Công Tước

Chương 1044: Cháy rồi



Bầu không khí của cả buổi tối còn lại đều rất kỳ lạ.

Vẻ mặt Công tước đại nhân đầy sự dịu dàng, ý cười hoàn toàn không đến được đáy mắt. Dung Trần nằm run rẩy trên giường, luôn cảm thấy lúc Công tước đại nhân híp mắt nhìn mình, sống lưng anh ta lại không nhịn được mà phát lạnh.

Bụng nhộn nhạo sôi òng ọc, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Cung Ngũ đang ăn1bánh ngọt. Bởi vì không đói bụng nên Cung Ngũ ăn rất chậm, mỗi lần chỉ xúc có một chút xíu. Cô ngồi ở bên này nhìn Dung Trần truyền nước, Công tước đại nhân cũng sống chết không chịu đi về, Dung Trần cứ run cầm cập mãi.

Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc truyền nước xong, Cung Ngũ đứng lên, rút ống truyền ra, dùng sức cắm vào trong một cái bình khác, rồi8lại ngồi xuống, còn nói: “Phòng đối diện, tôi cảm thấy anh thường xuyên bị bệnh, tôi cứ chăm sóc anh mãi thành có kinh nghiệm mất, sau này nói không chừng tôi còn có thể làm y tá nữa.”

Dung Trần run rẩy: “Cô không thường xuyên chăm sóc tôi, cô không thể ngậm máu phun người được!”

Cung Ngũ vừa mới nhét một miếng bánh ngọt vào trong miệng, đột nhiên nghe thấy anh ta nói như2vậy lập tức tức giận rống lên: “Cái đồ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa này! Anh tự nói xem, từ khi anh đến đây đã bị bệnh mấy lần rồi? Lần nào anh bị bệnh mà không phải là tôi gọi bác sĩ, gọi quản lý ký túc xá giúp anh hả? Anh truyền nước xong là ai gọi người qua đây giúp anh? Anh đói là ai gọi cháo giúp anh? Anh không thể ăn4thịt là ai ăn thịt giúp anh?”

Dung Trần: “...”.

Cung Ngũ chỉ anh ta, “Có biết dùng thành ngữ không hả? Tôi chăm sóc anh, anh lại nói tôi ngậm máu phun người! Tôi nên mặc kệ anh cho anh bị tiêu chảy chết đi!”.

Dung Trần khóc không ra nước mắt, dưới cái mặt nạ cười dịu dàng của ngài Edward kia hình như cất giấu một gương mặt sát thần!

Cứu mạng! Đến khoảng chín giờ tối, cuối cùng Dung Trần cũng truyền nước xong, bác sĩ rút kim, dặn dò những việc cần phải chú ý, để lại thuốc rồi vội vàng đi về ngủ.

Quản lý ký túc xá cũng đến hỏi thăm một tiếng: “Cậu Dung, sau này cậu không được ăn đồ linh tinh nữa đâu nhé!”

Vẻ mặt Dung Trần như đưa đám: “Tôi biết rồi...” “Ngũ tiểu thư, thật sự cảm ơn sự giúp đỡ của cô, quả nhiên là đồng hương ở đối diện nhau có thể chăm sóc lẫn nhau.” Quản lý ký túc xá cảm khái một câu, cũng vội vàng đi về nghỉ ngơi. Còn Công tước đại nhân, cuối cùng sau khi Cung Ngũ về ký túc xá anh cũng đi về. Cung Ngũ thở dài, lần này rốt cuộc cũng yên tĩnh, có thể yên tâm ngủ rồi.

Thu dọn một lúc, đúng mười giờ cô lên giường đi ngủ. Ngủ đến nửa đêm, đột nhiên bị tiếng đập cửa ầm ầm bên ngoài đánh thức: “Dậy đi! Dậy hết đi!” Cung Ngũ mơ mơ màng màng dụi mắt, nghe thấy hành lang bên ngoài đầy tiếng hét và huyên náo, cô giật mình tỉnh dậy.

Cũng không biết xảy ra chuyện gì, dù sao cũng phải mặc quần áo trước đã, cô bật đèn, phát hiện bị mất điện.

Mất điện rồi?

Cô đến Gaddles lâu như vậy, đây là lần đầu tiên bị mất điện. Cô xông đến cửa sổ, muốn nhìn xem xảy ra chuyện gì. Cô phát hiện có người không ngừng xông ra khỏi ký túc xá, có người không mặc quần áo không đi giày, còn có nam sinh chỉ mặc mỗi một cái quần đùi, bên phía ký kia của túc xá có khói dầy đặc cuồn cuộn bốc lên, kèm theo khói dày còn có ánh lửa. Cháy rồi!

Cung Ngũ vừa thấy thế vội vàng quay đầu lại. Việc đầu tiên cô làm chính là mò mấy ống tiền tiết kiệm ra nhét vào trong ba lô, lại lục hết tiền bình thường mình giấu ra đeo hết lên người. Chạy đến cửa, cô lại quay lại mở tủ tìm cái hộp để hộ chiếu của mình, tìm được rồi cô ôm ngay vào trong lòng rồi xông ra ngoài.

