Công Tước

Chương 1113: Nghi ngờ (3)



Công tước đại nhân nhìn vẻ mặt anh ta, sau đó anh cúi đầu cười: “Có lẽ tôi không thể hiểu được tâm trạng của cậu. Nhưng chúng tôi có thể phân tích chuyện này, tôi tin là từ góc độ của cậu, nếu như cha cậu nói như vậy với

cậu thì có lẽ là vì ông1ta muốn đạt được mục đích gì đó, mà ông ta thấy là trong những năm còn sống ông ta không hoàn thành được cho nên mới giao nhiệm vụ đó lại cho cậu. Nhưng ông ta làm như vậy, có lẽ là có thể dự

cảm được sẽ mang lại phiền phức, thậm chí là hại chết8cậu và em gái cậu, tôi nghĩ ông ta không đến mức muốn hãm hại con cái mình. Nếu xét từ góc độ một người không tin tưởng cậu, tôi sẽ thẳng thắn nói ra rằng cậu đang nói dối, hơn nữa còn là lời nói dối vụng về, thậm chí còn đánh cược cả tính mạng2của cậu và em gái cậu. Cậu biết đấy, nếu như có người muốn giết tôi, hơn nữa còn hại cả gia tộc tôi thì tôi nhất định sẽ không buông tha cho người đó.”

Về mặt Matthew đã hơi đờ ra, một lúc sau mới dần hồi phục lại, anh ta nói: “Không, tôi không nói dối.4Con người cha tôi thể nào có rất nhiều người biết, ông ấy luôn là người làm vườn của gia tộc Edward. Ông ấy sẽ không làm bất cứ chuyện gì làm tổn hại đến ngài, tôi xin thề là ông ấy không... Nhưng mà...” Anh ta nhìn lên bức ảnh, vẻ mặt mơ màng và bất lực, lẩm bẩm một mình: “Nhưng tại sao chứ...”

Tại sao ông ấy lại nói với anh ta những lời đó chứ? Tại sao lại định hướng anh ta làm vậy chứ? Tại sao lại thế chứ?

Công tước đại nhân gõ nhẹ lên mặt bàn, bỗng nhiên anh nói: “Đương nhiên rồi, hai giả thiết tôi vừa nói đến đều có khả năng, đương nhiên là cũng có thể có khả năng thứ ba.” Anh cười nói: “Đó chính là cha cậu cũng giống như cậu, làm theo lời dạy của tổ tiên, nếu là giả thiết này thì cho dù là cha cậu có sống dậy để trả lời thì có lẽ cũng đưa ra đáp án như vậy mà thôi.”

Matthew nhìn anh với vẻ mặt kinh hãi, “Nói vậy tức là, cha tôi cũng nhận được thông tin đó từ ông nội tôi, còn ông nội tôi cũng nghe được những lời đó từ chỗ cụ nội tôi?” Công tước đại nhân cười, nói: “Nếu giả thiết này là đúng thì cũng có thể có khả năng đó. Nhưng mà Matthew Dewey, cậu phải biết rằng, ai có thể chứng minh được giả thiết đó chứ?” Matthew sửng sốt: “Ngài Edward, tôi...” Công tước đại nhân vẫn cười nói: “Trong ba tình huống tôi nói đến chỉ có khả năng thứ hai là có thể chứng minh trực tiếp được, vì một nguyên nhân nào đó mà cậu muốn giết tôi. Tuy có sơ hở, nhưng cách nói đó dễ chứng minh nhất, khả năng khó chứng minh nhất là khả năng thứ ba, bởi vì không thể chứng minh, không có nhân chứng, cũng không có bằng chứng, thậm chí còn không một ai biết cả. Còn giả thiết tôi nghĩ cho cậu, Matthew, cậu thấy sao?”.

Sắc mặt Matthew đã trắng bệch như tuyết, trong ánh mắt anh ta hiện lên rõ sự hoảng loạn và mơ hồ, anh ta ra sức lắc đầu: “Ngài Edward, xin ngài hãy tin tôi, tôi và em gái tôi thực sự không muốn làm hại bất cứ ai cả. Em gái tôi không biết gì cả, cha tôi chỉ dạy dỗ tôi, em gái tôi hoàn toàn không biết đến những chuyện đó...”

