Tối muộn thứ bảy trở về, vừa vào của cô đã nhìn thấy Công tước đại nhân. Cung Ngũ hơi ngây người, nhưng rồi cô chợt thở phào nhẹ nhõm, đã rất nhiều ngày liên tục không nhìn thấy anh, làm cố cứ lo lắng mãi không biết có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không. Nay nhìn thấy anh xuất hiện ở đây, vậy thì chắc chắn là mấy hôm nay anh có việc phải ra ngoài rồi.
Nghĩ lại cũng1không đến lượt cô hỏi thăm, nhìn thấy anh không sao là được rồi. Cô chào hỏi Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo về rồi.” Công tước đại nhân ngẩng đầu lên, cười với cô: “Tiểu Ngũ về rồi à? Hôm nay đi chơi vui không?”
Cung Ngũ gật đầu: “Vâng, vui lắm ạ.” “Xin lỗi, anh ra ngoài lúc Tiểu Ngũ không có nhà nên không kịp nói một tiếng với Tiểu Ngũ.” Công tước đại nhân đứng dậy, chủ động8nói với Cung Ngũ. Cung Ngũ lắc đầu: “Ồ, không sao, cảm ơn anh Tiểu Bảo.”
Nói xong, cô nhe răng cười, rồi chạy về phòng mình. Công tước đại nhân im lặng nhìn theo bóng lưng cô đi lên tầng, không lên tiếng gọi cô lại.
Sau bữa tối, Cung Ngũ về phòng nghịch điện thoại như thường lệ, cô rất ít khi ra ngoài đi lại, cô chỉ sợ mình làm ảnh hưởng đến người khác. Đang cúi đầu chơi game, bỗng2nhiên bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Cung Ngủ ngẩng lên nhìn ra cửa, hỏi: “Ai đấy?” “Tiểu Ngũ, là anh đây.” Giọng Công tước đại nhân truyền đến.
Công tước đại nhân đứng ở cửa, tay còn bưng một chiếc khay, bên trên đặt mấy miếng dưa hấu đã cắt sẵn, từng miếng đỏ rực trông rất thích mắt. Công tước đại nhân cười với cô nói: “Được đưa đến từ cung điện, Tiểu Ngũ có thể nếm thử mùi vị xem sao.” Đồ ăn ngon đã được đưa đến đây rồi, Cung Ngũ đành phải mở cửa ra cho anh vào phòng: “Anh Tiểu Bảo ngồi đi.” Công tước đại nhân đặt khay dưa hấu xuống bàn. Cung Ngũ đi dép lê tới, ngồi xuống bên cạnh bàn, cầm một miếng dưa lên, “Cảm ơn anh Tiểu Bảo.”
Công tước đại nhân ngồi xuống cạnh cô, yên lặng nhìn cô ăn dưa hấu.
Cung Ngũ ăn hết một miếng dưa hấu, nước chảy hết xuống cằm. Cô vừa định tìm đồ để lau thì Công tước đại nhân đã đưa giấy đến trước mặt cô. Cô tiện tay cầm lấy, gật đầu, vẻ mặt hài lòng: “Đúng là ngọt quá.” Cô hỏi vu vơ một câu, “Mấy hôm nay anh Tiểu Bảo vào trong cung à?”
Công tước đại nhân cười: “Ừm.”
Cung Ngũ gật đầu: “Tôi còn đang tò mò sao mấy ngày liền không thấy anh Tiểu Bảo đâu, thì ra là anh có việc bận.” Cô đưa tay lên sờ mặt, rồi lại nói: “Trước đây cậu hai Lý đến Gaddles rất bận rộn cơ mà? Tôi thấy hình như dạo này anh ta rất rảnh rỗi, ngày nào cũng lượn lờ khắp nơi. Lãng phí đồ ăn.”