Phòng đối diện của Dung Trần vẫn đang đóng, có một thầy giáo đang gõ cửa từng phòng ở đầu kia hành lang. Cung Ngũ nhanh chóng lao đến trước cửa ký túc xá của Dung Trần, “Dung Trần! Dung Trần dậy đi! Mở cửa ra! Cháy rồi! Mau dậy đi, đừng ngủ như chết nữa!” Cô sợ chết nhất, thật sự rất muốn đập hai cái rồi chạy nhanh xuống dưới rồi nói sau. Nhưng đập mấy cái mà bên trong vẫn không có một chút động tỉnh nào, Cung Ngũ nghi ngờ thuốc tối hôm qua Dung Trần uống có phải là có thành phần an thần hay không, cho nên anh ta mới ngủ như chết không gọi dậy nổi như vậy.

Cô muốn đi, nhưng lại lo lắng anh ta chết ở bên trong thật.

Cô cuống muốn chết, trong phòng không có một chút động tĩnh nào. Cô đập cửa vang như rung trời.

“Dung Trần! Anh mau tỉnh dậy đi! Người ở ký túc xá đã đi gần hết rồi...”

Đang đập điên cuồng, có người lao thẳng qua đây, “Sao cô còn ở đây? Mau rút đi!” Cung Ngũ chỉ cửa phòng Dung Trần, “Bên trong vẫn có người, tối hôm qua anh ta bị bệnh uống thuốc, ngủ say như chết không nghe thấy tiếng, phải làm thế nào đây?”

“Chỗ này cứ giao cho chúng tôi, cô đi xuống trước đi!”

Cung Ngủ không đi: “Các anh đá văng cửa ra đi, dù sao lửa cũng cháy từ đầu kia, trong chốc lát không cháy đến đây được...”

Hai người kia gấp muốn chết, lửa không thiêu cháy người được nhưng khói có thể sặc chết người. Bọn họ bất chấp tất cả, trực tiếp kéo Cung Ngũ xuống dưới tầng, kéo cô xông ra ngoài. Sức lửa ở đầu kia cực mạnh, khói dày nhanh chóng tràn ngập toàn bộ hành lang, vẫn đang tràn lên tầng. Cung Ngũ bị người cưỡng ép đưa ra ngoài trong màn khói dày đặc này. Tòa ký túc xá bị phong tỏa, người đã ra ngoài không quay lại được nữa, Cung Ngũ bị người ta đưa đến chỗ lánh nạn tạm thời.

Cô ôm cái hộp trong lòng, lưng đeo ba lô, bởi vì trước khi rời đi cô phân tích một chút, không chạy ra ngoài ngay, cho nên có cơ hội thu dọn chút đồ, gần như là một người trang bị đầy đủ nhất lúc chạy ra ngoài. So với người nhiều nhất chỉ mặc quần đùi áo ngủ, cô còn có cơ hội mang ống tiền tiết kiệm của mình ra ngoài, đã là cực kỳ hiếm thấy rồi.

Sau khi đưa cô đến chỗ lánh nạn, thầy giáo vội vàng đi đón người tiếp theo. Cung Ngũ vội vàng tránh đám người đi vòng qua phía sau ký túc xá của Dung Trần, gào to về phía cửa sổ phòng Dung Trần: “Dung Trần! Dung Trần anh thật sự ngủ như chết ở bên trong đó đấy à?...”

Cô cúi đầu nhìn, nhặt một hòn đá lên ném về phía cửa sổ, đầm” một tiếng trung vào cửa kính, nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì.

Cung Ngũ suýt nữa bật khóc: “Dung Trần! Này! Anh mau tỉnh dậy đi! Mau tỉnh dậy đi... Người trong tòa ký túc xá đã chạy gần hết rồi, anh vẫn còn không tỉnh à? Dung Trần!”

Cô vừa nhảy vừa gào thét.

Nếu như nói sự sợ hãi lúc đầu của cô là giả, cảm thấy ai cũng có thể chạy đi, vậy thì bây giờ sau khi cô vừa đập cửa vừa đạp cửa mà Dung Trần vẫn không tỉnh, cô thật sự có chút sợ hãi rồi.

Làm thế nào đây?

Vừa rồi cô nói với hai người kia là bên trong vẫn có người, bọn họ có đi cứu người hay không?

Trên chóp mũi Cung Ngũ toàn là mồ hôi, không có ai để ý đến cô, học sinh bị gọi ra đều đang liên lạc với gia đình, rất nhiều nhà đã sai người đến đón rồi.

Cung Ngũ vừa tức vừa cuống, giậm chân: “Làm thế nào đây? Nếu như mình quay lại khẳng định chết chắc, mình không muốn chết một chút nào, nhưng người này lại ngủ y như heo, làm thế nào đây?” Cô nhặt liên tiếp mấy hòn đá lớn bắt đầu ném từng viên vào cửa sổ phòng Dung Trần, cuối cùng đập vỡ cửa sổ, âm thanh lớn như vậy, trong phòng lại vẫn không có động tĩnh gì.