“Nhưng Hayley cũng là người của gia tộc Dewey, cô ta không thể không liên quan gì đến chuyện này được.” Cổng tước đại nhân trả lời, “Cậu định chứng minh sự trong sạch của cậu thế nào? Bên cạnh cậu có ai có thể chứng minh được suy đoán thứ ba kia chứ? Tôi không muốn nhốt cậu cả đời này, nhưng tôi cũng không thể để mặc một người có ý đổ mưu sát người của gia tộc Edward đã bao đời qua được sống tự do được. Cho nên Matthew Dewey, cậu muốn chứng minh cậu và em gái cậu, gia tộc của cậu vô tội như thế nào?” Matthew ngây ngốc đứng yên bất động.

Bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, một nữ giúp việc mang một cốc trà đến, “Thưa ngài Edward.” Công tước đại nhân ra hiệu cho cô ta đặt cốc trà xuống trước mặt Matthew, nữ giúp việc đặt cốc trà xuống rồi rời đi.

Matthew vẫn ngây ngốc đứng đó.

Một lúc sau, anh ta đột nhiên nói: “Tôi sẽ nghĩ ra cách!” Anh ta nói, “Tuy cha tôi đã chết rồi, nhưng tôi có một người bác ở xa, làm thuê cho một gia tộc lớn ở phía bắc Gaddles. Khi còn nhỏ tôi đã từng nghe cha tôi nhắc đến, nói là gia tộc tối và gia tộc của bác ấy là anh em ruột thịt rất lâu trước đây, sau đó không biết vì nguyên nhân gì từ đó anh em ruột trở mặt thành thù, từ đó không qua lại với nhau nữa. Đó là chuyện đã xa xưa rồi, nhưng sau này con cháu đời sau của gia tộc biết chuyện này dẫn liên hệ lại với nhau, không nói đến những chuyện trước kia, dẫn thiết lập lại tình cảm. Khi cha tôi qua đời, em gái tôi vẫn còn nhỏ, tang lễ của cha tôi là do người bác đó giúp đỡ lo liệu. Sau khi cha tôi qua đời, tôi và Hayley nương tựa vào nhau mà sống, người bác đó thỉnh thoảng cũng đến thăm. Nếu là chuyện của trưởng bối thì có lẽ người bác đó của tôi sẽ biết chút ít, cho dù có không biết thì tôi cũng phải đi thử xem sao...”

Anh ta nhìn Công tước đại nhân: “Ngài Edward tôn kính, ngài có thể cho phép tôi tạm thời rời khỏi phủ Công tước đi tìm người bác đó được không?”

Công tước đại nhân nhìn anh ta hỏi: “Gia tộc nào ở phía bắc?”

“Gia tộc Emma, nhà họ có một nữ huân tước...” Matthew đáp. “Catherine?” Công tước đại nhân hỏi. Matthew sửng sốt giây lát nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra, đều là gia tộc lớn, họ có quen biết nhau cũng là chuyện bình thường, huống hồ lại còn là người có mặt mũi trên trường chính trị, anh ta gật đầu: “Đúng vậy, chính là người đó. Bác của tôi tên là Jim Dewey, ở đó họ gọi ông ấy là lão Jim.”

Công tước đại nhân gọi đến một số điện thoại, “Liên lạc với cô Catherine, bảo cô ấy cho người làm vườn trong nhà tên là Jim Dewey đến thị trấn Enjoy một chuyến... đúng vậy.”

Tắt điện thoại xong, Công tước đại nhân ngẩng lên nhìn Matthew, “Như vậy thì cậu không cần phải rời khỏi đây nữa. Tôi tin rằng để cậu ở lại đây còn an toàn hơn nhiều so với để cậu rời khỏi thị trấn Enjoy, dù sao thì đối với rất nhiều người mà nói, tôi không giết cậu là để giữ danh tiếng, nhưng họ không ngại ngần ra tay thay cho tôi đâu.” Sắc mặt Matthew càng trắng bệch hơn, nhất thời không nói được thành lời.

Công tước đại nhân gỗ tay lên mặt bàn, anh nói: “Thế giới của tôi còn đen tối hơn nhiều so với cậu tưởng tượng. Ở lại phủ Công tước chờ đợi là sự lựa chọn tốt nhất của cậu, còn rửa sạch vết nhơ của cậu và gia tộc cậu là con đường duy nhất của cậu lúc này. Bây giờ, tôi đã cho cậu cơ hội rồi. Về nghỉ ngơi đi, đợi người bác đó của cậu đến rồi, tôi sẽ cho người đưa cậu đến đây.”

“Vâng thưa ngài Edward.” Matthew cẩn thận khom lưng hành lễ với Công tước đại nhân, “Tôi về trước, cảm ơn ngài Edward, vô cùng cảm ơn ngài.”

