Công Tước

Chương 1112: Nghi ngờ (2)



Lúc này Công tước đại nhân đang ở trong thư phòng, bỗng nhiên có người gõ cửa, vừa nghe thấy tiếng gõ cửa anh đã biết ngay là Cung Ngũ, anh đặt bút xuống, nhìn ra cửa: “Tiểu Ngũ em vào đi.” " cửa được mở ra, Cung Ngũ thò đầu từ ngoài vào, cô hỏi: “Anh Tiểu Bảo, anh có thể bỏ ra khoảng hai mươi phút để nói chuyện mới Matthew được không? Anh ta muốn nói với anh về chuyện những loài cỏ độc anh ta trồng.” Công tước đại nhân sửng1sốt, trước đây Matthew từ chối nói chuyện với tất cả mọi người, cho dù là ai đi hỏi thì kết quả cũng đều là “Matthew từ chối không nói bất cứ câu nào”, nhưng hôm nay Cung Ngũ lại dẫn cậu ta đến đây, chủ động nói muốn nói chuyện.

Cung Ngũ tươi cười thò đầu vào cửa, cánh cửa bị cô cầm chắc lấy, khống chế ở vị trí giữa bên trong và bên ngoài.

Nếu như anh không đồng ý hoặc không có thời gian thì cô sẽ đưa Matthew quay về, nếu như8anh đồng ý hoặc có thời gian thì địa điểm nói chuyện sẽ do anh lựa chọn.

Công tước đại nhân không khỏi bật cười: “Mời cậu Matthew vào đây.” Cung Ngũ gật đầu, đứng thẳng người lên, nhanh nhẹn đẩy cửa ra, nói với Matthew: “Vào đi, anh Tiểu Bảo nói là anh ấy có thời gian.”

Matthew đứng ở cửa, không dám nhìn linh tinh, chỉ thận trọng nhìn Cổng tước đại nhân, “Ngài... ngài Edward!”

Công tước đại nhân ngồi tại chỗ, anh gật đầu, “Cậu vào đây ngồi đi.” Anh liếc nhìn Cung Ngũ,2cô vội đóng cửa từ bên ngoài lại, tiếp tục đi làm công việc của mình, để lại thư phòng cho hai người đàn ông nói chuyện. Anh chậm rãi đóng bút lại rồi ấn chuông, “Mang một cốc nước đến đây cho cậu Matthew”. Matthew vội vàng đáp: “Không cần không cần, ngài Edward tôi thực sự không cần đâu. Tôi chỉ muốn đến đây để nói rõ ràng với ngài Edward những chuyện tôi biết, đồng thời cũng muốn cho ngài Edward biết rằng, gia tộc Dewey chúng tôi vẫn luôn luôn phục4vụ cho gia tộc Edward. Tối đảm bảo cha tôi tổ tiên của tôi chưa bao giờ có lòng muốn làm tổn hại đến gia tộc Edward cả...” Công tước đại nhân cười, “Tiểu Ngũ có thể đích thân khuyên được cậu và đưa cậu đến đây tìm tôi, tôi tin là Tiểu Ngũ cũng rất muốn tin tưởng cậu. Tôi cũng muốn trao cho cậu sự tin tưởng, nhưng có một số mối nghi ngờ vẫn chưa gạt bỏ được, cho nên, tôi cần cậu Matthew nói ra tất cả những điều cậu biết, đừng che giấu gì cả, có được không?”

Matthew nhìn anh, “Ngài Edward, ngài nói là tin tôi, muốn trao cho tôi sự tin tưởng, tôi rất vui. Tôi sẽ nói ra tất cả những điều tôi biết cho ngài nghe.”

