Khi máy bay trực thăng hạ cánh xuống bãi đất trống gần hang Mắt Quỷ, Carlisle và Crovia đang chạy ra khỏi hang với vẻ mặt sợ hãi, khi họ đi ra cửa hàng đã nghe thấy có tiếng súng từ bên1trong truyền ra.
Ở Gaddles, gần như không có ai xa lạ với tiếng súng, dù sao đây cũng là một quốc gia có ngành chế tạo vũ khí không có quy mô lớn nhưng rất chuyên nghiệp. Họ đều nghe ra được8âm thanh truyền ra là tiếng súng, đã xảy ra chuyện gì vậy chứ? Tại sao trong đó lại có tiếng súng? Bên ngoài gần như không nghe thấy, nhưng khi ở trong hang lại có thể nghe thấy rất rõ, hơn2nữa còn có tiếng vang. Tiểu Ngũ, Winnie và Dung Trần vẫn còn ở trong đó! Carlisle run rẩy móc điện thoại ra báo cảnh sát, sau đó liền nhìn thấy có máy bay hạ cánh cách đó không xa, còn từ4phía xa có rất nhiều xe đang đi về phía này.
Đội quân của Công tước đại nhân gặp gỡ Carlisle và Crovia.
Công tước đại nhân xuống máy bay, “Tiểu Ngũ đang ở đâu?”
Carlisle vội nói: “Chúng tôi và Tiểu Ngũ tách nhau ra, cậu ấy cùng với Dung Trần và Winnie đi tiếp vào trong, tôi đưa Crovia ra ngoài... chúng tôi nghe thấy trong đó có tiếng súng!”
Công tước đại nhân hơi nhíu mày lại, điện thoại của Tiểu Ngũ là loại không có tiếng, rung động tạo ra khi nổ súng không đủ để người khác nghe thấy được, vậy tức là người khác nổ súng.
Công tước đại nhân xoay người lại: “Tiếng súng vang lên bao lâu rồi?”
“Khoảng nửa tiếng.” Carlisle đáp. Công tước đại nhân nhìn vào hang, “Họ đã rời khỏi đây rồi.” Anh xoay người, “Vào hang, tìm kiếm mọi dấu vết, cho máy không người lái vào dò đường trước, đề phòng mai phục.”
Liên tục có người vũ trang toàn thân vào trong hang, các loại máy móc chuyên nghiệp đều được dùng đến. Công tước đại nhân đứng ở cửa hàng, lùi lại sau một bước quan sát địa hình thực tế của núi Quỷ, anh quay lại nói: “Phái người lục soát toàn bộ, không được bỏ qua bất cứ dấu vết nhỏ nào, phong tỏa toàn bộ tuyến đường chính xung quanh núi Quỷ, lục soát mọi chiếc xe khả nghi, bất cứ ai cũng không ngoại lệ. Ngoài ra, gửi ảnh thành viên binh đoàn lính đánh thuê đó ra, một khi phát hiện ra tung tích của họ, có thể giữ thì giữ, còn không xử ngay tại chỗ.” “Vâng thưa ngài Edward.”
Bỗng nhiên điện thoại vang lên một tiếng, Công tước đại nhân lấy ra xem, là một tin nhắn gửi từ số lạ, anh mở ra, một bức ảnh của Cung Ngũ hiện ra trước mặt anh.
Hai tay cổ bị trói ngược lại, người vừa bẩn vừa ướt. Chiếc áo thun trắng cô mặc buổi sáng khi rời khỏi nhà đã trở nên nhếch nhác không nhìn nổi nữa, để lộ ra một mảng lớn trước ngực toàn những khoảng da xanh tím chằng chịt dấu vết, nhìn rõ cả nội y bên trong chiếc áo thun. Đầu cô nghiêng sang một bên, hai mắt nhắm chặt.
Đồng tử Công tước đại nhân co lại, dường như sắp bật ra cả máu.
Bàn tay cầm điện thoại hơi run rẩy, giống như đang cầm thứ gì đó nặng tựa ngàn vàng.
