Cung Ngũ trở về phòng mình nghỉ ngơi. Lúc nằm trên giường, trở mình, cô mới phát hiện ra trong đống đồ mà Tiểu Eugene mang đến có vài quyển sách mà cô hay đọc trước khi ngủ. Công tước đại nhân còn để bookmark vào chính giữa, phần phía trước anh đã đọc, phía sau vẫn còn một phần chưa đọc.
Cô nảy ra một suy nghĩ, cảm thấy như vậy cũng không tệ. Vào buổi tối, cố ôm quyển sách đó đi tìm Hòa Húc, nói với ông ta1rằng cô muốn vào thăm Công tước đại nhân.
Hòa Húc liếc nhìn cô một cái, “Không phải buổi sáng đã gặp rồi sao? Vẫn còn muốn vào à?” Cung Ngũ gật đầu: “Vâng, cháu có chút chuyện.” “Ừ, có chuyện gì thế?” Nhìn thấy trong tay cô cầm sách, ông ta hỏi: “Còn mang theo sách nữa à?”
“Mỗi tối, trước khi đi ngủ, anh Tiểu Bảo đều phải đọc truyện, bằng không sẽ ngủ không ngon. Tuy hiện giờ anh ấy không có sức để cầm sách xem, nhưng mà8cháu có thể đọc cho anh ấy nghe, để anh ấy ngủ ngon một chút. Chú Hòa cảm thấy như vậy có giúp ích cho giấc ngủ của anh Tiểu Bảo không?” Cô nói với lời lẽ rất đanh thép.
Hòa Húc lại nhìn cô một cái, cuối cùng cũng đồng ý: “Nếu cháu đã nói như vậy, thế cháu cứ vào đi, nhớ đừng ở quá lâu, không thể ảnh hưởng đến việc cậu ấy nghỉ ngơi.”
“Vâng vâng, cháu biết rồi.” Cung Ngũ chạy đi thay đồ bảo hộ, bác2sĩ trực ban giúp cô khử trùng quần áo bảo hộ, sau đó cô cầm quyển sách đi vào, “Anh Tiểu Bảo, anh đã ngủ chưa?” Công tước đại nhân ngước mắt nhìn sang cô: “Vẫn chưa, bác sĩ Hòa cho em vào sao?” “Em nói đạo lý với chú ấy để trình bày sự thật, sau đó chú ấy đã cho em vào.” Cung Ngũ nói rồi kéo ghế đến ngồi cạnh bên giường, cúi đầu lật sách, hỏi: “Ơ, anh Tiểu Bảo chúng ta đọc đến đâu rồi4nhỉ? À, ở đây, chúng ta đọc đến đây rồi... Nào, anh Tiểu Bảo, chúng ta đọc tiếp phần trước đó nhé, lần trước đọc đến chỗ bọn họ đi đến khu rừng.”
Công tước đại nhân hơi xoay đầu nhìn sang Cung Ngũ, không nói gì, sau đó Cung Ngũ cầm sách lên, nghiêm túc đọc: “Khi đám người bọn họ nhìn thấy khu rừng, vẫn thấy rất sợ hãi, cảm thấy bên trong sẽ có quái vật rất đáng sợ, dù không có quái vật thì cũng có kẻ cướp chặn đường...” Cô cầm quyển sách lên, ngồi rất ngay ngắn, tư thể giống như một học sinh nhỏ đáng yêu. Công tước đại nhân không nghe rõ cổ đang đọc những gì, chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Cô gái xinh xắn, dù trên mặt có vết sưng của muỗi đốt vẫn không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô. Ngữ điệu đọc sách rất nghiêm túc, thỉnh thoảng còn đọc rõ từng chữ không đúng tiêu chuẩn, nhưng trên tổng thể thì phát âm vẫn tốt. Anh nhìn cô chăm chú, cảm thấy hơi ấm ức khi cô chỉ nghiêm túc đọc sách mà không thèm nhìn anh lấy một lần.
Vì thế, Công tước đại nhân ho hai tiếng, Cung Ngũ lập tức dừng lại, căng thẳng ngẩng đầu nhìn anh: “Anh Tiểu Bảo, có phải anh thấy không khỏe không, muốn ngủ rồi phải không? Vậy anh ngủ đi, tối ngày mai em lại đến đọc truyện cho anh nghe được không?”
Công tước đại nhân hơi nhíu mày, giọng yếu ớt nói: “Nhưng mà... không phải Tiểu Ngũ nên đọc đến khi anh ngủ luôn sao?”
