Tiếng súng vang lên lác đác vài tiếng rồi dừng lại.
Sand ngẩng đầu thật mạnh: “Không đúng! Samantha, cô đi tìm đại ca... tình hình trước mắt có vấn đề.”
Hai người đối diện dường như cũng phát hiện có gì đó không đúng. Samantha có chút hoảng sợ1đứng dậy, khom lưng chạy trở về. Người phụ nữ còn lại thì ngẩng đầu nằm nhoài trên gò đất, nhìn ra phía bên ngoài, vừa nhìn, vừa giơ súng trên tay sẵn sàng chuẩn bị. Khi Cung Ngũ vẫn còn chưa phản ứng lại, người phụ nữ8đó xoay người, súng trên tay đột nhiên chĩa vào Sand, “Là anh!”
Sand nhíu mày, mỉm cười: “Jenny, cô xác định không hiểu lầm chỗ nào chứ?”
Súng trên tay cô ta chĩa thẳng vào Sand: “Từ sau khi đại ca nói hành tung của chúng ta bị bại2lộ, tôi đã nghi ngờ anh. Hôm qua khi tôi kiểm tra giám sát bằng vô tuyến điện, phát hiện có cuộc gọi vô tuyến ra ngoài. Tôi đã hỏi cả một vòng, cuối cùng phát hiện trong thời gian đó chỉ có mình anh liên lạc với4người bên ngoài, trước đó không có ai dùng điện thoại cả. Thời gian đại ca sử dụng thông tin chúng ta đều biết, nên người duy nhất đáng nghi ngờ chỉ có mình anh! Nhất định là anh đã tiết lộ hành tung của chúng ta. Ở đây không có thông tin nào khác, nguồn thông tin duy nhất chính là thiết bị thông tin mà anh liên lạc với bên ngoài, mà người duy nhất mang theo điện thoại, chính là chiếc điện thoại của cô gái kia...”
“Cô chỉ suy đoán mà thôi.” Sand mỉm cười nói: “Jenny, tôi biết cô trước giờ không thích tôi, có lẽ là vì đại ca thích tôi hơn, mà chỉ xem cô là bạn tình, nên có mới ôm hận trong lòng. Nhưng cô phải tin tôi, tôi trung thành với đại ca hơn cả cô day...”
“Anh câm miệng đi!” Cô ta chĩa súng cao hơn: “Là anh tiết lộ hành tung của chúng ta, chỉ có anh là đáng nghi ngờ nhất...” Ánh mắt cô ta nhìn sang Cung Ngũ, “Là vì cô ta có đúng không? Anh đã yêu cô ta rồi đúng không? Anh muốn bảo vệ cô ta?” Cô ta càng nói, càng khẳng định chắc chắn suy nghĩ đó, “Cô ta là cô gái đầu tiên bị chúng ta bắt cóc, nhưng lại không bị mọi người thay phiên chơi đùa, đó là vì anh luôn đứng ra ngăn cản...”
Sand bật cười thành tiếng: “Cô cảm thấy nếu tôi đã yêu một cô gái, tôi vẫn còn tiếp tục thực hiện nhiệm vụ à...”
“Ai biết được chứ?” Cô ta cảnh giác nhìn Sand: “Ai biết được lúc đó anh suy nghĩ thế nào? Chuyện khác tôi không dám xác định, nhưng mà chuyện hành tung của chúng ta bị bại lộ thì không hề sai. Chỉ cần cho tới thời gian, tôi có thể tìm ra được nội dung lúc đó anh liên lạc với người bên ngoài!”
Cô ta nhìn chằm chằm vào Sand, động tác thận trọng một tay cầm súng, vừa nhìn Sand, vừa giơ tay sờ lên người, lấy ra một thiết bị thông tin, ngón tay nhanh chóng ấn lên máy thông tin. Sand vẫn giữ nguyên tư thế: “Em yêu, tôi cảm thấy em quá căng thẳng rồi. Em xác định sẽ cứ như vậy mà đổ tội đó lên đầu tôi à? Tôi không cảm thấy đó là hành động thông minh...” Cách đó không xa có động tĩnh, Samantha nghe thấy có tiếng tranh chấp, vội vàng chạy qua.
Cung Ngũ đột nhiên giơ tay lên đẩy đẩy hắn ta, nói: “Phòng đối diện, tôi cảm thấy người ta đã phát hiện chuyện anh liên lạc với anh Tiểu Bảo rồi, anh nói càng nhiều, chứng tỏ anh càng xảo biện.”
