Công tước đại nhân đứng dậy quá nhanh và mạnh, đến nỗi đổ ở bên cạnh anh rơi hết xuống đất, anh hỏi: “Bây giờ Tiểu Ngũ đang ở đâu?” “Ngũ... Ngũ tiểu thư từ sáng sớm đã ra khỏi nhà, chính ngài đã tiễn cô ấy đi mà...”
Bàn tay đang đặt trên bàn của Công tước đại nhân siết chặt lại, một lúc sau anh mới nói: “Tập hợp toàn bộ nhân lực dự phòng.”
“Vâng, thưa ngài Edward.”
Công tước đại nhân mở cửa bí mật phía1sau phòng làm việc ra, anh đi xuống tầng hầm. Trong căn phòng dưới hầm, nhân viên công tác đang bận rộn làm việc, Công tước đại nhân đi đến một chiếc máy, điều chỉnh ra hình ảnh định vị GPS. Anh chỉ vào một điểm màu đỏ trong đó: “Nơi này có phải là núi Quỷ không?”
“Đúng vậy thưa ngài.” Nhân viên bên cạnh lập tức đáp.
Công tước đại nhân chỉ vào điểm màu đỏ đó: “Lập tức khởi động máy bay không người lái, phải8người đi đến núi Quỷ, nhanh chóng tìm ra Tiểu Ngũ. Ngoài ra, phát hiện ra Dung Trần phải bắt lấy ngay, nếu hắn phản kháng thì xử lý tại chỗ.”
“Vâng, thưa ngài Edward.”
Sau khi ban bố mệnh lệnh, anh cẩn thận nhìn vào điểm màu đó nọ, hỏi: “Có phải mục tiêu đã lâu không di chuyển rồi không?”
Nhân viên công tác lập tức phóng to mục tiêu, còn chưa nhìn rõ được: “Có lẽ là di chuyển trong phạm vi nhỏ, hiển thị không rõ2ràng lắm, cũng có thể là không di chuyển.” Công tước đại nhân đứng dậy đi ra ngoài, anh nhìn lên bầu trời, sau nhiều ngày trời quang đãng, hôm nay lại không có mặt trời.
Bầu trời âm u, mây mù che đi ánh sáng mặt trời khiến tâm trạng con người theo đó cũng trở nên u uất theo. Công tước đại nhân lên xe: “Đến núi Quỷ!” Lý Tư Không đứng trước cửa sổ xe, nhìn xe Công tước đại nhân, “Tôi nhận được tài4liệu anh cả gửi rồi, có lẽ không nghiêm trọng đến thế...”
Công tước đại nhân ngồi trên xe, liếc nhìn anh ta, trả lời: “Tôi mặc kệ có nghiêm trọng hay không, tôi không thể lấy Tiểu Ngũ ra làm trò đùa được.”
Lý Tư Không giơ tay ra chặn lên cửa sổ xe, nhìn anh nói: “Bảo! Tôi không cho rằng việc cậu tự tiện rời khỏi phủ Công tước trong lúc này là một hành động lý trí. Cậu đến Thanh Thành tôi không phản đối, dù sao ở đó cũng còn có chủ Yến, nhưng cậu rời khỏi đây, tôi có bản lĩnh bằng trời thì cũng không với tay ra dài được đến thế. Nếu có người muốn dùng Tiểu Ngũ để đối phó với cậu thì tại sao cậu lại cứ đâm đầu vào trung kể của chúng chứ?”
Công tước đại nhân vẫn lạnh lùng đáp lại: “Cho dù có trúng kế thì cũng là tôi tự làm tự chịu, tôi không thể bỏ mặc Tiểu Ngũ không quan tâm đến được. Tôi đã hứa với cô ấy, không để chuyện của tôi làm liên lụy đến cô ấy, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì vì tôi...”
Anh còn chưa nói hết, mím môi lại, một lúc sau mới nói: “Đây là chuyện tôi nên làm.”
Lý Tư Không còn muốn nói tiếp nữa, nhưng đoàn xe đã khởi động, cửa sổ xe dần nâng lên, chặn những lời Lý Tư Không nói. “Này! Phí Tiểu Bảo!” Lý Tư Không chạy đuổi theo mấy bước, nhưng dù có chạy nhanh thế nào thì chân người cũng không đuổi được theo xe.
Anh ta xoay người quay lại, cầm điện thoại gọi cho Lý Nhất Địch: “Anh!” âm thanh quá lớn, Lý Nhất Địch nghe mà thấy chói tai, cho điện thoại ra xa, hỏi luôn, “Lại làm sao thế?”