Cung Ngũ suy nghĩ, hình như anh nói rất có lý, cô nên đọc đến khi anh ngủ say rồi mới đúng. Nhưng mà, anh cứ không ngủ, cô cũng hết cách thôi! Cô nhìn Công tước đại nhân một cái gật đầu: “Vâng, vậy em tiếp tục. Anh Tiểu Bảo nếu anh buồn ngủ thì cứ nhắm mắt ngủ đi nhé, lúc em đi sẽ nhẹ tay nhẹ chân, bảo đảm không làm anh thức giấc.” Công tước đại nhân hài lòng gật đầu: “Ừ”
Cung Ngũ lại cầm sách lên, nghiêm túc đọc tiếp. Ban đầu Công tước đại nhân chỉ nghe, sau đó thì anh nhắm mắt lại. Cung Ngũ cảm thấy bản thân đã đọc hết mấy chương lớn, khó khăn lắm mới ngẩng đầu nhìn một cái, phát hiện Công tước đại nhân cuối cùng cũng đã ngủ. Cô cẩn thận đóng quyển sách lại, rón rén đi ra ngoài.
Cô trở về phòng mình rồi lên giường ngủ luôn. Sáng sớm ngày hôm sau, cô đến thăm Công tước đại nhân, sau đó thì lên đường đến trường.
Chuyện cô bị bắt cóc toàn bộ Gaddles đều biết, nhưng Cung Ngủ không biết cả Gaddles đều biết chuyện, nên khi cô thu dọn đồ đạc xong định đến trường, Tiểu Eugene liền sống chết không dám cho cô đi: “Ngũ tiểu thư, ngài Edward đã nói, trong nhóm lính đánh thuê có hai tên đã trốn thoát, lại thêm chuyện bọn chúng vẫn còn người không tham gia nhiệm vụ, nhóm lính đánh thuê đó ít nhất vẫn còn năm tên sống sót. Để không bị các nước truy nã vây bắt, bọn chúng nhất định sẽ nghĩ cách tìm nhân chứng quan trọng nhất. Tuy cô không phải là nhân chứng, nhưng cô lại vị hôn thê của ngài Edward, khó bảo đảm bọn chúng sẽ không tìm cô trút giận. Huống hồ, ban đầu để bọn chúng không hại cô, ngài Edward cũng đã nể mặt bọn chúng một chút...”
Cung Ngũ: “..” Nể mặt bọn chúng một chút là ý gì? Cô ngẩng đầu: “Tóm lại, ý anh muốn nói là bây giờ tôi không thể đi học, có đúng không?” “Là tạm thời!” Tiểu Eugene vội vàng nói: “Chỉ là tạm thời thôi, đợi ngài Edward có thể bước xuống đi đứng bình thường thì không còn vấn đề gì nữa. Những chuyện cụ thể khác tôi cũng không rõ, nhưng mà ngài Edward đã có dặn dò, tạm thời cô tuyệt đối không thể rời khỏi quá xa ngài ấy.” Cung Ngũ suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Được rồi, tôi cũng không muốn bị người ta bắt cóc lần nữa, không phải lần nào vận may của tôi cũng tốt như vậy, tôi sẽ nghe lời anh.” Sau đó cô lấy chiếc điện thoại đã mất đi và tìm lại được ra, “Tôi không đi học, vậy tôi gọi điện thoại báo bình an cho bạn học có được không?” “Được chứ.” Tiểu Eugene nói: “Ngài Edward chỉ sợ cô bị những kẻ giết người không chớp mắt kia làm hại, chứ không hạn chế sự tự do của cô. Ngũ tiểu thư có thể yên tâm về điều này.” Cung Ngũ gửi tin nhắn cho Winnie, Crovia và Carlisle bảo bình an, còn nói bị chấn động tâm lý, cần phải nghỉ ngơi mấy ngày. Gửi tin nhắn xong, cô liền chạy đi tìm Công tước đại nhân. Ban đầu, cô tỏ ra đáng thương đứng bên ngoài nhìn vào, cố ý lắc lư trước mặt Hòa Húc, thể là Hòa Húc không kìm được nói: “Được rồi, cháu cứ lượn lờ chú nhìn hoa cả mắt, cháu vào đi, muốn vào thì vào, mỗi lần vào nhở thay quần áo khử trùng là được.”
Cung Ngũ nghe xong hết sức phấn khởi chạy đi thay quần áo vào thăm Công tước đại nhân.