Cung Ngũ và Sand bị bao vây tại chỗ, nhưng bọn họ không thể tiếp tục đứng yên thế này.
Vì Samantha nghe thấy lời bọn họ nói nên đã chạy trở về báo với đám người của Mặt Sẹo, nếu bọn họ còn ở lại đây, tức là đang đợi Mặt Sẹo đến giết bọn họ. Khi1Sand giết Jenny xong, hắn ta biết duyên phận của mình và nhóm lính đánh thuê đã tận, duyên đến duyên đi chẳng qua chỉ là chuyện của một cái vẫy tay, nhưng đối với hắn ta lại là chuyện liên quan đến sự sống chết.
Cô gái cương quyết muốn kéo hắn ta xuống nước đang ngồi8bên cạnh phiền não, hắn ta nhìn Cung Ngũ một cái: “Có cách gì không?”
Cung Ngũ nói: “Không thể nào tiếp tục ở đây đợi.” “Ừ.” Hắn ta trả lời một tiếng. Sau khi chỉnh lại vũ khí trên người, lại tiện tay cầm lấy sáng của Cung Ngữ, kiểm tra rồi trả lại cho cô. Nghĩ2ngợi một lát, hắn ta lấy chiếc vòng ra, nói với cô: “Theo thời gian có thể thấy, có lẽ bọn họ chưa liên lạc được với đại ca, đối với bọn họ, chúng ta có lẽ cũng giống như đại ca, đang vận chuyển con tin.”
Cung Ngũ trừng to mắt, “Nếu lỡ bọn họ biết thì4sao? Hai chúng ta dính vào nhau thế này, không phải là tìm đường chết à?”
Sand tỏ vẻ chán ghét, trực tiếp công lên cổ tay mình, còn đầu kia thì đóng lại, đưa cho cô: “Cầm lấy!” Cung Ngũ giơ tay chụp lấy, sau đó qua loa cầm chiếc áo thun rách cô vừa ném xuống đất lúc nãy lên, vòng quanh cổ tay bị còng để che chắn tay lại. Sang nhìn xung quanh, sau đó cùng Cung Ngũ khom lưng cẩn thận nhanh chóng đi về phía trước. Trước khi thực hiện nhiệm vụ, bọn họ từng vô số lần nghiên cứu địa hình nên người của nhóm đánh thuê vô cùng quen thuộc với địa hình này, không chỉ mình Sand mà những người khác cũng vậy. Ở cách đó không xa không ngừng truyền tới tiếng súng, vòng vây xung quanh bị bao vây cố định, biết người bên trong dựng lên vòng bảo vệ nên không dám mạo hiểm tấn công vào. Từ đằng xa có trực thăng bay tới, rất nhiều máy bay không người lái cũng liên tục bay lượn, lúc cao lúc thấp trên bầu trời.
Cung Ngũ đột nhiên kéo lấy Sand: “Máy bay không người lái kìa.”
Sand kéo cô ngồi xổm xuống. Máy bay không người lái đó không có vấn đề, chỉ là khi bị người ta phát hiện sẽ bắn hạ, còn về chuyện ai bắn hạ thì vẫn không thể đoán được. Sau khi bắn xong đối phương nhất định sẽ rời khỏi vị trí ban đầu trong thời gian ngắn nhất, để người khác không phát hiện vị trí của mình.
Sand ra dấu bảo Cung Ngũ im lặng rồi nhanh chóng xuyên qua chiếc xe đang bốc cháy. Chạy qua chẳng được bao xa thì Sand đột nhiên ôm lấy cô nhào vào bụi cỏ, tiếp theo sau đó là một viên đạn xuyên qua sát bên người. Cung Ngũ giật mình, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt trợn trừng, nhìn chằm chằm lên bầu trời tối mịt. Sand giơ tay vỗ “bộp bộp” lên mặt cô hai cái: “Ngớ ra rồi à?” Cung Ngũ liếc nhìn hắn ta, nhưng vẫn không dám cử động: “Lúc nãy hình như có tiếng súng, ngay bên cạnh tôi.” Sand nằm đè lên cô trên mặt đất, nhất thời không dám ngẩng đầu, sau đó bọn họ nghe thấy có tiếng người đang hét lên: “Sand?”