Sand: “...”
Người phụ nữ kia trừng to mắt: “Tôi biết ngay mà!”
Samantha cũng sững sờ, cô ta lập tức dừng lại, lùi ra sau hai bước theo bản năng. Sand lập tức chau mày, tư thế của anh ta cũng dần dần có sự cảnh giác.
Thiết bị thông tin trên tay cô ta đột nhiên được bắt máy, bên trong truyền đến giọng của Mặt Seo: “Alo?”
“Đại ca, Sand..” Trong lúc người phụ nữ đó mở miệng nói, Sand đột nhiên hành động, nhanh chóng giơ nắm đấm ra, trực tiếp đánh khẩu súng trên tay cô ra bay ra xa, cô ta nhào qua định cướp lại. Cung Ngũ sau khi ngẩn ra vài giây, đột nhiên giơ chân đá một cái, đá khẩu súng bay ra xa hơn. Cổ nhào qua định cướp súng, nhưng tay bị khóa với tay Sand nên không thành công.
Samantha nhanh chóng xoay người bỏ đi, chạy thật nhanh.
Động tác cướp lấy sáng của Cung Ngũ khiến người phụ nữ đó và Sand đồng loạt sững sờ. Cô ta lấy ra một khẩu súng khác, trong lúc cô ta lấy súng ra, Cung Ngũ đẩy Sand: “Ra tay đi!”
Giây tiếp theo động tác của Sand cực kì nhanh gọn dứt khoát, nhanh chóng đè chặt cổ của người phụ nữ kia. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hắn ta dùng hai chân bẻ gãy cổ của cô ta. Cung Ngũ sững sờ há hốc mồm, ngồi xổm xuống đất, tay bị khóa lắc lư trên không, mắt nhìn chằm chằm vào Sand đang nằm nửa người dưới đất.
Thiết bị thông tin bị rơi xuống đất truyền tới tiếng của Mặt Seo: “Alo? Jenny! Có chuyện gì? Sand xảy ra chuyện gì? Jenny? Jenny!”
Sang nhìn sang thiết bị thông tin, chậm rãi buông chân ra, trèo dậy, lại ngẩng đầu nhìn sang Cung Ngũ. Hai người nhìn nhau một cái, dưới ánh đèn le lói, hai người bọn họ đều có thể nhìn thấy rõ biểu cảm của đối phương.
“Jenny! Jenny! Sand sao rồi? Jenny!” Sand cầm súng lên, trực tiếp bắn vào thiết bị thông tin, giọng nói của Mặt Sẹo cũng lập tức biến mất.
Sand trầm ngâm một hồi, bước qua cầm súng lên, nói: “Ở lại đây chính là chờ chết, đi qua đó xem tình hình thế nào.”
Cung Ngũ không biết nói gì, cô cũng hết cách. Nếu cô không nghĩ cách kéo Sand xuống nước, ai biết được liệu tối nay cô có chết ở đây không?
Hắn ta lấy một chiếc chìa khóa từ trong túi áo mở còng ra, “Cầm lấy súng đi! Biết dùng không?” Không đợi cô trả lời, hắn ta lại nói: “À, đương nhiên là biết. Cô đã bắn hai người anh em của tôi rồi mà.”
Cung Ngữ không nói gì, nhật khẩu súng lên, lại tìm thêm một khẩu súng từ trên người người phụ nữ kia. Sand cúi đầu nhìn người phụ nữ nằm dưới đất, trầm ngâm một hồi rồi nói: “Lần này bị cô hại thảm rồi.”
Cung Ngũ phồng má: “Dù không phải là tôi thì cô ta cũng đã nghi ngờ anh rồi. Một khi trong lòng đã có nghi ngờ, dù cho lần này đại ca anh có tin anh thì sau này hắn cũng sẽ nghi ngờ. Kết cục của anh, một là bị bọn họ bắn chết, hai là bản thân phát hiện nguy hiểm mà rời khỏi, bất luận là cái nào thì kết quả cũng như nhau. Các người đoàn kết như vậy, sự phản bội của một người nhất định sẽ khiến bọn chúng đem anh ra trừng phạt để răn đe những người khác, cảnh cáo như vậy để sau này không ai dám phản bội lại cả nhóm.”
