Chương trình học của năm tư không còn nặng lý thuyết như trước, đa phần đều tập trung vào thực tế, thỉnh thoảng có những tiết học lý thuyết thì Crovia sẽ cho Cung Ngũ mượn vở của cô ấy xem. Tóm lại sau chuyện Cung Ngũ bị bắt cóc thì cô vẫn chưa đến trường.
Nửa tháng sau, tốc độ bước đi của Công tước đại nhân cuối cùng cũng có tiến bộ, có thể đi nhanh hơn trước một chút. Sau khi Hòa Húc kiểm tra toàn diện, Công tước đại nhân đã có thể thuận lợi xuất1viện.
Trong thời gian Công tước Edward trúng đạn trị thương, toàn bộ Gaddles đều đăng tin tức này một cách trắng trợn, dễ nghe hay khó nghe đều có đủ hết. Trong đó có một tin tức khiến Cung Ngũ tức giận nhất là nội dung viết rằng bệnh di truyền của Công tước Edward đã bộc phát, còn viết rằng anh phát bệnh khó mà qua khỏi, khiến cho cả Gaddles đều đang thảo luận về bệnh di truyền của gia tộc Edward.
Cung Ngũ tức giận nghiến răng, thật sự muốn xông đến cắn chết bọn họ.
Bác sĩ8Hòa đã nói, bệnh di truyền của gia tộc Công tước đại nhân có thể trị được, tuy không biết về sau có ảnh hưởng lớn thế nào, nhưng mà anh Tiểu Bảo có thể tiếp tục sống không phải là kết quả tốt nhất hay sao?
Đám người đó không hiểu, cô không tính toán với bọn họ, nhưng bọn họ cũng không thể không hiểu chuyện mà nói năng lung tung.
Liên quan đến những tin tức không hay kia, Cung Ngũ nhất quyết không cho Công tước đại nhân xem. Mỗi lần Công tước đại nhân muốn đọc2báo, cô đều kiểm tra thật kĩ trước, xem xem bên trong có viết tin tức gì không hay hay không, nếu phát hiện có thì cô sẽ xé trong đó ra, còn lại thì đưa cho anh xem.
Tuy lần nào báo được đưa vào cho Công tước đại nhân xem cũng thiếu vài trang đều rất có vấn đề, nhưng không lần nào anh hỏi rõ, nên mỗi lý do của Cung Ngũ đều rất có tác dụng. Về điểm này, Cung Ngũ cảm thấy Công tước đại nhân không có thói quen truy hỏi mọi việc đến4tận cùng là một việc rất tốt.
Đương nhiên, Cung Ngũ thật ra không hiểu lắm, tại sao báo chí ở Gaddles đều nhắm vào bệnh di truyền của gia tộc Công tước đại nhân. Cung Ngũ đọc mà trừng mắt há mồm, không kìm được mà thở dài. Đợi sau khi Công tước đại nhân xuất viện trở về, cô dùng khăn lau mặt cho anh, tùy tiện hỏi một câu: “Anh Tiểu Bảo, nhân duyên của anh ở Gaddles có phải không được tốt cho lắm không?” Công tước đại nhân sững sờ: “Tiểu Ngũ tại sao lại nói như vậy?” Cung Ngũ trả lời: “Rất đơn giản mà. Nếu nhân duyên của anh tốt, tại sao không có ai giúp anh nói lời nào, anh xem đám người đăng tin trên báo kia đi, có ai giúp anh nói gì không? Anh từng đắc tội với bọn họ sao?” Công tước đại nhân để mặc cho cô cầm tay mình lên lau mấy lần, mỉm cười nói: “Đương nhiên không phải. Mấy tờ báo mà Tiểu Ngũ xem, đa phần là những đơn vị báo chí bị hoàng gia khống chế, đương nhiên bọn họ sẽ không nói những lời tốt đẹp.”
Cung Ngũ nhíu mày: “Nếu là do tên Cột điện kia khống chế, vậy mà anh Tiểu Bảo còn muốn xem mỗi ngày sao?”
Công tước đại nhân mỉm cười nói: “Ừ, phải xem. Chính là vì những đơn vị báo chí này bị hoàng gia khống chế nên anh mới phải nghiêm túc xem. Chỉ cần anh xem thì anh mới có thể thông qua chiều hướng của dư luận mà xác định rõ suy nghĩ | thật sự của người đứng sau bọn chúng. Lúc ở trước mặt anh, bọn chúng chắc chắn sẽ không nói lời thật lòng. Tin tức mà bọn chúng đăng trên báo mới là mục đích thật sự của chúng. Anh xem những tờ báo này có thể chứng tỏ với Bệ hạ rằng thật ra anh rất ủng hộ ngành báo chí mà Hoàng gia khống chế, đồng thời cũng khẳng định với Bệ hạ, đối với những tin tức lan truyền bên ngoài, anh có thể hiểu được suy nghĩ của Bệ hạ và những người của hắn.”
Anh nhìn Cung Ngũ, nói tiếp: “Vì thế, bất luận những gì trên báo viết là thật hay giả thì ý đồ của chúng vẫn không thay đổi. Bọn chúng cứ nói anh không khỏe, thậm chí lấy chuyện lần này ra để đăng bài tung tin, mục đích là muốn giảm sự ủng hộ của dân chúng Gaddles dành cho anh, phá hoại danh tiếng của anh. Đồng thời nói với người khác, gia tộc Edward là gia tộc bị nguyền rủa, vì đã làm chuyện ác gì đó không thể tha thứ, vì vậy mới chịu sự trừng phạt của thần linh.”
