Công Tước

Chương 1060: Hang mắt quỷ (1)



Hai ngày này Cung Ngũ đi học về đều bận rộn chuẩn bị đổ ghi trên một tờ giấy in, nào là đèn pin, nào là dây thừng. Tóm lại trên giấy ghi gì thì cô sẽ phụ trách mang theo cái đó. Suốt buổi tối Công tước đại nhân nhìn thấy cô chạy hết bên nọ sang bên kia, không nhịn được hỏi: “Tiểu Ngũ, em muốn làm gì vậy?”

Cung Ngũ đáp: “Em chuẩn bị dụng cụ để đi thám hiểm, mấy thứ1này là em phụ trách mang đi.” “Thám hiểm? Đi đâu thám hiểm?” Công tước đại nhân hỏi.

Cung Ngũ tùy tiện trả lời một câu: “Em quên rồi, hình như là mắt cái gì ấy, mọi người đi cùng với nhau, em chỉ đi theo góp vui thôi là được.” Công tước đại nhân hơi suy tư một lát, cười nói: “Tiểu Ngũ thích đi thám hiểm à?” Cung Ngũ đang cho đồ ăn vào miệng: “Thì mọi người đi cùng với nhau mà,8em cũng muốn đi... ôi thôi xong, hình như em còn thiếu một đôi giày chống trượt nữa...” Nghĩ ngợi một lát, cô tìm luôn một đôi giày thể thao, “Thay bằng cái này cũng được, như nhau cả thôi.”

Công tước đại nhân hỏi: “Bao giờ Tiểu Ngũ đi thám hiểm?”

Thứ bảy tuần này.” Nói xong cô lại chạy đi chuẩn bị đồ. Công tước đại nhân thở dài, đứng dậy đi theo cô, cầm tờ giấy trong tay cô xem thử, “Tiểu Ngũ2còn phải chuẩn bị gì nữa, để anh cho người chuẩn bị đầy đủ cho em là được, không cần phải chạy đi chạy lại mãi như thế.” “Không cần, em có chân có tay, có thể tự làm được...” Cung Ngũ còn chưa dứt lời, Công tước đại nhân đã đưa tờ giấy cho Eugene, “Đi chuẩn bị đồ cho Ngũ tiểu thư, thứ bảy này cần dùng.”

“Vâng thưa ngài Edward, Ngũ tiểu thư xin cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chuẩn4bị đầy đủ cho cô.”

Cung Ngũ chu môi, nhưng cũng không kiên trì.

Công tước đại nhân nắm lấy tay cô, cười nói: “Em không yên tâm à?”

“Không!” Cung Ngũ lắc đầu, “Em rất yên tâm ấy chứ.” Ánh mắt cô nhìn lên bàn tay Công tước đại nhân, vết kim tiêm trên mu bàn tay anh dường như lại có thêm mấy nốt mới nữa.

Công tước đại nhân phát hiện ra được ánh mắt cô, anh nắm tay Cung Ngũ, đi đến sofa trong phòng khách ngồi xuống, cười nói: “Không sao đâu, bác sĩ Hòa thường xuyên lấy máu để theo dõi sự thay đổi các tế bào máu trong cơ thể anh. Có những khi một ngày lấy máu nhiều lần ở những khoảng thời gian khác nhau, tuy mỗi lần lấy không nhiều lắm nhưng sẽ để lại vết kim tiêm.”

Anh liếc nhìn cô, dường như cô tưởng rằng anh sắp chết đến nơi, nên lại giải thích tiếp: “Bác sĩ Hòa nói, trải qua quãng thời gian quan sát nửa năm, anh không tiếp xúc với nguồn gốc độc dược, cho nên cũng coi như là đã khắc chế được độc tỉnh ngấm sâu vào trong. Nhưng mà độc tính tích tụ trong mấy năm nay cũng không phải chỉ ngày một ngày hai có thể loại bỏ hết được ngay. Có lẽ có một ngày nào đó... độc tính sẽ bộc phát ra vì một nguyên nhân bất ngờ nào đó, lúc đó...”

