Công Tước

Chương 1055: Đề tài về sự tin tưởng



Đến sáu bảy giờ tối Cung Ngũ mới về.

Khi cô về đèn cửa và đèn phòng khách trong phủ Công tước đều đang sáng. Nhìn thấy đèn phòng Công tước vẫn sáng, cô vội vàng rón1rén đi về phòng mình, tắm rửa xong liền cuộn tròn trong chăn chơi điện thoại, cho đến khi ngủ cũng không ra ngoài.

Sáng sớm hôm sau, cô lại dậy từ sớm, ăn sáng rồi đi8ra ngoài, trên đường đi đến trường đua ngựa, cô lại gặp Lý Tư Không. Lý Tư Không vừa chạy bộ xong đang đi tản bộ, vừa chạy tại chỗ vừa vung tay đấm vào không2khí. Anh ta vừa xoay người lại đã nhìn thấy Cung Ngũ đang vòng nửa vòng tròn qua người anh ta, muốn tránh anh ta.

Lý Tư Không chỉ vào Cung Ngũ: “Đổ keo kiệt, tôi là4mầm bệnh à? Cổ đi cái kiểu gì thế hả?!”

Cung Ngũ híp mắt lại, “Tôi thấy anh giống như đồ thần kinh, không muốn quen biết anh.” Nói xong, Cung Ngũ nhảy nhót, một mình đi về phía trường đua ngựa.

Lý Tư Không tức hộc máu, cất bước đuổi theo, “Tôi nói này, cô đang đổi cách khác để mắng tôi đúng không? Cô làm vậy mà được à?”

Cung Ngũ trả lời: “Được quá ấy chứ.”

Cung Ngũ chạy bước nhỏ suốt đường đi, muốn bỏ anh ta lại phía sau, kết quả Lý Tư Không liên tục bám theo cô đến tận trường đua ngựa. Khi cô nói chuyện với Nini, Lý Tư Không ở bên cạnh trợn tròn mắt, “Cô nói chuyện với một con súc sinh, liệu nó nghe có hiểu được không?” Cung Ngũ trả lời: “Đương nhiên là hiểu được rồi, ngựa cũng có linh tính đấy.”

Quy luật cuộc sống một tuần của Cung Ngũ gần như là từ thứ hai đến thứ sáu cô đi học bình thường, thứ bảy nhất định sẽ ra ngoài đi chơi cùng bạn bè, chủ nhật có khi sẽ đến trường đua ngựa thăm thú.

Cô cố gắng không để mình chiếm dụng tài nguyên của trường đua ngựa, lần nào đến cũng chỉ xem Nini. Cô tưởng rằng Nini cũng là cho thuê, sợ nếu mình cười chơi một lúc thì sẽ ảnh hưởng đến công việc làm ăn của trường đua ngựa.

Suốt ngày chủ nhật không nhìn thấy Công tước đại nhân đâu, nhưng cô cũng hoàn toàn không để ý đến, dù sao thì bình thường Công tước đại nhân cũng rất bận rộn mà.

Nhưng cô biết Công tước đại nhân dậy sớm, hơn nữa mỗi sáng đều sẽ ngồi ở phòng khách đọc báo, nhưng đã ba hôm liền cô không thấy anh đâu. Khi Cung Ngũ ăn sáng cô còn nhìn ra ngoài cửa, nghĩ không biết có phải Công tước đại nhân mấy hôm nay đều dậy muộn, hoặc cũng muốn tránh mặt cô không. Từ thứ hai đến thứ sáu, bỗng nhiên cô phát hiện ra đã tròn năm ngày Công tước đại nhân đều không xuất hiện.

Cung Ngũ vò đầu, nhân lúc cô giúp việc mang trà buổi sớm đến, cô tò mò hỏi: “Xin hỏi, có phải ngài Edward đi công tác rồi không?” Cô giúp việc mập trung niên người da đen bỗng tỏ vẻ kinh hãi nhìn cô, rồi vội vàng lắc đầu nói không biết.

Cung Ngũ vò đầu, bưng cốc trà nghiêm túc uống một ngụm. Khi cô chuẩn bị ra khỏi nhà vẫn không nhìn thấy Công tước đại nhân ở trong phòng khách, nhưng rõ ràng trong phòng làm việc vẫn có động tĩnh. Cung Ngũ gãi đầu, đeo ba lô ra khỏi nhà. Hôm nay cô đã hẹn mấy người cùng đi leo núi, Cung Ngũ mang theo chút trái cây, Carlisle và Dung Trần mang theo nước và lều trại. Họ dự định cắm trại ở trên đỉnh núi, Winnie và Crovia mang theo đồ ăn vặt.