Sand không nói gì, có lẽ hắn ta cũng biết lời Cung Ngũ nói là đúng. Hắn ta gật đầu, nói: “Có lẽ vậy.” Sand vẫn có một chút áy náy, lại có cảm giác đây là một kiểu giải thoát. Nếu là bản thân hắn ta, có lẽ cả đời này cũng không làm được chuyện cầm súng bắn vào đồng bọn, nhưng bây giờ, toàn bộ đều là ý trời.
Hắn ta nhìn Cung Ngũ một cái, cô đang ngồi xổm dưới đất, nỗ lực lột quần áo của người phụ nữ kia. Sand không kìm được nói, “Quần áo người chết...” Cung Ngủ không ngẩng đầu lên, tiếp tục lột quần áo, “Vẫn tốt hơn là không mặc gì? Quần áo trên người bị thành ra thế này, cô không thể mặc nội y mà chạy khắp nơi được.
Sang nhìn cô một cái, “Không phát hiện kích cỡ quần áo không phù hợp à? Ngực người ta to như vậy...” Hắn ta vừa nói vừa cởi áo ba lỗ trên người ta, cởi áo thun bên trong ném lên đầu cô, “Mặc của tôi hợp hơn.”
Cung Ngũ: “...” Ngực của cô đâu có phẳng.
Nhưng có vẫn còn hơn không, cô mặc lên người, bộ đồ bên trong cuối cùng cũng có thể cởi ra vứt xuống đất. Sang mặc áo ba lỗ vào, “Tiếng súng ngừng rồi.”
Cung Ngũ cầm súng, cảnh giác đi theo phía sau, cô bây giờ chỉ có thể dựa vào Sand.
Cô đi theo sau lưng hắn ta, hỏi: “Anh tên Sand?”
Sand xoay đầu lại nhìn cô một cái, “Ừ.”
Cung Ngũ mím môi, im lặng không nói gì. Sand trước đó không trông chờ được gì, nhưng bây giờ chỉ cần hắn ta không muốn chết thì sẽ có hi vọng.
Chiếc xe mở đường phía trước đang bốc cháy, lờ mờ có thể nhìn thấy có bóng người bên trong bốc cháy cùng chiếc xe, Sand nói: “Đã chết hai người. Có lẽ còn hai người nữa đã bỏ chạy... Cẩn thận một chút!” Cung Ngũ căng thẳng gật đầu: “Ừ!” Ở đằng xa có một chiếc trực thăng đang bay trên không, ánh đèn xung quanh dần dần tập trung khi vòng vây bị thu hẹp lại. Cung Ngũ nhìn ánh đèn trước mặt, hỏi: “Nếu bây giờ tôi chạy qua, bọn họ sẽ không nổ súng nhỉ?”
Sand mỉm cười: “Người yêu của cô sẽ không nổ súng, nhưng mà đám lính đánh thuế kia sẽ bắn cô nát như tổ ong. Còn nhớ tên da đen kia không? Hắn là tay súng bắn tỉa trong đám lính đánh thuê, còn tên cao to kia là tay bắn súng liên thanh. Kỹ năng bắn bách phát bách trúng của bọn họ được tích lũy từ vô số mạng người, vì thế, không muốn chết thì phải giết hết đám người cản đường kia, bằng không ngày này năm sau chính là ngày giỗ của cô.”
Cung Ngũ lập tức thu người lại, khom lưng không dám manh động. Sang ngồi xổm xuống đất, lắp đầy đặn cho từng khẩu súng, “Phòng đối diện, tôi và Công tước đại nhân đã có thỏa thuận với nhau. Tôi giúp hắn lần này, hắn cũng giúp tôi một chuyện.” Hắn ta nhìn cô một cái, “Cô hãy nhớ, lỡ tôi chết rồi, cô trở về phải nhắc nhở hắn một tiếng, để tránh bắt nạt người khác, không chịu giữ chữ tín.”
Tuy xung quanh nhìn khá yên tĩnh, nhưng Cung Ngũ biết rõ, sự yên tĩnh này thực chất là nguy hiểm trùng trùng, nhìn thì thấy khoảng cách gần trong gang tấc, nhưng đây lại là ranh giới của sự sống và cái chết. Cung Ngũ ngước mắt nhìn không gian tối mù xung quanh, hỏi: “Đồng đội của anh ai cũng có cái máy liên lạc đó à?”
Sang nhìn cô một cái, “Chỉ có Jenny và đại ca có.” Cung Ngũ chu môi: “Vậy tức là chia ra làm ba tốp người, tốp còn lại gồm những ai thì không biết?”