“Còn làm sao nữa.” Lý Tư Không tức giận nói: “Thì chính là cái tên Bảo mà mọi người nói là biết nghe lời nhất đó, bây giờ cậu ta đang trên đường đi đâm đầu vào chỗ chết rồi!”
“Là sao?” Lý Nhất Địch hỏi.
“Anh quên bản tài liệu liên quan đến Dung Trần mà anh gửi sang đây rồi à?” Lý Tư Không nói.
“Dung Trần?” Trong đầu Lý Nhất Địch bỗng nghĩ đến cái tên ngôi sao mang khuôn mặt người chết đó, “Hắn làm sao?” “Anh còn chưa hiểu à?” Lý Tư Không nổi giận: “Tài liệu anh cho người gửi đến thực ra anh cũng không để tâm đến đúng không?”
“Không quan tâm, anh không rảnh đến thế” Lý Nhất Địch trả lời: “Điều tra rõ ràng rồi cho người gửi đến cho hai người để nhắc nhở là được rồi, nếu chuyện gì anh cũng phải lo thì mệt đến chết à?”
Hơn nữa, gần đây anh ta còn đang dỗ dành Đại Bảo Bảo vui vẻ, đâu có hơi sức lo những chuyện đó chứ.
Lý Tư Không suýt nữa thì nôn ra máu, “Thể anh đã xem tài liệu đó chưa?” “Lúc đầu có xem một chút, sau đó bận quá nên chưa xem hết, sao, có chuyện gì à?” Lý Nhất Địch nói như thể là chuyện hết sức bình thường. Nếu như Lý Tư Không nói như vậy thì Lý Nhất Địch có thể mắng cậu ta thừa sống thiếu chết, nhưng khi bản thân anh ta nói ra lại chẳng hề gì.
Lý Tư Không thực sự muốn chết: “Anh à! Em thấy anh nên đi hỏi thử xem, trong quá trình điều tra có phải là nhân viên điều tra đã làm kinh động đến nhân vật lớn nào không. Tóm lại, hôm nay bọn em vừa mới nhận được tin, bên phía Tiểu Ngũ hình như có biển rồi, bây giờ Bảo đang hớt hải xông ra ngoài, anh nói xem em nên đi cùng cậu ta hay ở lại phủ Công tước hưởng phúc đây?”
Vẻ mặt Lý Nhất Địch dần trở nên nghiêm túc: “Tình hình sao rồi?”
Em trai anh ta rất ít khi có đủ kiên nhẫn theo dõi một chuyện như vậy, anh ta có muốn không để tâm cũng khó.
Lý Nhất Địch đứng dậy, tìm bản tài liệu mới nhất trong tủ tài liệu ra, một tay cầm điện thoại, một tay mở hồ sơ: “Cho anh năm phút!”
Anh ta tắt điện thoại, giở tập tài liệu học nghiêm túc. Bởi vì một bản điều tra bắt nguồn từ tin bát quái về ngôi sao thần tượng ở Thanh Thành, nếu không phải vì Yến Đại Bảo nhắc vu vơ Dung Trần ở phòng đối diện với Cung Ngủ ở Gaddles, sau đó tạm thời bị đóng băng thì có lẽ không ai sẽ nghĩ đến việc điều tra một người không hề liên quan gì như vậy. Nhưng sau khi Dung Trần thực sự được Lý Nhất Địch xác nhận là đang ở Thanh Thành thì tất cả mọi chuyện đều trở nên thâm sâu khó đoán.
Nếu Dung Trần thực sự vẫn luôn ở Thanh Thành thì người đang ở Gaddles xa xôi là ai?
Thời gian trôi qua đã quá lâu, nếu muốn ngược dòng thời gian trở về hơn hai mươi năm trước, nhân chứng vật chứng sống cuộc đời bình thường như một con kiến hôi nhỏ bé trong một xó xỉnh nào đó trên thế giới này thì có mấy người còn nhớ được chuyện hơn hai mươi năm trước?
Lý Nhất Địch không cần nghĩ cũng biết rằng, ở nơi dị quốc tha hương, nhân viên điều tra lại phải đảm bảo kết quả điều tra chính xác, do vậy công tác điều tra trở nên vô cùng khó khăn. Ai có thể ngờ được rằng một ngôi sao thần tượng ra mắt ở Thanh Thành, nổi lên từ sau một cuộc thi tuyển chọn tài năng lại có thân thế quanh co phức tạp đến thế chứ?
