Công Tước

Chương 1057: Em yêu anh, giống như anh yêu em vậy



Khi anh nói những lời đó, anh vẫn ung dung bình tĩnh như thể đó là lẽ đương nhiên, giống như hai người từng trò chuyện trước đây.

Cung Ngũ bỗng nhiên cảm thấy nói chuyện trong môi trường quen thuộc như1vậy luôn khiến người ta có ảo giác như được quay trở lại trước kia.

Mỗi lần Công tước đại nhân hỏi cô “có phải không?”, “có đúng không?”, cô đều sẽ vô thức muốn cho anh một câu trả lời khẳng8định, dù sao thì đó cũng là thói quen đã hình thành suốt ba năm qua.

Cùng một người, cùng một môi trường, thứ duy nhất không giống chính là sự cuồng nhiệt Cung Ngũ đã từng dành cho Công tước đại2nhân giờ đã nguội lạnh.

“Tiểu Ngũ thấy anh nói có đúng không?” Công tước đại nhân hỏi. Ánh mắt Cung Ngũ nhìn chăm chú vào bàn tay anh đang lau nước dưa hấu cho cô, sau đó cô nói: “Tôi cảm4thấy rất nhiều điều anh Tiểu Bảo nói đều là đúng cả. Nếu như thực sự phải hỏi ra một nguyên nhân thì bản thân tôi cũng không nói ra được. Hoặc có lẽ để chứng minh bản thân không có anh Tiểu Bảo cũng vẫn sống tốt được.”

“Tôi cứ giày và suy nghĩ mãi, có lẽ là tôi không thích anh Tiểu Bảo như mình tưởng, hoặc có lẽ tôi chỉ đơn thuần là thích anh thôi, có một phần là vì Yến Đại Bảo, cũng có một phần là vì anh Tiểu Bảo thực sự rất đẹp trai. Tôi cảm thấy tôi chỉ là thích chứ không yêu anh Tiểu Bảo như vậy...”

Cô nghiêm túc phân tích lại đều cô đã suy nghĩ cho Công tước đại nhân nghe. Cô còn chưa dứt lời, bỗng Công tước đại nhân đứng bật dậy, động tác đột ngột khiến chiếc ghế anh đang ngồi ma sát với mặt đất phát ra tiếng kêu nghe chói tai. Theo đó Cung Ngũ cũng bị anh kéo dậy, ôm vào lòng, một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô. Dưới ánh mắt ngạc nhiên sợ hãi của cô, Công tước đại nhân một tay chế ngự eo cô, một tay ẩn sau gáy cô, cúi đầu chặn lấy môi cô. Đôi mắt to xinh đẹp của Cung Ngũ mở to ra, nhìn trùng trùng vào gương mặt đang tiến sát lại gần của Công tước đại nhân.

Sự tiếp xúc dịu dàng mang theo cả hương thơm thanh mát của dưa hấu, khiến tất cả các giác quan đều trở nên mơ màng.

Giờ khắc này, dường như anh đã chờ đợi rất lâu rất lâu rồi.

Anh muốn làm một người dịu dàng. Ít nhất thì ở trước mắt người con gái anh yêu, anh mãi mãi muốn để lại cho đối phương hình tượng dịu dàng ấy. Anh không muốn cô nhìn thấy con người sắc bén hung dữ của mình, không muốn phá hỏng tất cả hình tượng tốt đẹp của anh trong mắt cô.

Nhưng phải làm sao đây?

Anh đã thực sự bất lực mất rồi, anh đã không biết phải làm thế nào mới có thể lại gần cô hơn nữa. Cô đã đắp nên những bức tường thành kiên cố cao ngất xung quanh, tuyệt đối không cho phép tất cả mọi người vượt qua ranh giới cô đã vạch nên. Anh vượt qua được bức tường thành của cô, nhưng lại không thể gỡ bỏ được cánh cửa bước vào trái tim cô. Tại sao vậy chứ?

Anh tiến một bước, cô lại lùi một bước, anh tiến càng nhiều thì cô lùi lại càng nhiều. Thực sự anh đã không tìm được cách nào để lại gần cô như xưa được nữa. Nụ hôn triền miên và không thể kháng cự được. Ban đầu là dịu dàng thăm dò tiến vào bên trong, rồi lại ra sức dốc toàn bộ sức lực để công thành chiếm đất.

Bàn tay anh vừa dịu dàng lại mạnh mẽ, siết chặt lấy cơ thể cô, không để cô bị ngạt mà nụ hôn cứ thể trượt xuống dưới. Rất lâu sau, sau khi nếm được một chút vị ngọt từ bờ môi cô, anh mới từ từ ngẩng đầu lên, rời khỏi bờ môi cô. Anh cúi đầu xuống, tóc rủ xuống trán khiến đôi mắt anh lạc vào khoảng tối.

Cung Ngũ ngây người nhìn anh.

Sau đó, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh truyền tới, anh nói: “Tiểu Ngũ, em yêu anh.”