Cung Ngũ gào lớn về phía cửa sổ: “Này! Dung Trần! Tôi nói với anh này, anh chết ở trong đó tôi sẽ không tham gia lễ truy điệu của anh đâu! Con người tôi ghét nhất là tham gia loại chuyện này...”

Nói xong, cô lại khóc lên: “Hu hu... nhưng tôi cũng sẽ buồn mấy ngày... Sao anh lại không tỉnh dậy thế hả... heo cũng nhanh nhẹn hơn anh...” Cô đeo cái ba lô lớn trên người, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ. Bên trong đã bắt đầu bốc ra khói đen sì dày đặc rồi.

Cung Ngũ bĩu môi, giơ tay lau nước mắt.

Sau đó bên cạnh có bóng người đi đến, nhìn cô, hỏi: “Phòng đối diện, làm gì thế? Nói không tham gia lễ truy điệu của tôi mà đã ở đây khóc một mình rồi? Tôi nói này, cô chạy qua chạy lại y như khỉ ấy. Tôi thấy cô cứ chạy ra trước ra sau vào trong ra ngoài mãi, lãnh đạo trường học cũng không bận bằng cô.”

Cung Ngũ khóc được một nửa, vừa quay đầu lại lập tức nhảy ra phía sau, sau đó cô trợn đôi mắt đỏ lên, nhìn cửa sổ lại nhìn Dung Trần, trợn mắt: “Anh đi ra ngoài lúc nào thế?” Dung Trần hít mũi, nói: “Từ lúc nghe thấy có người đập cửa là tôi đã ra ngoài rồi.”

Cung Ngũ trợn mắt, “Nhưng mà... cửa phòng anh đang khóa mà!” Dung Trần gãi đầu: “Tôi thuận tay khóa lại. Lúc tôi ra ngoài thấy quản lý ký túc xá đang gõ cửa phòng cô, cho nên tôi đi trước, sao thế, cô tưởng là tôi chưa ra à?”

Cung Ngũ xụ mặt ra, lau nước mắt trên mặt, sụt sịt mũi, nói: “Anh ra ngoài rồi thì tốt. Tôi còn tưởng là anh ngủ như chết rồi, gọi mãi không tỉnh, còn tưởng là anh vẫn ở trong ký túc xá...”

Nói xong cô lại có chút tức giận, chỉ anh ta nói: “Nhìn tôi chạy tới chạy lui như vậy vui lắm à? Anh nói một tiếng không được hả?” Dung Trần cười: “Được thì được, nhưng mà tôi không biết cô làm gì, cho nên cứ nhìn cô bận rộn thôi.”

Cung Ngũ hung hăng trừng anh ta một cái, trực tiếp đi qua anh ta đeo ba lô chạy về chỗ lánh nạn, “Tôi phí công lo lắng cho anh rồi. Đi thôi, chúng ta đến chỗ lánh nạn, đợi trường học sắp xếp chỗ nghỉ ngơi.”

Dung Trần đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn ký túc xá đang bốc khói dày đặc, xe cứu hỏa đã đến rồi, cho dù cứu thế nào, buổi tối cũng nhất định không ở được nữa.

Cung Ngũ vì mất công lo lắng một phen nên khi thả lỏng lại lại cảm thấy hơi mệt. Cô đeo ba lô đi ở phía trước, Dung Trần nhìn bóng lưng cô, đứng tại chỗ một lúc, nhấc chân đi theo. Trên người anh ta chỉ mặc bộ đồ lúc truyền nước, thấy Cung Ngũ còn đeo ba lô: “Phòng đối diện, cô còn thu dọn đồ đạc à? Trong ba lô là cái gì thế?” Cung Ngũ nhìn anh ta một cái, trả lời: “Ống tiền tiết kiệm, còn có giấy tờ tùy thân, hộ chiếu các thứ.” Dung Trần sờ mũi: “Chuẩn bị đầy đủ như vậy, sớm biết tôi cũng cầm ra...”

Cung Ngũ trợn mắt: “Anh không được quay lại đâu đấy, chết chắc.” “Tôi đâu có ngốc.” Dung Trần bĩu môi, nhìn cô một cái, đột nhiên cầm lấy cái ba lô của cô, “Nặng vậy cơ à? Tôi đeo giúp cô...”

“Không cần! Đã nói là ống tiền tiết kiệm rồi, anh có ý gì hả?” Dung Trần cạn lời: “Tôi còn có thể cướp ống tiền tiết kiệm của cô à? Tốt xấu gì tôi cũng đường đường là minh tinh thần tượng, tôi là loại người đó hả?”

Cung Ngũ: “Nói không chừng chính là vậy đó, nói không chừng trước kia anh ngụy trang thôi.” Cô quan sát anh ta, “Anh không mang cái gì cả, trên người anh không có một xu dính túi, anh dám nói anh không có ý gì với ống tiền tiết kiệm của tôi à?” Dung Trần: “...”.

Vừa rồi lúc muốn cầm ba lô hộ cô thật sự anh ta không có ý đó, nhưng bây giờ anh ta nói như thế nào nhỉ... nhắc đến tiền, hình như anh ta rất nghèo.

Đã có phụ huynh đến đây đón người rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.