Lại có ai có thể ngờ được rằng, trên đời này lại còn có một Dung Trần khác tồn tại chứ? Sự tồn tại của một Tư Đồ Lịch đã đủ để khiến cho người ta thấy kinh ngạc lắm rồi, nhưng hóa ra còn có một tên Sand nữa.
Ngôi sao thần tượng Dung Trần của Thanh Thành, Tư Đồ Lịch được Chiêm Húc nuôi dưỡng ở Tam giác vàng, Sand - thành viên cốt lõi của đội quân lính đánh thuê nay đây mai đó, ba người này vốn không có quan hệ gì với nhau, nhưng kết quả xét nghiệm máu lại vô cùng đáng kinh ngạc. Ba người này là ba anh em sinh ba hiếm có, trong đó Dung Trần và Sand là anh em sinh cùng trứng.
Người đỡ đẻ năm xưa đã qua đời từ lâu, cha mẹ của ba anh em cũng đã mất sau một tai nạn thảm khốc.
Ở nơi hỗn loạn đó, cho dù có người có thiện chí muốn nhận nuôi nhưng cũng không nuôi nổi cả ba người, huống hồ lại còn là con nhà người ta. Cuối cùng, họ được đưa đến cô nhi viện.
Sand là người được nhận nuôi sớm nhất, viện trưởng cô nhi viện năm xưa đã qua đời từ lâu, người còn nhớ được chuyện về ba anh em sinh ba kia là một hộ lý còn tương đối trẻ làm việc ở cô nhi viện khi đó, thậm chí người hộ lý đó còn nhớ cả việc Sand được nhận nuôi không mấy thuận lợi. Họ lần lượt đưa mấy đứa trẻ đi, ngày hôm sau những đứa trẻ lần lượt được mang về, chỉ giữ lại hai người trong số ba anh em, không bao lâu sau, một đứa trẻ trong đó lại được đưa về, khi đưa về đứa trẻ còn đang sốt cao,
Đứa trẻ được đưa đi đó chính là Sand, qua điều tra, người nhận nuôi Sand đã dùng tên giả để ký tên trên giấy tờ, không điều tra được người này.
Còn đứa trẻ được đưa về và bị bệnh là Tư Đồ Lịch được Chiêm Húc nhận nuôi vào ba tháng sau. Cũng tương tự như vậy, Chiêm Húc cũng đã lựa chọn người nối nghiệp nên mới chọn trúng Tư Đồ Lịch. Lúc đầu Tư Đồ Lịch bị đưa về là vì bỗng nhiên bị bệnh, sức khỏe và các phương diện khác đều yếu hơn Sand rõ rệt, cho nên anh ta mới chọn một trong hai bỏ người còn lại. Đứa trẻ còn lại là người yếu ớt nhất trong ba anh em sinh ba, cho nên rất nhiều thời gian đều không được nhận nuôi. Cậu ta cùng với những đứa trẻ bình thường khác bị nhốt trong một căn phòng tối tăm không ai quan tâm đến, thỉnh thoảng có thương nhân cần lao công, họ sẽ được cô nhi viện cho đi làm thuê, kiếm tiền công làm một hai ngày về nộp cho cô nhi viện. Đó là nguyên nhân cô nhi viện không đuổi họ ra đầu đường xó chợ.
Một người làm ăn trên đường đi du lịch nước ngoài đến Thanh Thành vô tình làm rơi ví tiền trên phố. Đúng lúc đó được một đứa trẻ trong số đó nhặt được, đứa trẻ vốn không hề biết tiền tài là gì nên ngoan ngoãn trả lại ví tiền cho người thương nhân nọ.
Đó là thời điểm bắt đầu số mệnh của Dung Trần, Dung Trần thực sự.
Lúc đó Dung Hải hơn bốn mươi tuổi, vợ ông ta sau lần sinh được một cô con gái từ hai mươi năm trước đã không sinh thêm được nữa. Một người khởi nghiệp từ làm ăn nhỏ đến kinh doanh lớn như ông ta từ trong xương cốt vẫn luôn hy vọng có được một người con trai. Ông ta cảm thấy có duyên với đứa trẻ đó, cho nên đã nhận nuôi đứa trẻ. Tuy quá trình không mấy thuận lợi, nhưng kết quả cuối cùng vẫn tốt.
