Dung Trần nhìn quét qua ngón tay cô, nói: “Cô tốt số thật đấy.” Cung Ngũ ngước cằm lên, đắc ý nói: “Chứ còn gì? Tôi phúc lớn mạng lớn lắm đó.”
Hai người vừa đi vừa dìu Winnie, từ từ đi về phía trước, Winnie đi được một đoạn, mặt mày ủ rũ nói: “Tớ đi không nổi nữa rồi...”
Dung Trần và Cung Ngũ đồng thời1thở dài: “Đi ra ngoài thám hiểm không nên dẫn theo con gái.”
Winnie kêu lên phản đối: “Tiểu Ngũ cũng là con gái đó thôi!”
“He, tớ cứ kích động là quên mất luôn.” Cô nhe răng cười với Winnie, “Đã đi được hơn nửa đường rồi, cậu muốn quay lại hay đi tiếp?”
Winnie nhìn cái hang tối đen như mực sâu hun hút, rồi lại quay8đầu nhìn lại phía sau có một chút ánh sáng, “Tớ... tớ muốn quay lại...”
Cung Ngũ lau mồ hôi, “Vậy thì phải có người đưa cậu về mới được!”
Dung Trần hỏi: “Hay là chúng ta cùng quay ra đi?”
Cung Ngũ híp mắt lại, “Vậy thì chuyến thám hiểm này hoàn toàn thất bại rồi!”
Winnie vừa nghe vậy liền vội vàng nói, “Không cần đâu, tớ gọi2điện cho Carlisle, hỏi xem cậu ấy và Crovia đi đến đâu rồi, nói không chừng họ cũng đi chưa được bao xa, tớ còn có thể đuổi theo kịp, hay là các cậu cứ đi tiếp đi? Đợi các cậu đi đến lúc không đi tiếp được nữa rồi hãy quay lại, tớ không muốn làm các cậu mất hứng, nếu biết trước thế này4thì tớ đã về cùng hai cậu ấy rồi.”
Cung Ngũ chép miệng, móc điện thoại ra, dựa vào tảng đá, nói: “Đợi nhé, tớ gọi cho Carlisle”
Dung Trần hỏi, vẻ mặt chán ghét: “Có tín hiệu không?”
“Không thử sao biết...” Cung Ngũ cúi đầu, lật tìm số của Carlisle, gọi cho cậu ta. Điện thoại đổ chuông rất lâu nhưng vẫn không có người nghe máy. Khi Cung Ngũ quyết định từ bỏ thì cuối cùng Carlisle cũng nghe máy, nhưng đúng là tín hiệu không được tốt, Carlisle nói có nghe cứ ngắt quãng liên tục.
Mãi mới trao đổi xong được, Cung Ngũ gác máy: “Winnie, cậu ấy nói cậu ấy và Crovia đã nhìn thấy lối ra rồi, bây giờ cậu ấy sẽ quay lại, có lẽ là khi cậu đi được nửa đường thì cậu ấy cũng đón được cậu. Cậu có đi được không? Không được thì ba người chúng ta cùng quay lại.”
Winnie gật đầu: “Tớ đi được, không sao đâu, dù sao thì cũng chỉ có một con đường, tớ cứ từ từ men theo là được. Carlisle nói sẽ đến đón tớ, tớ cũng không thấy sợ quá nữa. Các cậu bạo gan thì cứ đi tiếp vào trong đi, nếu không sau này tớ và Crovia sẽ áy náy đến chết mất, tại bọn tớ làm liên lụy các cậu.”
Cung Ngũ vỗ vai cô ấy, “Biết là mình làm liên lụy tới bọn tớ là được rồi, sau này nhớ cảnh tỉnh bản thân, tốt nhất là viết một bức thư sám hối dài mấy chục nghìn chữ...”
Còn chưa dứt lời, Winnie đã bật cười, tâm trạng nơm nớp lo lắng cũng vì tràng cười này mà trở nên thoải mái hơn không ít.