Anh ta không đợi Công tước đại nhân hỏi đã chủ động nói: “Tôi tên là Matthew Dewey, em gái tôi là Hayley Dewey, cha tôi là Johan Dewey đã qua đời mười lăm năm trước. Khi cha tôi qua đời hết sức bất ngờ, không có bất cứ nguyên nhân nào, bác sĩ nói có thể ông ấy chết vì đột quỵ, cũng có nói là có thể chết vì bệnh tim, bởi vì lúc đó là chất tự nhiên, cho nên cũng không tiến hành khám nghiệm tử thi. Lúc đó cả tôi và Hayley đều vẫn còn nhỏ, nói gì cũng vô dụng, cho nên ông ấy đã vội vàng bị chôn. Cha tôi mất đi đúng lúc đang khỏe mạnh, không hợp lẽ thường, rất nhiều người đều nói là ông ấy bị nguyền rủa cho nên mới bị thượng đế trừng phạt. Để chứng minh ông ấy không chết vì bị nguyền rủa, sau khi lớn lên tôi đã dốc sức nghiên cứu các loài cỏ độc, bởi vì tôi luôn nhớ rằng ông ấy có một vết sẹo mới do bị cửa trên cánh tay, rất nông thôi, không làm tổn thương đến gân cốt, nhưng lại chảy máu, mục đích của tôi chỉ là để chứng minh ông ấy chết vì bị loài cỏ độc nào đó làm bị thương mà thôi.”

Anh ta hơi ngưng lại giây lát, rồi nói tiếp: “Lúc đó họ hỏi tôi tại sao lại trồng các loại cỏ độc, tôi đã trả lời là vì muốn nghiên cứu nguyên nhân cái chết của cha tôi. Sau đó vô tình phát hiện ra một lô hạt giống trong phòng thí nghiệm của giáo sư, đó là những thứ giáo sư của tôi đã thu thập từ khắp nơi khi còn trẻ, còn có một số là do ăn trộm về trước khi bị nhân viên nghiên cứu phát hiện. Tôi đã ăn trộm mấy hạt giống khác nhau, sau khi tốt nghiệp mang về nhà, dùng để tự mình nghiên cứu. Có một lần tôi nghe giáo sư kể lại những hạt giống đó đã mất đi giá trị sinh mạng, chỉ khi nghiên cứu có giá trị rồi thì mới có tác dụng, cho nên tôi mới ôm ấp ý tưởng nuôi trồng những loài thực vật đó. Từ nhỏ tôi đã bị ảnh hưởng của gia tộc, vô cùng hứng thú với cây cối hoa cỏ, tôi nuôi trồng những loài cỏ độc đó hết sức tự nhiên. Tất cả những điều tối nói đều là sự thật, trường học và giáo viên hướng dẫn của tôi vẫn còn sống, ngài Edward có thể đi điều tra những điều tôi nói.”

“Tôi sẽ điều tra.” Công tước đại nhân đáp: “Có một chuyện cậu không biết, cho nên cậu không thể hiểu được tại sao cậu chỉ nuôi trồng một số loài thực vật kỳ quái đó, nhưng lại bị nghi ngờ là có lòng hại người.” Công tước đại nhân đứng lên đi đến lấy một tập tài liệu được cất trong hộc tủ ra, đặt xuống trước mặt Matthew: “Mở ra đi.”

Matthew nghi hoặc nhìn anh, rồi nghiêm túc mở tập tài liệu ra, bên trong là ảnh chụp rõ nét của hàng loạt loài cỏ độc khô, anh ta kinh ngạc nhìn Công tước đại nhân: “Ngài Edward, đây là...”

Công tước đại nhân hỏi: “Nhìn từ hình thái của những loài cỏ khô này, có lẽ là cậu nhìn ra được những loài cỏ độc này không biết đã tồn tại bao lâu rồi, đúng không? Những loài cỏ này sau khi gặp không khí sẽ nhanh chóng hóa thành tro tàn. Trong lớp tro tàn ấy đầy rẫy độc tính, sau khi tản ra rất nhiều ngày sẽ ngấm vào cơ thể con người.”

