Công Tước

Chương 1111: Nghi ngờ (2)



Hayley cắn môi, gật đầu thật mạnh: “Ừm. Anh tôi thực sự không hại ai cả. Từ nhỏ tới lớn, anh ấy thích nhất là hoa cỏ cây cối, còn thường xuyên bị cô độc và côn trùng cắn bị thương. Nếu như anh ấy có ý muốn hãm hại ngài 1 Edward thì sao có thể sống lâu như vậy trong lãnh địa của ngài Edward, phục vụ ngài Edward như vậy được chứ, chỉ e là đã chạy trốn từ lâu rồi.”

Cung Ngũ yên lặng1lắng nghe, “Tuy nói thì là như vậy, nhưng anh cố không tránh khỏi dính dáng đến chuyện này là thật. Dù sao thì chuyện này cũng quá trùng hợp rồi.”

Hayley đã giàn giụa nước mắt, cô hít mũi nói: “Nhưng anh tôi bị nhốt ở đây thực sự là quá u uất rồi.”

Không bị bắt nhốt như kẻ phạm tội, nhưng hai anh em họ không thể chạy thoát nổi phạm vi thể lực của Công tước đại nhân. Cung Ngũ nói chuyện với Hayley một8lúc, sau đó đứng dậy đi tìm Matthew. Matthew đang ngồi trong phòng ăn cơm, Cung Ngũ đứng ngoài gõ cửa rồi cười nói: “Hi, Matthew! Tôi có làm phiền đến anh không?” Matthew dừng ăn cơm, ngước lên nhìn cô, một lúc sau mới nói: “Không đâu, Ngũ tiểu thư.” Sau đó anh ta đứng lên, chuyển một chiếc ghế qua cho cô ngồi, “Mời cô ngồi.” Cung Ngũ ngồi xuống ghế, cô nói: “Tôi ăn rồi, anh ăn tiếp đi. Hayley nói với tôi rồi,2tôi thấy Hayley đúng là một cô gái tốt, cũng là một cô em gái tốt, cô ấy cứ lo cho anh mãi.”

Matthew dừng động tác lại, sau đó ngẩng lên nhìn cô: “Vâng, cảm ơn Ngũ tiểu thư.”

Nói xong anh ta lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm, khi anh ta ăn cơm, Cung Ngũ đứng lên từ từ quan sát căn phòng nhỏ của anh ta.

Cung Ngũ chậm rãi quan sát một vòng, bên kia Matthew cũng đã ăn xong. Anh ta ăn hơi vội4vàng, có một cô gái ở đây khiến anh ta cứ có cảm giác không được tự nhiên.

Sau khi mang đặt hộp cơm ra ngoài, anh ta quay lại nói, “Ngũ tiểu thư.” Cung Ngũ tươi cười: “Hayley nói anh rất thích các loài cây cối hoa cỏ, tôi cũng thấy thế.”

Matthew im lặng.

Cung Ngũ ngồi xuống trước, “Chúng ta ngồi nói chuyện chút đi. Trước đây tôi từng đến nhà hai người rồi, định tìm Hayley chơi và đòi anh một bó hoa, kết quả nhà hai người trồng không, quan trọng nhất là cây cối trong vườn đều khô héo hết cả, còn lại một chút nhưng không ai chăm sóc nên cũng không mấy tốt tươi.”

Matthew ngẩng lên nhìn cô, rồi lại cúi đầu xuống nhìn mặt đất không nói gì.

Cung Ngũ cười: “Anh không nói gì cả khiến tôi cứ như diễn trò độc thoại ấy. Như vậy thì tôi đi xem Hayley diễn cảnh khóc lóc sụt sùi còn hơn. Tuy cô ấy rất thương anh, cứ khóc mãi nhưng dù sao cũng còn hơn tôi nói một mình thể

này!”

“Tôi không biết phải nói gì.” Matthew bỗng nhiên bật ra một câu, anh ta cúi đầu, giọng nói không lớn lắm, “Tôi không biết gì cả. Bỗng nhiên có một ngày có người đến đập cửa phòng thí nghiệm của tôi, chuyển toàn bộ hoa cỏ trong đó đi, tôi và Hayley cũng bị bắt đi. Tôi không làm gì cả... Họ nói là tôi hại ngài Edward, còn nói gia tộc tôi đã hãm hại ngài Edward bao năm nay.”