Mới đầu đứa trẻ còn không thông thạo ngôn ngữ, Dung Hải đã tổn không ít tâm sức mời người về dạy. Ông ta còn mời người bấm số, đoán biết được rằng đứa trẻ số mệnh nhiều kiếp nạn lớn, nhỏ liên miên không ngừng, cần được chúng tinh che chở thì chắc chắn sẽ được phúc lộc vô biên. Nhưng trèo cao ngã đau, dễ hư hỏng vì được cưng chiều, để cân bằng lại tính cách của đứa bé, phải đặt cho đứa bé một cái tên có ngụ ý nhỏ nhoi: Trần
Hạt bụi nhỏ bé, nhỏ đến mức không thể nhận ra, để lúc nào cũng nhắc nhở đứa bé không được tự ti coi nhẹ bản thân. Dung Hải vẫn luôn cảm thấy rất có duyên với đứa trẻ này, lại cộng thêm lời thầy bói nói cái gì mà phúc lộc vô biên, nên cứ băn khoăn mãi làm thế nào để khiến đứa bé được chúng tinh bảo hộ. Thế rồi, có một ngày Dung Trần chủ động nói thích nghe bài hát của ngôi sao ca nhạc nào đó, Dung Hải liên đưa cậu đi xem, bầu không khí ở đó khiến Dung Hải kinh ngạc vô cùng.
Trên trời chỉ có một mặt trăng duy nhất, các ngôi sao quy tụ xung quanh mặt trăng đó. Lại nhìn sang thực tế, người đứng trên sân khấu hát chẳng phải chính là mặt trăng lớn nhất sáng nhất hay sao? Còn những fan hâm mộ cuồng nhiệt phía dưới cũng giống như các vì sao vây quanh ôm ấp mặt trăng đó sao? Sau đó Dung Hải đưa Dung Trần đi học âm nhạc, học hát, học nhảy, tóm lại, ông ta nhìn thấy các ngôi sao trên ti vi biết cái gì, ông ta sẽ cho Dung Trần đi học cái đó.
Nói ra cũng thực sự kỳ lạ, ở phương diện này đúng là Dung Trần cũng có năng khiếu hơn những đứa trẻ khác. Trong số đám trẻ vào học cùng đợt, chỉ có cậu ta học tốt nhất, hơn nữa còn là người kiên trì được đến cuối cùng, là người học lâu nhất và cũng là người học tốt nhất.
Những trải nghiệm đó đã tạo nên ngôi sao Dung Trần ở Thanh Thành với tính cách khó gần như bây giờ. Ba anh em sinh ba vốn dĩ sống quây quần quanh ba mẹ, nhưng vì nhiều cơ duyên tạo hóa xoay vần khác nhau, lại có số mệnh của riêng mình.
Tuy đã không thể điều tra ra được rốt cuộc người nhận nuôi Sand năm xưa là ai, nhưng từ thân phận của Sand hiện giờ có thể phán đoán được rằng đó cũng là một tổ chức cố ý lựa chọn những đứa trẻ có gen thể lực và tố chất võ nghệ để đào tạo.
Kiểu tổ chức đó tuy ở trong bóng tối, nhưng trên thực tế lại vô cùng phổ biến trong các thế lực ngầm ở mọi quốc gia trên thế giới. Đa số họ đều dùng tính mạng để đổi lấy tiền, mỗi khi nhận một giao dịch làm ăn đều là mức giá trên trời, nhưng trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, cái chết cũng luôn cận kề bên cạnh họ. Năm xưa cha nuôi của Chiêm Húc, Hắc Sát cũng có vai trò như vậy. Chỉ có điều lão già Hắc Sát đó thích hành động đơn thương độc mã, ngay cả người được bồi dưỡng là Chiêm Húc lần nào cũng chỉ hành động một mình. Sau khi gặp mai phục, Chiêm Húc mới dần có thói quen bắt đầu bồi dưỡng người mới.
Hắc Sát nuôi dưỡng Chiêm Húc, tuổi đã cao không hành động được nữa nên mới ngồi hưởng thành quả. Còn điểm thông minh nhất của Chiêm Húc đó là hắn dần dần không còn đổi tính mạng lấy tiền nữa, mà thông qua những con đường nhẹ nhàng hơn để kiếm tiền, cho nên Chiêm Húc mới dần ổn định và lớn mạnh hơn.
Nếu như hắn ta không tạo ra mạng lưới làm ăn của riêng mình thì trong khi hắn ta bị truy nã không thể lộ mặt như bây giờ chỉ sợ cũng vẫn phải mạo hiểm hành động. Nhưng nay hắn ta hoàn toàn không cần phải lộ mặt mà vẫn có thể phố trương được thanh thế và danh tiếng đội ngũ của mình, thậm chí còn hoàn toàn từ bỏ cuộc đời làm tay đánh lén mạo hiểm tính mạng. Đó là bản lĩnh mà không phải ai cũng có được.