Anh chậm rãi ôm cô vào trong lòng, nói: “Em yêu anh, giống như anh yêu em vậy. Anh biết chắc chắn em rất ghét dáng vẻ như hiện tại của anh. Anh cứ bám riết lấy em không chịu buông tha, giống như một kẻ vô lại nhất quyết không cho em rời xa anh, bởi vì anh yêu em. Còn cho dù em có từ chối thế nào thì cuối cùng rồi cũng sẽ quay trở về bên cạnh anh, vì em vẫn yêu anh. Tiểu Ngũ, em phải tin anh, chúng ta yêu nhau, đó là sự thật không thể chối cãi được...”

Anh nói xong, lại trầm ngâm thật lâu, nhưng đôi tay lại ôm chặt lấy cơ thể cô, dường như đang chờ đợi cô đáp lại. Cung Ngũ ngây ngốc cứ để anh ôm lấy, sau đó gật đầu trong vô thức: “Ồ...” “Trong lòng Cung Ngũ, chắc chắn là hy vọng anh bị trừng phạt nặng nề... Anh cũng mong là như vậy, mong anh có thể bị chịu sự trừng phạt hà khắc nhất. Nhưng mà sự hờ hững của Tiểu Ngũ... đã khiến lòng anh đau đớn như dao cắt, phải làm sao bây giờ? Anh đã lãng phí bao nhiêu thời gian ở bên cạnh Tiếu Ngũ như vậy, nhưng sau này anh sẽ không lãng phí như vậy nữa...”

Cung Ngũ mở to đôi mắt đã hơi phiếm hồng lên. Cô mím chặt môi, rủ mắt xuống nhìn sang một bên không nói gì, nhưng sống mũi càng lúc càng thấy cay, mắt ngân ngấn lệ. “Tiểu Ngũ, chúng ta quay lại như trước kia được không?” Anh hỏi: “Tất cả lỗi lầm của anh hãy để anh dần dần bù đắp lại trong khoảng thời gian sau này chúng ta ở bên nhau được không? Em không tin anh cũng được thôi, anh sẽ từ từ chứng minh, để Tiếu Ngũ phát hiện ra rằng anh không hề đáng ghét như vậy... Tiếu Ngũ, chúng ta quay lại đi, có được không?”

Cung Ngũ cố đè nén lại sự nghẹn ngào, nhưng giọng cô vẫn vang lên vô cùng rõ ràng trong căn phòng nhỏ bé. Anh từ từ buông lỏng cánh tay đang ôm vòng quanh cô ra, nâng mặt cô lên, lau đi vệt nước mắt trên má cô, đau lòng nói: “Anh lại làm Tiểu Ngũ khóc rồi, đúng không?”

Cung Ngũ ngẩng đầu, chu môi lên, vẻ mặt ấm ức. Bỗng nhiên cô giơ tay lên, đánh thật mạnh lên người anh, khóc lóc nói: “Đúng vậy! Đúng vậy... chính là anh làm em khóc...”

“Làm sao bây giờ?” Anh nhìn chăm chú vào đôi mắt đỏ hồng của cô, bối rối không biết phải làm sao, “Anh phải làm thế nào bây giờ?”

Cung Ngũ đánh lên người anh, giọng cô càng khóc càng to hơn, “Anh Tiểu Bảo bắt nạt em... Anh bắt nạt em... Lúc nào cũng là anh muốn làm gì thì làm... khi em buồn thì anh ở đâu? Khi em nhớ anh thì anh ở đâu? Bây giờ anh lại thế này... hu hu hu...”

Công tước đại nhân mặc kệ cô giãy giụa, lại kéo cô vào lòng mình, nói: “Anh xin lỗi, đều do anh không tốt, sau này sẽ không thế nữa. Tiểu Ngũ, chúng ta làm hòa đi, có được không em?”

Cô khóc òa lên, được anh ôm chặt vào lòng, càng khóc càng đau lòng, càng khóc càng ấm ức, nỗi ấm ức dồn nén trong lòng suốt bao lâu như vậy, lại một lần nữa tìm được điểm bộc phát.

“Hu hu hu...”

Cô nắm lấy vạt áo sau lưng anh, khóc như mưa. Không biết bao lâu sau, cuối cùng tiếng khóc cũng nhỏ dần đi, thổn thức như con sói nhỏ mới sinh ra còn chưa biết kêu, chỉ biết ư ử.

Từ đầu đến cuối Công tước đại nhân vẫn ôm chặt cô vào lòng, cô cũng ngoan ngoãn để cho anh ôm lấy, cuối cùng chỉ còn từng tiếng nấc nghẹn ngào. Dưới đất là một đống giấy lau nước mắt cho cô, Công tước đại nhân khẽ vỗ lưng cô, an ủi tâm trạng cô, cho đến khi cô hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Cung Ngũ thút thít, bỗng nhiên cất giọng khàn khàn nói: “Cơ hội cuối cùng...”

Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt cô đã sưng đỏ, “Nếu lần sau anh còn như vậy nữa thì em sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa... Hu hu hu...”

Công tước đại nhân kinh ngạc nhìn cô chằm chằm, hỏi lại cô như thể muốn xác nhận: “Tiểu Ngũ đồng ý cho anh cơ hội cuối cùng rồi, đúng không? Có đúng không em?” Cung Ngũ lại thút thít, mạnh mẽ lau đi nước mắt, nói: “Đúng, nếu như sau này anh còn...”