Cung Ngũ mím môi, có chút hối hận: “Xin lỗi anh Tiểu Bảo, nếu em không đi ra ngoài thám hiểm thì ổn rồi... Hình như em đã gây phiền phức cho anh...”
Công tước đại nhân lật tay nắm lấy tay cô: “Tiểu Ngũ của anh đúng là một cô gái ngốc. Bọn chúng có chuẩn bị mới đến, hơn nữa còn là mưu kế lâu dài, dù lần này em không đi thám hiểm thì chúng cũng sẽ giăng một cái bẫy khác mà thôi. Nhóm lính đánh thuế nhận tiền cọc của người ta, nhất định chúng sẽ làm đến cùng, bằng không sẽ làm mất đi danh tiếng và uy tín của chúng.” Anh mỉm cười nói với Cung Ngữ: “Vì vậy nhìn thấy Tiểu Ngũ bình an, anh thật sự rất vui, người nên nói xin lỗi là anh mới đúng. Tiểu Ngũ vì anh mà bị liên lụy, nên mới bị kéo vào chuyện này.”
Cung Ngũ mím môi, trầm ngâm một hồi lâu, như đã hạ quyết tâm rồi nói: “Anh Tiểu Bảo!”
“Sao?” Anh trả lời một tiếng.
“Anh Tiểu Bảo, trước kia em không thích có người đi theo em, nhưng sau chuyện lần này, em cảm thấy tuy em không thích, nhưng em vẫn sẽ chấp nhận.” Cô nghiêm túc nhìn anh nói: “Hay là, anh bảo Hoàng Kim, Kim Cương bọn họ tiếp tục đi theo em, em bảo đảm sẽ không đánh đuổi bọn họ, thật đấy.”
Công tước đại nhân ngước mắt nhìn cô, trầm ngâm một hồi, do dự một hồi, sau đó anh mới nói: “Tiểu Ngũ, có một chuyện anh cảm thấy anh nên nói với em.” Cung Ngũ quay lại nhìn anh: “Chuyện gì thế?”
“Hoàng Kim, Kim Cương bọn họ.” Anh hít thật sâu một hồi mới nói: “Bọn họ sau khi được em tặng tên, đã là tài sản riêng của em. Vì thế, tuy em không phát hiện ra nhưng thật ra bọn họ luôn ở bên cạnh em. Chỉ là, lần này khi xảy ra chuyện, bọn họ cũng phát hiện ra. Đương nhiên, trước đó nhóm lính đánh thuê cũng biết được sự tồn tại của bọn họ, vì thế, chuyện đầu tiên bọn chúng làm chính là giải quyết bọn người Hoàng Kim, Kim Cương...”
Cung Ngũ trừng mắt thật to: “Anh Tiểu Bảo... ý của anh là, Hoàng Kim, Kim Cương bọn họ đã...”
Công tước đại nhân gật đầu: “Đúng, bọn họ đã chết rồi. Sau khi bọn em vào sơn động, hoặc trước khi vào trong thì bọn họ đã chết rồi.” Cung Ngũ đột nhiên cảm thấy lạnh người, cô có chút mơ màng lắc đầu: “Không đâu... bọn họ có bốn người mà. Hơn nữa, bọn họ còn rất giỏi, bọn họ rất lợi hại...”
“Tiểu Ngũ!” Công tước đại nhân nắm lấy tay cô, nghiêm túc nói: “Anh biết, anh biết bọn họ rất giỏi, nhưng thật sự rất đáng tiếc, khi người của chúng ta phát hiện ra bọn họ thì bọn họ đã không cứu được nữa.”
Cung Ngũ cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt lưng tròng. Cô vừa hoảng sợ, vừa chấn động, cô không dám tin rằng bốn người vốn sống sờ sờ, giờ bỗng nhiên không còn nữa. Thật ra cô cũng chẳng gặp bọn họ nhiều, vì bọn họ không được đẹp cho lắm, dáng vẻ không nổi bật, vóc dáng cũng không cao, chỉ nhìn lướt qua có lẽ cô sẽ không nhớ được, nhưng mà tên của bọn họ là do cô đặt, cô luôn ghi nhớ. Nhưng hiện giờ, bọn họ đã chết đi, lại còn vì cô mà chết. Cung Ngũ cúi đầu, nước mắt vòng quanh, cô nỗ lực không để mình rơi nước mắt, miệng còn lẩm bẩm lặp lại một câu: “Chết rồi sao... Thật sự chết rồi sao.”
Cô khóc thút thít một hồi, sau đó nghẹn ngào nói: “Anh Tiểu Bảo, xin lỗi, hình như là em hại chết bọn họ... Huhuhu... Thật sự là em đã hại chết bọn họ...” Công tước đại nhân nắm chặt lấy tay cô, anh nghiêm túc nói: “Không phải, không phải Tiểu Ngũ hại đâu, là anh. Người thật sự hại bọn họ là anh. Anh mới thật sự là mục tiêu của bọn chúng.”
Cung Ngũ mếu môi, giơ tay lau nước mắt, “Em muốn gặp Sand.”
Công tước đại nhân nắm chặt lấy tay cô: “Tiểu Ngũ, bình tĩnh một chút.”
“Em phải hỏi hắn, sao bọn chúng có thể ra tay như vậy, rõ ràng là những người không liên can, chúng có thù gì với bọn họ sao? Tại sao nhất định phải giết hết bọn họ? Tại sao chứ?”