Họ của Tư Đồ Lịch là do hắn ta kiên quyết đặt cho. Khi hắn ta ở cô nhi viện đã vô tình nghe lỏm được viện trưởng nói một câu với người khác, thằng nhóc nhà họ Tư Đồ thật khổ sở, đều bị người ta nhận nuôi rồi ném về.
Cũng chỉ có một mình hắn ta phải trải qua tình huống như vậy, những chuyện khác hắn ta đã quên gần hết, nhưng không biết tại sao hắn ta luôn ghi nhớ chuyện đó, cho nên, hắn ta nhớ rõ mình là người nhà Tư Đồ. Qua xem xét tài liệu, vai trò của Sand trong binh đoàn lính đánh thuế kia là vai trò mà người bình thường không thể đảm nhiệm nổi. So với những người khác trong binh đoàn lính đánh thuế đó, Sand có tướng mạo xuất chúng, hơn nữa còn có vẻ thân thiện và gần gũi bình dị. Anh ta luôn có bản lĩnh để tạo quan hệ với mục tiêu cần tiếp cận trong thời gian ngắn nhất, làm tê dại tinh thần cảnh giác của đối phương, có thể nhanh chóng hòa nhập được vào các mối quan hệ của đối phương.
Quá trình này cũng giống như cách anh ta tiếp cận Cung Ngũ, nhẹ nhàng yên lặng, cứ thế đến gần.
Mỗi lần trước khi hành động, anh ta đều sẽ quan sát mục tiêu rất lâu, nghiên cứu tỉ mỉ tính cách và thói quen sinh hoạt của mục tiêu, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng. Từ khi còn rất nhỏ cho đến bây giờ anh ta chưa có lần hành động nào không trót lọt cả.
Dung mạo của anh ta sẽ tạo ra thiện cảm rất lớn cho người khác. Một chàng trai trẻ trung tuấn tú dễ thu hút ánh mắt của các cô gái trẻ, lại không có khả năng tấn công, Sand gần như chiếm ưu thế tuyệt đối.
Địa vị trong binh đoàn của anh ta là không thể thay thế. Anh ta nhanh chóng từ nhân vật nhỏ bé bên lề trở thành thành viên nòng cốt của đội ngũ. Nếu như nói những người khác có sức chiến đấu đạt điểm 10 thì Sand chỉ đạt điểm 8, nhưng các phương diện khác anh ta có thể chiếm điểm tuyệt đối, cho nên cho dù là trên phương diện nào, Sand cũng đều đảm nhiệm vai trò trí tuệ. Anh ta biết mê hoặc người khác, thậm chí rất nhiều người cho đến khi chết vẫn không biết được thân phận của anh ta, thậm chí rất nhiều người trước lúc lâm chung còn nói xin lỗi vì đã làm liên lụy tới anh ta.
Công tước đại nhân không chỉ một lần điều tra về anh ta, nhưng có thể nói là không một điểm đáng nghi, thậm chí số lần xuất nhập cảnh trên hộ chiếu cũng hoàn hảo không manh mối gì. Sau khi Lý Nhất Địch đặc biệt điều tra về thân phận của Sand thì cuối cùng cũng vạch trần ra được thân phận của anh ta, thậm chí là làm sáng tỏ lý do vì sao Công tước đại nhân không điều tra ra được sơ hở gì. Hộ chiếu của Sand không có vấn đề gì là bởi vì tất cả nhật ký xuất nhập cảnh của anh ta đều hoàn toàn trùng khớp với lịch trình của Dung Trần, cũng tức là tất cả giấy tờ Sand đang dùng bấy giờ đều là giấy tờ của Dung Trần ở Thanh Thành, Bởi vì hai người quá giống nhau, cho nên tất cả mọi kiểm tra đều dễ dàng thông qua, để đề phòng bất trắc, thậm chí họ còn tìm cách lấy vân tay của Dung Trần, để đề phòng gặp phải những chỗ chẳng may cần dùng đến vân tay.
Họ hiểu quá rõ muốn tiếp cận Cung Ngũ và Công tước đại nhân ở Gaddles là một chuyện khó khăn đến thế nào, cho nên họ đã lựa chọn tất cả con đường chính quy, chỉ có như vậy mới có thể có cơ hội tiếp cận với Cung Ngũ và Công tước đại nhân.