Mất ba tiếng mới lên đến đỉnh núi, sau khi lắp ráp lều trại xong, một mình Cung Ngũ xông vào bên trong, nằm xuống. Tiếp đó Winnie và Crovia cũng đi vào theo, lần lượt nằm xuống. Winnie hỏi: “Tiểu Ngũ, hôm nay thấy cậu ít nói, cậu không thoải mái à?”

Cung Ngũ trả lời: “Không có mà, có không thoải mái gì đâu.”

Crovia nhắm mắt lại nói: “Tớ cũng cảm thấy hôm nay hình như Tiểu Ngũ không được vui lắm, chẳng lẽ cậu ở phủ Công tước có chuyện gì không vui à?”

Cung Ngũ xoay người, nói với hai người họ, “Không có thật mà, tớ leo núi mệt quá nên không muốn nói chuyện thôi.”

Cô nhắm mắt lại, không nói gì.

Bên ngoài Dung Trần và Carlisle đang ngồi trên tảng đá bên ngoài nói chuyện, thảo luận xem tuần sau họ sẽ đi đâu.

Dung Trần chơi cùng với họ hoàn toàn là nhờ vào quan hệ của Cung Ngũ. Vốn dĩ anh ta cuối cùng cũng giữ nguyên dáng vẻ như không muốn chơi với đám lông bông đó, nhưng thời gian Cung Ngũ ở chung với họ lâu hơn nên Dung Trần cũng đi theo luôn.

Khi mới bắt đầu chơi cùng còn chưa nói gì, Cung Ngũ ở giữa điều tiết, dần dần khiến quan hệ của họ trở nên hòa hợp hơn.

Nay khi ở chung với nhau họ đã bắt đầu bàn chuyện xem sẽ đi đâu chơi, tuyến đường sắp xếp như thế nào.

Mới khai giảng chưa đầy hai tháng, bọn họ đã đi hết một lượt những chỗ hay ho xung quanh. “Hay là tuần sau đi đến thành phố, thị trấn đi.” Carlisle nói: “Lần trước chúng ta đi xem tế vua biển, cũng thú vị đấy chứ.”

Dung Trần lắc đầu: “Thành phố thì có gì hay họ đâu chứ? Nếu đi thì phải đi những chỗ không có nhiều người đến, ví dụ như đi thám hiểm gì đó. Có chỗ nào thám hiểm đi được không nhỉ?” Carlisle nghĩ ngợi một lúc, “Thám hiểm à, cũng có đấy, nhưng mà nhiều con gái, sợ là đến lúc đó sẽ phiền phức đấy.” Dung Trần hoàn toàn không sợ: “Sợ cái gì chứ? Năm người thì còn sợ gì nữa? Hai người chúng ta bảo vệ ba cô gái, có vấn đề gì được chứ? Mau nói xem ở đâu?”

Carlisle cầm cành cây trong tay, vạch xuống đất, nói: “Đây là phong địa của Đại Công tước Edwards, đây là biển, miếng đất này là đất dân thường. Ở chỗ biên giới giao nhau giữa hai mảnh đất có một ngọn núi, tên là núi Quỷ, dưới chân núi Quỷ có một cái hang động, bởi vì thường xuyên bị đồn là có ma quỷ làm loạn, cho nên có tên là Mắt Quỷ. Trước đây có rất nhiều người đến đó thám hiểm, nhưng đa số đều đi được một nửa đã ra ngoài, nói là trong hang âm khí quá nặng, đi vào trong đó đã thấy sống lưng lạnh toát...”

Dung Trần nghe vậy, hai mắt sáng lên, “Nghe thú vị đấy!”

Carlisle thở dài, “Tôi thì không sao cả, nhưng mà phải xem ba cô nàng kia, họ phải đồng ý đã mới được.”

Dung Trần lập tức cất cao giọng hỏi Cung Ngũ: “Này phòng đối diện!”

Một lúc sau mới nghe thấy giọng Cung Ngũ truyền ra, “Cái gì thế?” “Tuần sau chúng ta sẽ đi thám hiểm! Có một chỗ rất hay!” Dung Trần nói. Cung Ngũ trả lời: “Được thôi! Anh chuẩn bị đồ ăn thì tôi đi.”

Dung Trần lẩm bẩm một câu: “Đồ tham ăn!”

Winnie và Crovia thường không tham gia thảo luận xem sẽ đi đâu, dù sao thì lần nào cũng là hai người họ đi theo đội. Người duy nhất quan tâm đến điểm đến là Cung Ngũ, mục đích chủ yếu cô quan tâm là nghe xem phải tiêu bao nhiêu tiền, chỉ cần phải tiêu tiền thì thường cô sẽ đưa ra ý kiến phản đối.

Dung Trần vừa nói là đi thám hiểm, chắc chắn là không tiêu tiền, cô liền đồng ý ngay. Dung Trần xua tay với Carlisle, “Nhìn xem!”

Carlisle không còn lời nào để nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.