Anh ta ra sức lắc đầu, nhấn mạnh: “Không có! Tôi không có! Tôi tin cha tôi không làm vậy, trước khi qua đời ông ấy còn nói tổ tiên dòng họ đã dạy dỗ rằng chúng tôi phải dọn dẹp sạch sẽ mảnh đất này của ngài Edward... Họ vu oan cho tôi! Tôi thấy từng câu từng chữ họ nói đều là nói xấu, cha tôi, ông nội tôi, cụ tối... Tất cả tổ tiên của tôi đều là nô bộc trung thành của gia tộc Edward, họ chưa bao giờ hại ngài Edward cả, chưa bao giờ cả!”.

Cung Ngủ gật đầu: “Vậy à, nếu như là tôi thì chắc chắn tôi cũng sẽ không vui. Rõ ràng là đối xử chân thành với người ta như vậy, nhưng người ta lại nói là mình đã làm chuyện xấu với người ta, tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh. Nhưng mà này, một khi anh tức giận lên là không nói gì cả, như vậy là không đúng rồi. Anh không nghĩ cho bản thân mình thì cũng phải nghĩ cho Hayley chứ? Cô ấy lo lắng cho anh lắm đấy.”

“Tôi biết Hayley lo lắng.” Matthew đáp: “Nhưng tôi không có cách nào để thể hiện sự giận dữ uất ức của tôi, họ không cho tôi gặp ngài Edward, nói tôi sẽ gây ra điều bất lợi cho ngài Edward!”

Khi nói câu này, trên mặt Matthew thể hiện rõ sự uất hận,

“Matthew, trong tình huống thông thường, nếu như một người muốn chứng minh là mình trong sạch, chỉ trông cậy vào người khác thường thì sẽ rất chậm. Nếu như anh muốn nhanh chóng chứng minh là mình không như những gì họ nói, đồng thời muốn có người chịu tin anh thì anh phải chịu hợp tác với họ mới có thể nhanh chóng đạt được mục đích anh muốn. Anh Tiểu Bảo đã nói với tôi rồi, anh ấy không có chứng cứ chứng minh là anh muốn gây ra điều gì bất lợi cho anh ấy, nhưng anh bị nghi ngờ, cho nên anh ấy không thể dễ dàng gạt bỏ đi sự nghi ngờ đó với anh. Anh ấy muốn tin anh, nhưng mức độ trùng hợp đã vượt qua cả sự tưởng tượng của con người, anh có hiểu không? Ngài Edward không tin anh có ý muốn ra tay độc ác nhưng người khác lại nghi ngờ. Thay vì uất hận vì bị người khác nghi ngờ, tại sao anh không đón nhận sự tin tưởng của ngài Edward, phối hợp với nhân viên điều tra, nói ra tất cả những gì anh biết chứ?”

Matthew im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Tôi... tôi không gặp được ngài Edward...”

Cung Ngũ liếc nhìn anh ta: “Anh không nói thì sao người khác biết được anh muốn gặp ngài Edward chứ.”

Matthew cúi đầu xuống: “Tôi đã nói rồi, nhưng không ai để ý đến tối cả. Ngài Edward... hình như là rất bận, tôi không thể đến đó gặp ngài ấy được...”

“Vậy bây giờ anh có còn muốn đi gặp anh ấy không?” Cung Ngũ hỏi: “Nếu anh muốn gặp thì tôi sẽ đưa anh đi. Dù sao thì anh Tiểu Bảo cũng rất coi trọng chuyện này, anh ấy cũng không muốn anh và Hayley cứ bị nhốt ở đây mãi như thể này, vừa lãng phí đồ ăn mà lại còn không làm được việc gì.” Matthew ngẩng đầu lên, khi nhìn cô anh ta biết rằng cô hoàn toàn nghiêm túc khi nói ra câu đó, vừa lãng phí đồ ăn lại không làm được việc gì, chuyện này... họ cũng đâu có cố ý. Cung Ngũ nói: “Bây giờ anh có muốn đi gặp ngài Edward không? Nói đi thì đi thôi, tôi đưa anh qua đó.” Đứng dậy cô lại hỏi: “Không phải là anh muốn Hayley tự chạy trốn đấy chứ?” Matthew sửng sốt, “Sao lại thế được? Cho dù có muốn chạy cũng không chạy thoát được.” Cung Ngũ đứng dậy: “Đi, tôi đưa anh qua đó. Chuyện này không thể trì hoãn được nữa rồi, càng để lâu lại càng rắc rối.”

Nói xong, cô đi ra ngoài cửa, “Đi thôi!” Matthew do dự một lát, anh ta đứng dậy, đi theo cô về phía vườn hoa trước phủ Công tước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.