Chủ yếu là vì đi đâu cũng gặp anh ta, Cung Ngũ thấy rất phiền phức, muốn nhân tiện nhắc nhở trước mặt Công tước đại nhân rằng Lý Tư Không rất rảnh rỗi, mau bảo anh ta cút về Thanh Thành đi. Công tước đại nhân có vẻ trầm tư, cười nói: “Còn có chuyện bảo cậu ta làm, nên vẫn phải cho cậu ta thời gian nghỉ ngơi, cho nên dạo này cậu ta sẽ chờ ở Gaddles. Cậu ta làm phiền Tiểu Ngũ à? Để anh nhắc nhở cậu ta.”
Cung Ngũ liếc nhìn anh, trả lời: “Không có, không có mà.”
“Mấy hôm nay Tiểu Ngũ... vẫn ổn chứ?” Anh hỏi.
Cung Ngũ ăn một miếng dưa hấu khác, gật đầu, “Ổn lắm ạ.” Nói dứt lời, cô nhìn thấy dường như ánh mắt Công tước đại nhân tôi đi, anh nói: “Ừ, vậy à...”
Rất ổn.
Cung Ngủ không ăn tiếp dưa hấu được nữa, cô nhìn anh, ánh mắt có vẻ nghi ngờ. Công tước đại nhân ngẩng đầu nhìn cô, cười nói: “Anh còn tưởng là mấy hôm nay không nhìn thấy anh, ít nhiều gì Tiểu Ngũ cũng có chút lo lắng chứ. Cho nên nghe thấy Tiểu Ngũ nói vẫn rất ổn, anh thấy hơi buồn lòng.”
Cung Ngũ mím môi, cô lau nước dưa hấu chảy xuống cằm, hỏi: “Anh Tiểu Bảo, tôi hỏi anh một vấn đề nhé.”
“Em nói đi.” Công tước đại nhân trả lời. Cung Ngũ chu miệng lên, nói: “Nếu một người làm sai chuyện gì đó, sau đó xin lỗi, vậy thì làm thế nào người được xin lỗi đó biết được người kia đã thực sự nhận sai và sẽ không phạm phải sai lầm nữa.”
Công tước đại nhân nói: “Tin tưởng.”
Cung Ngũ lập tức gật đầu, nói: “Đúng, chính là đạo lý này.” Cô đưa tay ra chỉ Công tước đại nhân, rồi lại chỉ vào mình, nói: “Tôi cũng lo lắng không biết có phải anh Tiểu Bảo lại bị bệnh gì đó không, nhưng mà tôi cũng hỏi qua mọi người rồi, không ai biết cả. Tôi cảm thấy tôi không có khả năng để nghe ngóng tin tức của anh Tiểu Bảo. Tôi thấy rất tin tưởng anh Tiểu Bảo, nhưng mà không biết tại sao, tôi không cách nào giữ được tâm thái và lập trường như trước kia được nữa. Đó cũng là lý do vì sao tôi vẫn mãi không chịu đồng ý chuyện tái hợp như anh Tiểu Bảo nói.”
“Anh có thể hiểu được tâm lý của Tiểu Ngũ, tuy sau khi nghe xong anh thấy rất buồn, rất bất lực, nhưng mà anh có thể hiểu được.” Tay Cung Ngũ vẫn còn dính nước dưa hấu, anh cầm giấy, một tay cầm lấy tay cô, một tay lau nước dưa hấu, nói: “Nhưng mà Tiểu Ngũ, tất cả mọi sự tin tưởng đều được thiết lập dựa trên quá trình ở bên nhau lâu dài. Tại sao Tiểu Ngũ không thể cho anh một cơ hội ở bên em trong quá trình đảm bảo sự an toàn cho chính bản thân mình chứ? Anh tin là cho dù là Tiểu Ngũ hay anh đều mong muốn tìm được sự tin tưởng đã mất đi đó giữa chúng ta, đúng không em? Nếu như Tiểu Ngũ không chịu cho anh cơ hội, thì anh phải làm thế nào để lấy lại sự tin tưởng của Tiểu Ngũ đối với anh đây?”