Cô kéo tay Cung Ngũ, ngửa đầu lên, ở trong hang động tối tăm cũng không nhìn rõ được biểu cảm, nghe giọng Cung Ngũ biết ngay Winnie đang nũng nịu: “Tiểu Ngũ, sao cậu lại thú vị đến vậy hả? Nếu tớ mà là con trai thì chắc chắn sẽ đánh bại Công tước để cưới cậu về nhà, ngày nào cũng ở chung với cậu vẫn không thấy chán...” Cung Ngũ híp mắt lại: “Cậu thôi đi. Với cái chiều cao này của cậu, nếu là con trai thì chắc chắn tớ sẽ chê cậu, dù thế nào cũng phải cao được như anh Tiểu Bảo mới có thể làm lay động trái tim tớ được.”
Winnie nói: “Được rồi, được rồi, không nói với cậu nữa. Đáng ghét, vậy tớ đi đây, các cậu nhớ chú ý an toàn đấy nhé! Nếu thấy không đi được nữa thì quay lại, chỉ là thám hiểm thôi mà, cũng không bắt buộc phải đạt được đến mức độ nào mới được coi là thám hiểm”
Cung Ngũ gật đầu: “Tớ biết rồi... Đợi đã!” Winnie đang định quay lại, nghe thấy tiếng Cung Ngũ liền quay lại nhìn, tò mò hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì à?” Cung Ngũ giẫm chân lên tảng đá, đeo chiếc cài đang đeo trên cổ vào cổ Winnie: “Cậu nhát gan như vậy, nếu đi một mình thấy sợ thì cứ thổi cái còi này, tớ và Dung Trần sẽ tạo ra động tĩnh để cổ vũ tinh thần cho cậu. Dù sao cũng chỉ có một đường đi, đường quay về có ngoằn ngoèo thể nào cũng không ảnh hưởng đến việc truyền âm thanh.”
Winnie cầm cây còi, ra sức thổi thử một cái, tiếng còi phát ra âm thanh chói tai, Cung Ngũ cười: “Tiếng đã đủ to chưa? Cũng không cần tiêu tốn bao nhiêu sức lực đã tăng thêm được lòng dũng cảm cho bản thân. Tốt quá còn gì!”
Winnie gật đầu: “Tiểu Ngũ. Cậu thật tốt!” Cung Ngũ vỗ ngực đắc ý: “Tớ không tốt thì sao ở chung được với các cậu chứ? Ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Chúng ta là đồng loại, cho nên mới làm bạn tốt của nhau được chứ. Được rồi, đi đi! Nhớ phải cẩn thận đấy, đừng giẫm chân vào nước nữa nhé.”
Tiễn Winnie đi, Cung Ngũ hùng dũng oai vệ, bừng bừng khí thể đi về phía Dung Trần, “Được rồi, chúng ta xuất phát thôi, nhìn xem bên trong sâu đến đâu!” Cô cúi xuống nhìn hòn đá dưới chân, “Hòn đá này bị giẫm qua nhiều lần rồi, xem ra chúng ta còn chưa đi được bao xa!”. Dung Trần giơ đèn pin lên soi thử, chiểu một vòng khắp xung quanh, nói: “Chúng ta đi chậm nên chưa đi được bao xa, còn chưa đi hết được nửa đường trong hang.” “Khi ở bên ngoài không nhìn ra được, vào trong rồi mới phát hiện ra bên trong sâu thật đấy.” Cung Ngủ gật đầu: “Đúng là thâm sâu khó lường!” Dung Trần ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, cất bước đi về phía trước, “Đi thêm lúc nữa xem sao, đúng là sâu thật.” Cung Ngũ chậc lưỡi, “Một mình tôi không dám đi tiếp đâu.” Dung Trần quay đầu lại, nhìn cô coi thường: “Vừa rồi còn vỗ ngực tự xưng mình là đàn ông, đừng có nói với tôi bỗng nhiên lá gan của cô thu lại bé xíu rồi đấy.” “Tôi mà là loại người đó sao?” Cung Ngũ nổi giận: “Tôi không phải là loại người hay nhõng nhẽo nũng nịu đâu, xuất phát!” Nói xong, cô giẫm chân lên tảng đá đi hai bước nhỏ, chạy đến trước mặt anh ta, khi chạy được thì còn cố gắng chạy về phía trước: “Đi thôi!” Dung Trần ở phía sau cầm đèn pin, cố gắng dùng đèn pin chiếu rọi khoảng không dưới chân họ, nói với theo: “Ở đây không phải là đất bằng, đừng chạy nhanh quá, lát nữa mà giẫm vào nước thì đừng có hối hận đấy!” Phía sau có tiếng còi vang lên, chắc chắn là Winnie thấy sợ nên thổi còi, Cung Ngũ hét lên, “Winnie...”