Sau khi Matthew đi về Cung Ngũ lại thò đầu ra, cười hớn hở: “Anh Tiểu Bảo, đã nói rõ ràng chưa?”

Công tước đại nhân hơi dựa người ra sau, giơ tay về phía cô cười nói: “Nhất thời chưa nói rõ ràng mọi chuyện ra ngay được. Cậu ta cần phải tốn tâm sức hơn nữa mới chứng minh được sự trong sạch của bản thân.”

Cung Ngũ đặt tay vào trong lòng bàn tay anh, anh mỉm cười hỏi: “Ừm, Tiểu Ngũ đã đến tìm cậu ta à?”

Cung Ngũ bị anh kéo vào trong lòng, cô ngồi xuống gật đầu nói: “Vâng ạ, em tìm anh ta đến đây đấy. Em thấy anh Tiểu Bảo đã đồng ý cho anh ta một cơ hội mà anh ta lại không nắm bắt được thì quá đáng tiếc. Hơn nữa, em còn cảm thấy một người yêu cây cối như vậy chắc chắn sẽ không phải là người xấu. Nếu như có chứng cứ chứng minh anh ta là người hại anh Tiểu Bảo và gia tộc của anh thì người này chắc chắn là đáng chết, nhưng đây rõ ràng là không có chứng cứ thì em lựa chọn tin tưởng trực giác của mình, cho anh ta một cơ hội là được rồi. Dù sao thì em cũng muốn chuyện này nhanh chóng được làm sáng tỏ.”

Công tước đại nhân mỉm cười gật đầu: “Ừ, đương nhiên rồi, đương nhiên anh cũng muốn thể. Hơn nữa, Hòa Húc vẫn luôn lo lắng số cỏ độc thể sống không đủ dùng, anh vẫn đang nghĩ không biết liệu có thể bảo Matthew nuôi dưỡng thêm một ít không, nhưng anh cảm thấy xác suất thành công khi ép một người làm một chuyện dường như là không cao như khi khiến người đó có hứng thú để làm, cho nên anh mới bằng lòng cho cậu ta cơ hội.”

Cung Ngũ nở nụ cười đáng yêu nói: “Vâng, đúng là như vậy.” Công tước đại nhân không thể kìm lòng, đặt lên môi có một nụ hôn thật sâu, “Làm thế nào bây giờ? Tiểu Ngũ của anh thông minh nhanh trí như vậy, càng ngày anh càng thấy thích Tiểu Ngũ hơn rồi.”

Cung Ngũ ngồi yên không dám động đậy, chỉ sợ làm ảnh hưởng đến vết thương của anh, đến khi anh ngẩng đầu lên mới nói: “Vậy thì anh phải yêu em thật nhiều đấy. Dù sao thì em cũng thích anh Tiểu Bảo mà. Một chút thích có thể đổi lại được niềm yêu thích to đùng của em, anh lời quá đi ấy chứ!”

Ánh mắt Công tước đại nhân đượm ý cười: “Vậy sao? Không thiệt thòi cũng không bị mắc lừa, lại còn đổi lại được niềm yêu thích to đùng của Tiểu Ngũ, anh lời quá rồi. Phải làm sao bây giờ? Món giao dịch lời như vậy mà để cho Tiểu Ngũ lỗ thì sao đây? Tiểu Ngũ dùng niềm yêu thích to để đổi lấy tất cả tình yêu của anh có được không? Như vậy thì Tiểu Ngũ mới không lỗ được.”

Cung Ngũ gật đầu: “Được ạ! Vậy thì em lại lời rồi!”

Nói xong cô nhanh chóng nghiêng đầu đặt lên môi anh một nụ hôn, “Còn nhân tiện kiếm thêm cả lãi nữa!” Công tước đại nhân cười đáp lại: “Ừ, còn kiếm thêm được nhiều lãi nữa.” Cung Ngũ lè lưỡi, lẩm bẩm: “Đợi sau này chắc chắn sẽ phải đòi lại...” “Còn phải đợi sau này nữa à?” Công tước đại nhân có chút tiếc nuối, anh đã đợi lâu lắm rồi, cô còn nói là sau này.

Cung Ngũ trợn tròn mắt, nói: “Chắc chắn rồi! Bác sĩ Hòa đã nói rồi, bây giờ anh là bệnh nhân yếu đuối, tuyệt đối không được hành động khinh suất, càng không được vận động mạnh, nếu không làm ảnh hưởng đến vết thương, lại để chảy máu thì phải làm thế nào? Anh Tiểu Bảo à, chẳng lẽ anh còn thấy mình bị thương chưa đủ nặng hay sao? Anh Tiểu Bảo mất máu quá nhiều đó, anh còn có mấy cái mạng để mà đùa giỡn thế?”