Phía sau có người chạy vội đến, “Thưa ngài Edward, vừa phát hiện ra bốn người bảo vệ của Ngũ tiểu thư...” Anh từ từ ngẩng đầu lên, “Chết rồi? Hay còn sống?”
“Chết rồi...” Hơi ngưng lại giây lát, người đó lại bổ sung thêm một câu, “Rất thảm.”
Có lẽ trước khi chết còn phải chịu sự giày vò rất tàn khốc.
Dù sao đó cũng là đội lính đánh thuê giết người không chớp mắt, mỗi người trong số họ đều dính đầy máu tươi của không biết bao nhiêu người, giết bốn người phụ nữ ngáng đường là chuyện mang lại niềm vui cho họ. Công tước đại nhân ẩn thoát khỏi tấm ảnh kia, anh từ từ ngẩng đầu lên, “Đưa hai người họ về.”. Carlisle vô cùng lo lắng: “Thưa ngài Edward, Tiểu Ngũ và Winnie vẫn còn ở trong đó, còn có cả Dung Trần...” Công tước đại nhân quay lại nhìn cậu ta: “Đó không phải là Dung Trần.” Carlisle sửng sốt: “Cái gì?”
Crovia giơ tay lên bịt miệng: “Vậy anh ta...”
Đang kinh ngạc sửng sốt thì họ nhìn thấy Winnie toàn thân ướt sũng được hai người đưa ra, hai chân đã hoàn toàn mất đi sức lực, không thể đứng được. Khi ngẩng lên nhìn thấy họ, cô bỗng òa khóc: “Crovia... Carlisle... vừa rồi tớ nghe thấy tiếng súng... Tiểu Ngũ... Tiểu Ngũ...” Crovia vội vàng chạy đến ôm cô vào trong lòng, “Không sao đâu Winnie, cậu đừng sợ, ngài Edward đến rồi, ngài ấy sẽ tìm được Tiểu Ngũ, cậu đừng sợ!” Ba người, chỉ có ba người, chỉ thiếu đúng Tiểu Ngũ. Công tước đại nhân ngẩng đầu lên: “Đưa họ về trước đi.”
Có người đi tới đưa nhóm Carlisle về, Công tước đại nhân đứng yên tại chỗ, phía sau lưng không ngừng có người đến báo cáo tình hình mới nhất. Anh yên lặng lắng nghe, sau đó lại cầm điện thoại lên, mở bức ảnh đó ra.
Sau đó anh trả lời từng chữ một: [Điều kiện]
Sau khi anh gửi đi, chủ nhân số điện thoại nặc danh kia không trả lời lại, cho đến tận khi toàn bộ đội ngũ kết thúc tìm kiếm cũng không có tin tức.
Công tước đại nhân về phủ Công tước, Lý Tư Không đã đợi ở cổng, anh ta đưa một bản tài liệu đặt vào tay anh: “Gần đây trang trại rượu vang Mandon không có thu chi tài chính, cũng không có liên hệ với bên ngoài. Có vẻ như không liên quan đến họ.”
“Không thể thể được.” Công tước đại nhân trực tiếp trả lời, “Điều tra tất cả quan hệ qua lại của họ, ngay cả người đánh xe ngựa cũng không được bỏ sót. Ngoài ra...” Anh xoay người lại, “Hai ngày trước Bệ hạ đã nhắc đến chuyện mỏ vàng với tôi.”
“Hắn ta muốn có à?” Lý Tư Không hỏi. Công tước đại nhân liếc nhìn anh ta, “Hắn muốn chuộc về, theo như tôi biết, cung điện không có đủ tiền để chuộc về chỗ mỏ vàng đó.”
Lý Tư Không híp mắt, “Vậy hắn lấy gì để chuộc?” Công tước đại nhân đáp: “Nếu như tôi chết, theo như thông lệ, một nửa tài sản của gia tộc Edward sẽ bị nộp vào hoàng gia không hoàn lại để bảo vệ sự hưng thịnh của gia tộc Edward sau này.”