Công Tước

Chương 1117: Hay ghen (1)



Cung Ngũ cầm được thư của Chiêm Húc, nhân lúc Công tước đại nhân không có mặt mở thư ra xem. Chiêm Húc vẫn như thường lệ kể lại những chuyện bên cạnh anh ta, sau đó lại thảo luận với Cung Ngũ về chuyện tình cảm,1đương nhiên trong thư Chiêm Húc cũng không hề coi trọng Công tước đại nhân, thậm chí còn vòng vèo nói xấu anh vài câu. Tuy Cung Ngũ nhìn ra được Chiêm Húc không thích Công tước đại nhân nhưng cũng không hề thấy phản cảm với8phương thức nói chuyện này.

Cuối cùng Chiêm Húc còn nhắc đến chuyện mời Cung Ngũ đến Tam Giác Vàng chơi.

Những chuyện khác thì dễ, nhưng Cung Ngũ tuyệt đối không dám đồng ý chuyện này. Cô thấy người bên kia có vẻ còn nguy hiểm, người tốt2cũng có thể bị ảnh hưởng xấu bởi môi trường bên ngoài, ví dụ như Midian, cho nên cô tuyệt đối không dám đến Tam Giác Vàng nữa. Lúc trước anh Tiểu Bảo đã phải tốn rất nhiều sức lực mới cứu được cô ra ngoài.

Cung Ngũ4mím môi, cẩn thận gấp bức thư lại, suy nghĩ một lúc, cô bắt đầu viết thư trả lời. Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Cung Ngũ ngẩng đầu lên: “Ai đấy?”

“Tiểu Ngũ.” Là giọng Công tước đại nhân.

Cung Ngũ vội vàng cất bức thư vào trong hộc tủ, “Anh Tiểu Bảo vào đi.” Công tước đại nhân vào phòng, nhìn lướt qua mặt bàn, trống không, càng như vậy thì càng có vấn đề. Anh mỉm cười: “Tiểu Ngũ làm gì thế? Anh có làm phiền em không?” Cung Ngũ lắc đầu: “Không đâu. Anh Tiểu Bảo sao lại có thời gian đến đây thế này? Không đi tiếp khách à?” Công tước đại nhân ngồi xuống bên cạnh cô, cười trả lời: “Họ không được tính là khách, không cần phải tiếp đón.” Cung Ngũ cười ngất: “Anh Tiểu Bảo anh ghét bọn họ thật đấy à?” Công tước đại nhân gật đầu: “Đúng, ghét cực kỳ luôn. Làm sao đây? Anh ghét họ như vậy, sau này Tiểu Ngũ có thể đừng để tâm đến họ nữa được không? Đặc biệt là cái người tên Dung Trần đó.” Cung Ngũ dựa vào người anh cười: “Anh Tiểu Bảo, có phải là anh đang ghen tị vì người ta vừa đẹp trai vừa trẻ trung lại còn là minh tinh không vậy?”

Công tước đại nhân nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt rất chi là... không phục, “Tiểu Ngũ thấy cậu ta đẹp trai hơn anh à? Trẻ ư? Chẳng qua anh chỉ lớn hơn cậu ta mấy tuổi thôi, làm gì khác biệt nhiều lắm đâu? Đại minh tinh à... hôm nay thì đúng thể thật, nhưng ngày mai anh có thể khiến cậu ta không còn là gì nữa.”

“Anh Tiểu Bảo, anh thế này buồn cười quá. Em chỉ nói đùa thôi mà, xem anh giận kìa, vậy em không nói nữa nhé, không nói nữa đã được chưa? Ha ha ha...”

Công tước đại nhân đen sì mặt lại, nhấc cằm cô lên, lắc lư, nói: “Bạn gái của anh lại nói đỡ cho người ngoài thì anh vui sao nổi chứ!”

Cung Ngũ cười nói: “Anh Tiểu Bảo, anh đừng giận nữa mà. Em cố ý nói vậy thôi, trong lòng em đương nhiên anh Tiểu Bảo đẹp trai nhất rồi! Không ai thay thế được địa vị của anh Tiểu Bảo trong lòng em đâu, thật đấy!”

Nói xong, cô chủ động vươn cổ lên, hôn chụt một cái lên môi anh.

Sắc mặt Công tước đại nhân đã dịu đi đôi chút, sau đó anh nói: “Bạn gái của anh chỉ thấy người khác tốt, lại còn không cho anh tức giận nữa.”

Cung Ngủ ngoan ngoãn ngồi lên đùi anh, vòng cánh tay qua cổ anh, cười hi hi nói: “Anh Tiểu Bảo, anh cứ hẹp hòi hay ghen thế này, nếu sau này em ra ngoài làm việc, nói chuyện tiếp xúc với người ngoài chẳng lẽ anh cũng ghen lồng lộn lên à? Trước đây em thấy anh Tiểu Bảo không hay ghen chút nào, anh biết ghen từ bao giờ thế?”

Công tước đại nhân suýt nữa thì nôn ra máu, anh hay ghen ư? Hừ, anh hay ghen à? Chuyện bao giờ thế:

“Anh không có. Chỉ là anh không thích ba anh em đó, còn cả người tên Dung Trần đó nữa, mắt cao hơn trời, ỷ vào dung mạo hơn người nên có ý đồ với Đại Bảo, anh chỉ đơn giản là ghét cậu ta thôi.” Cổng tước đại nhân giải thích, “Hai người còn lại cũng không phải là người tốt gì, một người là kẻ phản bội của binh đoàn lính đánh thuê, một người là con chó chạy việc của Chiêm Húc, làm gì có ai tử tế? Anh nói ghét là còn nhẹ, phải nói là ghét bỏ coi thường mới đúng.”

Cung Ngũ: “...” Ngước lên nhìn anh, cô lại cười: “Ái chà, em sai thật rồi, he he he, anh Tiểu Bảo không phải là người như vậy là tốt rồi. Thực ra em cũng thấy Tư Đồ Lệ và Sand quá xấu xa, suýt nữa thì hại em thảm thương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.