Công tước đại nhân ngửa đầu lên nhìn cô, vẻ mặt vô tội nói: “Chuyện gì cũng nghe bác sĩ Hòa hết à? Tiểu Ngũ, ai biết được ông ấy nói thật hay không. Nhỡ chẳng may ông ấy lừa chúng ta thì sao?” Cung Ngũ: “Anh Tiểu Bảo, bác sĩ Hòa đâu cần phải lừa chúng ta đâu chứ?” “Có chứ!” Công tước đại nhân đáp: “Ông ấy cần phải lừa chúng ta, con người ông ấy thích nhất là thấy người khác xui xẻo. Người khác càng thảm thì ông ấy càng vui vẻ, tuy không bằng được chú Yển nhưng cũng gần gần như vậy.”

Cung Ngũ trợn tròn mắt: “Đâu có? Bác sĩ Hòa và chủ Yến là hai loại người hoàn toàn khác nhau, chú Yên chính là...”

Cô cảnh giác nhìn xung quanh, mím môi lại nói: “Chú Yên chính là người có một không hai trên đời, làm gì có ai là cùng một loại người với chú ấy chứ? Bác sĩ Hòa chỉ ăn nói khó nghe thôi chứ không xấu xa như vậy. Anh Tiểu Bảo anh là bệnh nhân, anh phải ngoan ngoãn nghe lời chú ấy, nếu không cẩn thận có một ngày nào đó khi thử thuốc chú ấy cho anh ăn thuốc xổ thì có phải là thảm rồi không? Đắc tội ai cũng được nhưng đừng đắc tội bác sĩ.”

Công tước đại nhân bật cười, buồn bực nói: “Được rồi, anh biết rồi, Tiểu Ngũ nhất định là đang nghĩ cho anh.”

Cung Ngũ gật đầu, cũng có vẻ buồn bực nói: “Đúng vậy, nếu không thì sao chứ.” Rõ ràng người vất vả là cô cơ mà. Haizzz, thật đáng thương mà, đến bao giờ cô mới có thể khá hơn đấy! “Đúng rồi anh Tiểu Bảo, Tư Đồ đến đây mấy ngày, lần này anh ta đến hình như không đưa tin cho em!” Cung Ngũ chu miệng lên, “Không đưa tin thì thôi đi, giờ anh ta cũng không thấy tăm hơi đâu, anh ta làm gì vậy?” Công tước đại nhân trả lời: “Một người lớn như cậu ta chắc chắn là biết mình đi đâu làm gì rồi, chúng ta cứ mặc kệ cậu ta đi. Lần này, cậu ta đến đây chắc là không phải để đưa tin. Anh nói với cậu ta có lẽ là có một người có quan hệ huyết thống với cậu ta, cho nên cậu ta mới đến đây.”

Cung Ngũ chớp mắt, hỏi: “Quan hệ huyết thống? Dung Trần? À, không phải, phải nói là Sand mới đúng.” Anh cười nhìn cô gật đầu: “Đúng, là Sand.” Cô trợn tròn mắt, đảo mắt một vòng, hỏi: “Sand thực sự là trông rất giống cái người ca sĩ ở Thiết Yến đó, chính là cái người tên là Dung Trần ấy.”

Công tước đại nhân lại đặt lên môi cô một nụ hôn, nói: “Cho nên là, sẽ không có chuyện vô duyên vô cớ lại có người giống nhau đến thế đâu.”

“Hả? Chẳng lẽ Sand cũng có quan hệ huyết thống với Dung Trần thật à? Không phải là họ cố tình tìm một người có bề ngoài giống để mạo danh người khác à? Hắn ta nói họ vô tình nhìn thấy trên báo, thấy là quá giống, hơn nữa là vì Sand và Dung Trần không ở cùng một quốc gia, hoàn toàn không ngờ lại có quan hệ gì, cho nên mới hoàn toàn không có gánh nặng nào mạo danh thân phận của người khác.” Cung Ngũ kinh hãi nói: “Chẳng lẽ hắn ta trộm đồ của một người có quan hệ huyết thống với mình? Anh trai anh ta? Hay là em trai anh ta?”

