Binh đoàn lính đánh thuế Anh Em đã từng nổi danh khắp nơi vì có tay súng bắn tỉa giỏi nhất, có tên giết người dã man nhất và kẻ diễn chuyên nghiệp nhất1lại tan tác chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi. Các thành viên trong binh đoàn ngoài những người đã chết ra, còn lại đều bị Đại Công tước Edward của Gaddles bắt sống,8giờ chỉ còn lại tên Mặt Seo cô độc như chó nhà có tang, tiến hành đợt phản công cuối cùng.
Nhưng chỉ dựa vào sức mạnh của một mình hắn ta thì rõ ràng2là không thể chống lại được với năng lực của Edward. Hắn ta không cam tâm, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời vứt lại. Sau khi Edward liên tiếp lợi dụng Sand để4tiêu diệt hắn ta hai lần, tên Mặt Seo đã không còn dám hành động khinh suất nữa, còn Sand cũng đã được di chuyển đến một nơi khác.
Tên Mặt Sẹo vẫn không từ bỏ ý định, trong lúc đã rơi vào đường cùng, hắn lấy ra vốn liếng tích lũy suốt đời, quay lại liên lạc với các binh đoàn lính đánh thuế khác, cho dù hắn ta có chết cũng sẽ không tha cho Sand.
Đáng ra hắn ta đã không còn có ý muốn đối phó với Công tước đại nhân nữa, nhưng anh vẫn bảo vệ Sand, đó chính là lựa chọn trở thành kẻ địch của hắn ta. Vì thế dù hắn ta có tiêu số tiền lớn như vậy cũng phải liệt Công tước Edward vào hàng ngũ kẻ thù số một.
Ban đầu tên Mặt Sẹo cho rằng, mọi binh đoàn lính đánh thuê đều cần tiền để hoạt động, chỉ cần hắn ta ra cái giá xứng đáng là mọi chuyện sẽ đâu vào đấy. Nhưng khi Mặt Sẹo vừa liên lạc được với một nhóm, nói tên đối tượng mục tiêu ra, đối phương xác nhận lại và biết là Công tước Edward thì thẳng thừng từ chối: “Đại ca của bọn tao nói rồi, không làm giao dịch này.” Tên Mặt Sẹo sửng sốt, “Tao chấp nhận bỏ tiền...” “Không phải vấn đề bao nhiêu tiền.” Đối phương trả lời, “Không giấu gì mày, đại ca bọn tao bảy năm trước từng nợ ân huệ của ngài Edward, giao dịch này bọn tao không nhận được.”
“Sao lại thể được?” Tên Mặt Sẹo kinh hãi: “Sao hắn ta lại quen biết người như vậy được chứ?”
“Đáng lẽ ra là không quen, nhưng sau lần đó thì quen rồi.” Đối phương nói: “Chính là vị Công tước chơi súng đó đúng không? Trên thế giới này có biết bao nhiêu người muốn được anh ta chế tạo súng cho. Anh ta không cần phải đi đâu hết cũng sẽ có người chủ động tìm đến lôi kéo, cho nên anh ta quen biết rộng hơn mày tưởng nhiều. Bảy năm trước đại ca của bọn tao gặp phải rắc rối lớn, binh đoàn lính đánh thuế đối mặt với nguy cơ tan rã, cuối cùng nhờ vào người trung gian mới được ngài Edward ra mặt giải quyết được rắc rối kia, cho nên mới duy trì được binh đoàn. Mày nói xem, có mấy người dám nhận giao dịch này của mày?”.
Bàn tay cầm điện thoại của tên Mặt Sẹo siết chặt lại, hắn ta giật giật khóe miệng: “Chúng mày không nhận thì không có nghĩa là người khác cũng không nhận.”
Sau khi tắt máy, hắn ta lại liên lạc thêm vài chỗ nữa, kết quả có người nói không muốn dính vào rắc rối, có người nói không nhận được, còn có người nói đại ca của họ có giao tình với Công tước Edward. Những binh đoàn lính đánh thuê danh tiếng lẫy lừng đó lại không chịu nhận đơn hàng gấp đôi giá trị bình thường này của hắn ta.
“Chúng mày lại từ chối một giao dịch như vậy sao?” Tên Mặt Sẹo không thể hiểu được.
“Mày nên nghĩ lại xem tại sao một binh đoàn lớn như của mày mà cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình mày.” Đối phương nói xong thì cúp máy luôn. Tên Mặt Sẹo đứng yên tại chỗ, vẻ mặt không thể tin được, tại sao chứ? Đương nhiên là bởi vì kẻ phản bội Sand chứ sao nữa? Còn cần phải nghĩ nữa sao? Sand đang nói chuyện với Tư Đồ Lệ bỗng nhiên hắt xì một cái, hắn ta xoa mũi, nói: “Chắc chắn là có người đang mắng tôi!”
Tư Đồ Lệ híp mắt lại: “He he... Anh, chúng ta ở đây đợi bao lâu nữa thì mới được gặp người tên Dung Trần đó?”
Sand ngẩng đầu lên nhìn trời, trả lời: “Sao tôi biết được chứ?”
Tư Đồ Lệ im lặng một lúc rồi nói, “Cậu ta... khác chúng ta à?”
Người tên Dung Trần chẳng phải là có một gia đình bình thường hay sao? Lại còn là ngôi sao nữa, chắc chắn là anh ta khác với họ rồi.
Anh ta có cha mẹ, có người thân, có gia đình, còn có rất nhiều rất nhiều fan hâm mộ. Thế giới của anh ta khác với họ, anh ta có chấp nhận có thêm hai người xa lạ nhận là anh em không? Sand dựa vào tường, mắt nhìn trần nhà, “Khác chứ.” Chắc chắn là khác rồi, Dung Trần là người duy nhất có một gia đình bình thường trong số ba người họ. Sự bất hạnh vì bị bỏ rơi năm xưa nhưng lại tạo thành may mắn như ngày hôm nay cho anh ta. Thật tốt, ít ra thì trong ba anh em, còn có một người có thể sống được cuộc sống của một người bình thường. “Tôi thấy...” Tư Đồ Lệ bỗng nhiên nói: “Có lẽ cậu ta sẽ không đến đây đâu.” “Có lẽ là thể”
Anh ta không đến đây thì càng tốt, như vậy chứng tỏ rằng anh ta không hay biết gì hết, không nhớ gì hết, đã quên hết tất cả thuở ấu thơ bi thảm cùng họ khi xưa.