Matthew không nhịn được hỏi: “Cái này được phát hiện ra ở đâu?” Công tước đại nhân hơi giương cằm lên, trả lời: “Trong khe hở ở vách phòng ngủ của tôi, nó là kẻ đầu sỏ gây nên căn bệnh di truyền của gia tộc Edward. Còn những cây cỏ độc thể sống mà cậu nuôi trồng chính là hình thái thể sống của loài cỏ độc đó. Cậu thấy chúng tôi nghi ngờ cậu là có lý do hay không?”

Sắc mặt Matthew dần trở nên trắng bệch, anh ta khẽ cử động cánh môi, “Nhưng mà...”

“Tôi biết.” Công tước đại nhân nói: “Tôi biết cậu thấy mình rất vô tội, nhưng người khác cũng có lý do để nghi ngờ cậu, có đúng vậy không?” Anh cười, nói: “Cho nên, cậu buộc phải cố gắng hết mình để chứng minh sự trong sạch của gia tộc Dewey.”

Mặt Matthew tái đi, anh ta gật đầu: “Vâng thưa ngài Edward, tôi hiểu những gì ngài nói. Ngũ tiểu thư nói rất đúng. Nếu như tôi không làm gì cả thì sẽ chỉ khiến danh tiếng của gia tộc bị liên lụy.” Anh ta ngẩng đầu lên, “Ngài Edward, tôi đồng ý phối hợp với tất cả các câu hỏi của ngài để chứng minh sự trong sạch của tôi và Hayley, cũng vì để chứng minh sự trong sạch của cả gia tộc.”

Công tước đại nhân gật đầu, “Đúng vậy, đó là điều cậu nên làm. Cậu học ngành này, chắc cậu biết sự tồn tại của loài cỏ độc này ở trong phòng ngủ của tôi sẽ mang lại hậu quả như thế nào, đúng chứ? Thứ được gọi là căn bệnh di truyền của gia tộc Edward chẳng qua là vì bị loài cỏ độc này gặm nhấm suốt mấy trăm năm nay, độc tính xâm nhập vào cơ thể, dù là người mạnh khỏe thể nào thì cũng không thể chống lại được độc tính của nó.”

Anh rút một tấm ảnh từ trong tập tài liệu ra, “Chắc cậu rất quen thuộc với loài hoa trong những tấm ảnh này đúng không, bởi vì khu vực cậu phụ trách ở ngay sát phủ Công tước, cho nên bao nhiêu năm nay hoa tươi cung cấp cho phủ Công tước đều là từ gia tộc Dewey. Từ những tấm ảnh suốt bao năm qua, những vật điểm xuyết trên đó cũng là gia tộc Dewey cố ý thêm vào, tôi nghĩ cậu rõ điều này hơn bất kỳ ai, những vật điểm xuyết đó có độc tính không thể nói cho người khác biết như thế nào.”

Matthew chợt ngẩng đầu lên nhìn Công tước đại nhân: “Ngài Edward! Không phải như ngài nghĩ đâu!” Công tước đại nhân cười, nói: “Rất nhiều chuyện không có chứng cứ thì không có nghĩa là người khác sẽ không nghi ngờ. Tôi có thể khẳng định một điều là những loài cỏ độc đó chắc chắn không phải là cậu cho vào, nhưng tại sao lại trùng hợp như vậy được chứ? Những vật điểm xuyết đó tuy rất đẹp vì ít nhất thì Tiểu Ngũ rất thích, nhưng không ai biết rằng thực ra những vật điểm xuyết đó thực ra lại có độc. Ngày một ngày hai thì không sao, nhưng ngày tháng tích lũy lại thì sẽ ra sao chứ?”

Matthew lắc đầu, “Không, ngài Edward, tôi biết những vật điểm xuyết đó là sinh vật có độc tính, cũng biết chúng có khả năng phát tác độc tính, nhưng mà... nhưng mà...”