Công tước đại nhân cười nói: “Ừ, đúng là cũng có chút quan hệ, nhưng mà là anh hay là em thì phải xem bản thân họ có nhớ được hay không, cũng qua lâu rồi, có một số thứ dù có muốn điều tra nhưng cũng không biết phải điều tra từ đâu mà chỉ có thể dựa vào chính bản thân họ.” Cung Ngũ càng trợn tròn mắt hơn, “Anh Tiểu Bảo, chẳng lẽ ba người Sand, Tư Đồ, Dung Trần là ba anh em?”

Công tước đại nhân ôm eo cô, cười nói: “Đúng rồi.” “Oa!” Cung Ngũ kinh ngạc thực sự, “Thật là thần kỳ!” “Đúng vậy, duyên phận vốn dĩ thần kỳ như vậy đấy. Lúc đầu khi Sand lựa chọn mục tiêu, nhất định là không hề nghĩ rằng Dung Trần, người có tướng mạo gần giống như cậu ta mà cậu ta chọn hóa ra lại là anh em sinh ba của mình. Cũng như vậy, khi Tư Đồ tiếp cận Sand, trà trộn vào trong ký túc xá chắc chắn là cũng không thể ngờ được rằng hai người họ lại là anh em.” Công tước đại nhân cười nói: “Có nhiều chuyện trên đời này không thể nói rõ ràng được. Đương nhiên nếu không có Tiểu Ngũ thì có lẽ cả đời này ba người họ cũng không biết trên đời này còn có hai người có quan hệ huyết thống gần gũi với mình như vậy.”

Cung Ngũ bỗng ngẩng đầu lên ưỡn ngực tự hào: “Nếu như vậy thì em là ngôi sao may mắn của họ ấy.” Công tước đại nhân gật đầu: “Đúng rồi, em là ngôi sao may mắn.” Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, “Lúc này chắc Dung Trần cũng đã đến rồi. Nếu vậy thì tối nay ba người họ gặp nhau được rồi.”

Cung Ngũ bỗng tò mò: “Thật không? Anh Tiểu Bảo này, em cũng muốn gặp thử người tên là Dung Trần đó. Em nghe Yến Đại Bảo nói, lúc đầu hình như anh ta còn định hẹn hò gì đó với Yến Đại Bảo cơ, kết quả trên đường đi gặp tai nạn, gãy cả chân.” Công tước đại nhân liếc nhìn cô, gật đầu: “Vậy thì đúng là bi thảm thật.” Cung Ngũ híp mắt lại: “Anh Tiểu Bảo, em thấy là anh ta bị gãy chân chắc chắn không phải là tai nạn xe thật, chắc chắn là ba Yến Đại Bảo thấy ngứa mắt với anh ta cho nên cố tình gây ra.” Công tước đại nhân không biết nói gì nhìn cô, rồi nhanh chóng chuyển đề tài: “Tối em có muốn đi ăn đồ ăn vặt không? Lễ hội đã sang đến ngày thứ ba rồi, đang lúc náo nhiệt nhất.”

“Lần trước đi có một lần mà anh Tiểu Bảo đã bị thương một cánh tay, lần này nhớ lại có chuyện gì nữa thì sao? Em không đi đâu, cũng không thiếu gì chút đồ ăn vặt đó.” Cung Ngũ kiên quyết cự tuyệt.

Công tước đại nhân cười nói: “Em không muốn đi hay là không dám đi? Không sao đâu, nếu như Tiểu Ngũ muốn đi thì chúng ta cứ qua đó. Nếu như người đó xuất hiện thì càng tốt, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc thì mới tốt, chẳng phải vậy sao?”

Cung Ngũ chớp mắt rồi ồ lên một tiếng, cuối cùng nói: “Thôi bỏ đi vậy, em cứ thấy giống như là anh Tiểu Bảo đang lấy bản thân mình ra làm mồi nhử, có vẻ tàn nhẫn, em không muốn đâu!” Cô quay người lại dựa vào trong lòng anh, nói: “Em thấy, em ở trong nhà ăn đồ ăn vặt với anh Tiểu Bảo còn vui hơn, không cần thiết phải mạo hiểm vì một miếng ăn.” Công tước đại nhân gật đầu, “Được, anh nghe theo Tiểu Ngũ.” Cung Ngũ cười, hỏi: “Anh nói xem Dung Trần đã đến đây chưa?” Mặt Công tước đại nhân lập tức trở nên u ám, “Thế này là em đang chê anh đấy à? Một ca sĩ thôi mà cũng khiến Tiểu Ngũ quan tâm như vậy, anh thấy anh nên mời chú Yên đến Gaddles ở mấy ngày rồi.”

Cung Ngũ: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.