Cung Ngũ sững sờ, “Là đồng đội của anh...” Sand nhíu mày không dám lên tiếng, bịt chặt miệng cô lại, sau đó kề sát vào tai cô nói nhỏ: “Đừng lên tiếng!”
Dù sao thì cũng không ai biết hai người kia đã liên lạc với Mặt Sẹo hay chưa.
Cung Ngũ mím môi, không dám lên tiếng.
Sand nằm dưới đất không cử động, hắn ta nghi ngờ đối phương, nhưng đối phương cũng đang nghi ngờ hắn ta như vậy, nên hai bên đều không dám manh động.
“Sand? Là anh đúng không?” Giọng của tên da đen truyền tới.
Sand và Cung Ngũ nhìn nhau một cái, vẫn không cử động. Hai bên nhất thời đứng yên tại chỗ.
“Phải làm sao đây?” Cung Ngũ dùng khẩu hình miệng hỏi.
Sand lắc đầu, sau đó chậm rãi lần mò, tháo chiếc còng trên tay: “Không đúng lắm...”
Tuy không nhìn thấy gì, nhưng dựa vào sự hiểu biết sau thời gian dài hắn ta ở trong đội đánh thuế thì phản ứng của tên da đen kia không đúng cho lắm.
Nếu hắn ta không xác định được có phải là người của mình hay không, nhất định sẽ lấy súng ra đi lại gần tìm kiếm, chứ không phải trực tiếp bắn vào bọn họ, sau khi tập kích xong thì mới bắt đầu gọi tên người. Nhóm lính đánh thuê này vô cùng đoàn kết, hành động bất ngờ nổ súng của tên da đen kia rõ ràng rất dễ dàng làm người của mình bị thương.
Đó chính là nguyên nhân mà Sand không dám lên tiếng.
Tên da đen núp ở gần đó xoay đầu lại nhìn sang Mặt Sẹo, Mặt Sẹo vẻ mặt trầm ngâm, “Đừng để nó sống sót, tạo không muốn nhìn thấy nó. Nó đã giết Jenny, phản bội đồng đội, không đáng để tha thứ! Vụ làm ăn này làm chúng ta tổn thất nghiêm trọng, tuyệt đối không thể để Sand sống sót. Nó và cô gái kia, đều đáng chết!” “Đại ca, chúng ta bị bao vây rồi!” Hai người khác sau khi thám thính tình hình, chạy trở về báo, “Một lối đột phá vòng vây cũng đã bị bao vây chặt...”
Mặt Sẹo ngẩng đầu nhìn trực thăng ở đằng xa: “Sẽ có cách xông ra ngoài, không phải bọn họ đã chuẩn bị trực thăng cho chúng ta rồi sao?!”
Người của hai bên vừa tụ họp, Samantha chạy đến báo cáo rất kịp lúc, khiến Mặt Sẹo trực tiếp từ bỏ người phía sau mà chạy đến tụ họp với tên da đen, từ đó hoàn thành mục đích chặn đánh Sand và Cung Ngũ.
Cung Ngũ ở bên cạnh lập tức như cảm nhận được sự cận kề của cái chết, cô mím môi không dám cử động, Sand cũng nằm nhoài tại chỗ không cử động.
Tay súng bắn tỉa của nhóm lính đánh thuế không chỉ có mỗi mình tên da đen kia, nhưng hắn ta là người xuất sắc nhất. Mặt Sẹo và nhóm người của tên da đen đã gặp mặt nhau, bọn chúng nhất định sẽ ẩn nấp ở các góc chờ thời cơ hành động.
Nếu bây giờ bọn họ chạy ra, nhất định sẽ bị bắn nát như tổ ong. Sandra hiệu cho Cung Ngũ nhẫn nại, tuyệt đối không thể cử động, nếu cử động đồng nghĩa với chết chắc.