Ánh mắt Cung Ngũ bỗng trở nên nghiêm túc khẩn trương, cô không tự chủ được truy hỏi, “Vậy lúc đó phải làm thế nào?” Công tước đại nhân mím môi, trả lời, “Có lẽ là sẽ nằm liệt giường.”

Anh nói xong, nhìn lên gương mặt Cung Ngũ, quan sát biểu cảm trên mặt cô. Bỗng nhiên anh không dám nhìn tiếp nữa mà đưa tay ra nâng mặt cô lên, cúi đầu chạm vào trán cô, đè thấp giọng nói: “Tiểu Ngũ đừng chê anh nhé...”

Cung Ngũ bĩu môi, sống mũi đã hơi cay cay, dường như không thể chấp nhận được cảnh tượng đôi chân dài thẳng tắp của anh có một ngày nào đó lại không thể đi lại được nữa. Cô hít mũi, một lúc sau mới nói: “Em không chê đâu. Ít nhất thì | bây giờ em thấy mình sẽ không chê bai anh, nhưng sau này thể nào em không dám bảo đảm đâu đấy.”

“Anh biết.” Anh nói, “Anh biết sau này không ai có thể bảo đảm được chuyện gì, bây giờ anh muốn nghe những lời như vậy của Tiểu Ngũ, cho dù chỉ là một lời nói dối lừa gạt thì anh cũng thấy vui rồi.”

Anh ôm cô vào lòng, tựa cằm lên vai cô, khẽ nói: “Sau khi trải qua nỗi đau đớn bị mất đi, anh cảm thấy... có Tiểu Ngũ ở bên cạnh thật là tốt...” Cô giống như chiếc lò sưởi giữa những ngày đông lạnh giá, sưởi ấm cả cơ thể và trái tim anh.

Buổi tối khi Cung Ngũ đã nằm cuộn tròn trong chăn chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Cô hỏi, “Anh... anh Tiểu Bảo?”

Ở đây ngoài Công tước đại nhân ra sẽ không còn ai đến gõ cửa phòng cô nữa. “Ừ.” Giọng Công tước đại nhân vang lên bên ngoài, “Anh đây.” Cung Ngũ mím môi, hỏi: “Anh Tiểu Bảo có chuyện gì không?”

“Ừ.” Anh đáp, “Có chuyện chứ, Tiểu Ngũ mở cửa cho anh được không?” “Em sắp đi ngủ rồi.” Cung Ngũ nằm trong chăn ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa.

Công tước đại nhân đáp: “Anh biết, cho nên anh mới có ý đến đây, Tiểu Ngũ mở cửa cho anh được không?”

Cung Ngũ nghĩ ngợi, cảm thấy đêm khuya thanh vắng, trai đơn gái chiếc với nhau, không nên mở cửa thì hơn, bạn trai cũng không được, bây giờ Công tước đại nhân vẫn trong thời kỳ quan sát, “Anh Tiểu Bảo có gì thì cứ nói đi.” Bên ngoài yên tĩnh, không bao lâu sau, hình như có thứ gì đó đặt xuống đất.

Cung Ngũ buồn bực: “Anh Tiểu Bảo, rốt cuộc là có chuyện gì?” “Ồ.” Anh lại nói, “Cũng không có chuyện gì. Gần đây anh mới tìm được một cuốn truyện rất hay, muốn đọc cho Tiểu Ngũ nghe một đoạn trước khi đi ngủ.”

Cung Ngũ: “...”

Không đợi cô lên tiếng trả lời, Công tước đại nhân đã mở sách ra, bắt đầu dùng giọng Ảnh tiêu chuẩn đọc truyện cho cô nghe, “Vào thời trung cổ, có một vị chủ trang viên già có ba người con trai trẻ...”

Cung Ngũ: “...”

Sau khi anh đọc được khoảng hai trang, căn phòng yên tĩnh, anh thử hỏi thăm dò: “Tiểu Ngũ?” Trong phòng không có tiếng đáp lại, có lẽ là cô nghe truyện ngủ luôn rồi. Thể là Công tước đại nhân đứng dậy, mang ghế rời đi.

Tối hôm sau, Công tước đại nhân lại đến đọc truyện cho Cung Ngũ nghe cách lớp cửa phòng, cho đến khi Cung Ngũ chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.