Vì quá cấp thiết, vành mắt anh ta đã đỏ lên, môi mấp máy, nói: “Nhưng tôi thực sự không muốn dùng độc tính đó để làm hại ngài...” “Vậy tại sao cậu lại lựa chọn loài sinh vật có độc tính để trang trí phủ Cổng tước, còn trong những bó hoa tặng cho người khác lại không có những vật có độc tính này?” Công tước đại nhân nhìn anh ta, “Nếu đã nghi ngờ cậu, thì đương nhiên sẽ có người phóng đại tất cả những lời nói và hành vi của cậu lên, nhưng sau khi phóng đại lên rồi, cậu càng thể hiện rằng mình không hề trong sạch nữa, chẳng phải vậy sao? Cho nên cậu buộc phải giải đáp tất cả mọi nghi hoặc của tôi, để tôi biết được lý do và nguyên nhân thật sự của cậu.”

Matthew nhíu chặt mày lại, im lặng rất lâu rồi mới nói tiếp: “Sở dĩ tất cả những bó hoa đưa đến phủ Công tước, đặc biệt là hoa để trong phòng ngủ và thư phòng của ngài Edward đều được thêm loài hoa đó là bởi vì... lần đầu tiên khi cha tôi dạy tôi cắm hoa, đó là điều đầu tiên cha tôi yêu cầu!” Công tước đại nhân híp mắt lại, Matthew nói tiếp: “Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ cha tôi đã nói với tôi, đó là tổ tiên truyền lại, là nguyên tắc đầu tiên buộc phải tuân thủ.”

“Ồ?” Công tước đại nhân cười, hỏi: “Lý do là gì? Lý do ông ấy đưa ra cho cậu là gì?” “Ông ấy nói, cha của ông ấy, ông của ông ấy, cụ của ông ấy, thậm chí là tất cả tổ tiên nhiều đời trước đã truyền lại như vậy, bắt buộc phải tuân thủ nguyên tắc này. Ông ấy nói, bởi vì gia tộc Edward có bệnh di truyền, những bông hoa màu trắng đó có một loại tác dụng, có thể ngăn chặn căn bệnh di truyền của gia tộc Edward nặng thêm...” Matthew cúi đầu, tâm trạng sa sút: “Sau này tôi mới phát hiện ra, bản thân loài hoa đó có độc, nhưng rất nhiều nghiên cứu bệnh lý đã chỉ ra rằng có thể lấy độc trị độc, cho nên tuy tôi biết những bông hoa đó có độc, nhưng vẫn làm theo lời dạy của tổ tiên. Tôi không phải là bác sĩ, tôi không biết căn bệnh của ngài Edward là bệnh gì, cho nên tôi chỉ có thể làm theo tổ tiên căn dặn...”.

Hơi ngưng lại một lát, anh ta thở dài, nói: “Nhưng mà bây giờ... nếu như ngài Edward đã cho tôi biết loài cỏ độc đó là nguyên nhân khiến cho ngài bị bệnh, thì không còn nghi ngờ gì nữa, loài hoa mang độc tính đó không thể khống chế được căn bệnh của ngài, mà ngược lại còn tăng thêm độc tỉnh trong cơ thể ngài, bởi vì loài hoa đó và loài cỏ độc đó rất gần nhau, độc tính cũng gần nhau...”

Anh ta lắc đầu vẻ mặt đau khổ: “Tại sao? Tại sao chứ? Tôi không thể hiểu nổi, tại sao cho tôi lại lừa tôi chứ? Tại sao ông ấy lại lừa tôi? Thậm chí ông ấy còn nói là tổ tiên truyền lại. Ông ấy là cha tôi, tôi không hề nghi ngờ gì về những lời ông ấy nói, huống hồ lúc đó tôi vẫn còn nhỏ, cho nên lại càng tin lời ông ấy hơn...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.