ngũ, nghe thấy tiếng cô đi vào, anh ta cũng không ngẩng đầu lên nói một câu, “Đồ keo kiệt, cô có thể đọc hiểu chỗ sách này à?”
“Tôi chính là học những thứ này, đọc không hiểu thì để ở đây làm gì?” Cung Ngũ cạn lời.
Lý Tư Không kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Đồ keo kiệt, cô chắc chắn cô đọc hiểu nội dung ở mức độ này à?”
Nếu như anh ta nhớ không lầm, đồ keo kiệt này là một sinh viên dốt! Hồi đó tùy tiện nói mấy từ đơn với cô, cô cũng mơ màng, nếu như dùng ngoại ngữ mắng cô, cô sẽ trưng vẻ mặt bị bắt nạt ra trừng lại, bởi vì nghe không hiểu, cô cũng chỉ có thể biến bừa tiếng Trung cãi lại. Cung Ngũ trợn mắt, nói: “Đương nhiên là đọc hiểu rồi. Tôi ở Gaddles hơn ba năm, cộng thêm năm nay là bốn năm, nếu như tôi đọc không hiểu thì tôi đến làm gì? Thật sự để lăn lộn qua ngày à?” Lý Tư Không chặc lưỡi, dựng ngón tay cái lên với Cung Ngũ, nói: “Đồ keo kiệt, ba ngày không gặp, phải thay đổi cách nhìn. Chỉ cần không phải chém gió là được, bội phục!” Cung Ngũ hếch cằm lên, giống như con gà trống con kiêu ngạo, “Đương nhiên!” “Đúng rồi, tôi có thể hỏi chút không, lời vừa rồi cái tên làm màu đó nói là có ý gì?” Lý Tư Không hỏi: “Chính là nói là người yêu cũ của nhau ấy?”
Cung Ngũ nói: “À, đợt kỳ nghỉ tôi và anh ta yêu nhau, có điều chưa kết thúc kỳ nghỉ đã chia tay rồi.” “Tôi.” Lý Tư Không run rẩy giơ tay lên, chỉ Cung Ngũ, nói: “Đồ keo kiệt! Không ngờ cô lại là người như vậy!” “Tôi làm sao?” Cung Ngũ trợn mắt, “Anh làm gì thế hả?”
Lý Tư Không giơ ngón tay cái lên chỉ vào mình, tức giận nói: “Cô nói xem! Cô dùng đôi mắt ngu xuẩn của mình nhìn cho rõ đi, ông đây thua kém tên ca sĩ khốn kiếp kia chỗ nào hả? Cô tìm tên xấu xí cũng không chịu đồng ý ông đây? Cô đặt ông đây ở chỗ nào hả?” Cung Ngũ trợn mắt: “Vợ bạn không thể đụng. Dù sao tôi cũng từng là vợ chưa cưới của anh Tiểu Bảo, anh tức giận như vậy là vô lý. Cho dù tôi không ở bên anh Tiểu Bảo, cũng không thích hợp ở bên anh, nếu không anh em các anh bất hòa, không phải tôi trở thành tội nhân à?”
“Cho nên cô tìm tên xấu xí để chọc tức Tiểu Bảo?” Lý Tư Không suýt nữa tức hộc máu, “Cô tìm tôi còn mạnh hơn tìm tên xấu xí đó! Tôi không đẹp trai, không cao to uy mãnh hơn anh ta à? Mắt mũi có kiểu gì thế? Tôi xem thường cô!”
Cung Ngũ trợn mắt: “Cậu hai Lý, tôi từ chối nhận sự xem thường của anh.”