Winnie lập tức thổi còi đáp lại, báo hiệu cô ấy đã nghe thấy rồi. Cung Ngũ chạm tay đặt sát bên cạnh miệng, hét lớn: “Đừng sợ, bọn tớ đều ở đây rồi!”
Tiếng còi lại vang lên hai hồi như để đáp lại.
Cung Ngũ vừa đi vừa hỏi Dung Trần: “Tôi có thông minh không? Cậu ấy có còi có thể thu hút sự chú ý của người khác, nên sẽ không sợ nữa.”
Dung Trần liếc nhìn cô: “Trò vặt vãnh, xem cô đắc ý kìa.” Cung Ngũ hừ một tiếng, quay người đi tiếp về phía trước. Vì đi nhanh quá nên ánh sáng đèn pin chiếu không đủ dùng, cô đứng tại chỗ đợi Dung Trần đi tới. Bỗng nhiên, cô kêu lên một tiếng, Dung Trần sửng sốt, vội hỏi: “Sao thế?” Cung Ngũ rụt cổ lại, mắng: “Trên đỉnh đầu lại có nước rơi xuống. Thế này mà là ở trong phim kinh dị thì chắc chắn là sẽ có máu tươi nhỏ vào đầu người, mau soi đèn thử đi!” Dung Trần không biết nói gì: “Cô có thể nghĩ mấy chuyện tử tế được không?”
“Chẳng có cái gì tử tế cho tôi nghĩ cả!” Cung Ngũ nhìn theo ánh sáng đèn pin, bên trên trống không, không có gì cả. Dung Trần hỏi: “Nhìn thấy chưa? Không gian trong hang lớn, độ ẩm cũng cao, có nước nhỏ giọt chảy xuống cũng hết sức bình thường.” “Lạnh lắm.” Cung Ngũ đưa tay ra sau gáy sờ thử, vừa thầm thì vừa đi tiếp về phía trước.
Dung Trần đi theo sau cổ, xung quanh tối đen như mực, chỉ có ánh sáng đèn pin của Dung Trần le lói soi dưới chân cô, hai người đi từng bước thăm dò. Thỉnh thoảng lại có giọt nước mưa chảy xuống vũng nước, phát ra tiếng kêu thanh thúy.
Cung Ngũ cẩn thận trèo lên một mỏm đá, miệng còn nói: “Hòn đá này hiểm trở không?” “Ái chà, phòng đối diện, cái này cô dùng tính từ giỏi lắm, đúng là thế thật.” Dung Trần đưa đèn pin cho cô, chân tay rảnh rang nhảy đến. Dung Trần quay đầu nhìn vào chỗ tối, chút ánh sáng yếu ớt đáng lẽ chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn được đó đã hoàn toàn biến mất, trong hang trở nên đen kịt.
Thực ra Cung Ngũ cực kỳ không thích hoàn cảnh như vậy, cảm thấy không có cảm giác an toàn, nhưng chẳng phải thám hiểm chính là như vậy hay sao?