“Được!” Anh nói: “Anh nghe thấy rồi, anh xin thể tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa, anh sẽ trân trọng cơ hội cuối cùng này...”

Cô lau nước mắt, nói: “Vâng.” Rồi như thể bỗng nhớ ra điều gì, cô nói: “Sau này em... sẽ có rất nhiều bạn bè.”

Công tước đại nhân gật đầu: “Được!”

“Sau này em sẽ vẫn đi chơi cùng với họ.” Khi cô nói những lời này còn ra sức trừng mắt nhìn anh.

Anh lại gật đầu: “Được!”

Cung Ngũ lại nghẹn ngào, nói: “Em sẽ trả tiền thuê phòng cho anh.”

Công tước đại nhân gật đầu: “Được.”

“Không được sự cho phép của em, anh không được tự tiện vào phòng em.” Cô vẫn nghẹn ngào nói, cố gắng bảo vệ sự tiện lợi và phúc lợi số tiền thuê phòng cô đã nộp để ở lại trong phủ Công tước. Cô đang nhấn mạnh những thứ này là họ đã bàn bạc xong trước đó, chứ không phải là Công tước đại nhân cho cô.

Cô đồng ý tái hợp, nhưng mạnh mẽ yêu cầu giữ lại những quyền lợi cơ bản của cô. Cố đang nói cho anh biết, cho dù sau này họ là tình nhân, nhưng cô cũng không chiếm lợi lộc gì ở phủ Công tước, những thứ đó đều những thứ cô xứng đáng có được.

Công tước đại nhân lại gật đầu: “Được!” Cung Ngũ lại lau nước mắt, ngước lên nhìn thấy áo Công tước đại nhân đã ướt một mảng, cô vội vàng lấy tay xoa xoa, hy vọng anh không nhìn thấy, cô nói: “Em muốn ngủ một mình.” Công tước đại nhân vẫn gật đầu: “Được!”

Sau khi cô đã đưa ra hết những yêu cầu và quyền lợi cơ bản của mình, Công tước đại nhân nói: “Anh hy vọng sau này cuối tuần Tiểu Ngũ có thể ở nhà, như vậy thì anh mới có thời gian ở bên Tiểu Ngũ được.” Cung Ngũ liếc nhìn anh, “Em không thể bảo đảm chắc chắn, nhưng em sẽ cố gắng.” Sau khi trải qua một quãng thời gian yêu rồi thất tình, cuối cùng cô cũng biết đạo lý khi yêu không thể chỉ xoay quanh người đàn ông được. Cho dù yêu thì cũng phải có cuộc sống, có bạn bè của riêng mình, không thể dồn hết toàn bộ sự chú ý lên người đàn ông, không thể đánh mất cuộc sống của chính mình chỉ vì bạn trai được.

Cuối cùng Công tước đại nhân gật đầu: “Được!”.

Cung Ngũ nhìn đống giấy ngổn ngang dưới đất, cứ cảm thấy nhìn có vẻ kỳ lạ, cuối cùng cô không nhịn được cúi xuống đi về phía thùng rác. Công tước đại nhân kéo cô lại, “Mặc kệ đi, để anh gọi người đến thu dọn.”

Cung Ngũ nghĩ ngợi một lúc, nói: “Dù sao cũng không nhiều lắm, em nhặt lên là được rồi. Anh Tiểu Bảo anh đi nghỉ ngơi đi, em cũng muốn nghỉ ngơi.” Sau khi nhặt hết đống giấy dưới đất xong, thấy Công tước đại nhân vẫn đứng yên ở đó, cô hỏi: “Anh Tiểu Bảo còn có chuyện gì nữa không?” Công tước đại nhân đưa xoa mặt cô: “Tiểu Ngũ không cần anh ở cùng à?” Cung Ngũ liếc nhìn anh, “Không cần. Anh Tiểu Bảo em nói cho anh biết, anh không được tự tiện vào phòng em, hai chúng ta đều có sống chung đâu!”

Cô có ấn tượng sâu sắc về chủ ý thối tha lúc trước của Yến Hồi, đến nỗi bây giờ cô vẫn nơm nớp chuyện này trong đầu.

Cô đuổi Công tước đại nhân ra khỏi phòng mình.

Công tước đại nhân không nói là không đi, anh chỉ đứng đó hỏi xem Cung Ngũ có cần anh đến an ủi tâm trạng không. Cung Ngũ mím môi, dùng đầu ngón chân cũng biết anh có ý gì, nhưng cô kiên quyết từ chối cho anh ở lại.

Nói ra cũng thấy kỳ lạ, rõ ràng buổi tối còn khóc đau lòng như vậy mà lúc ngủ cô lại thấy rất ngon giấc, dù là nằm mơ cũng đều là những giấc mơ khiến cô thấy vui vẻ và cao hứng. Tuy ngày hôm sau khi tỉnh dậy cô cũng không còn nhớ được mình đã mơ gì, nhưng tâm trạng vẫn cực kỳ tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.