Cung Ngũ dậy rất sớm, vì tức quá mà không ngủ nổi nữa. Cô cũng không biết bản thân mình sao nữa, hôm qua không hiểu đầu óc ra sao mà liên tục gửi mười mấy tin nhắn với Công tước đại nhân.
Mười mấy cái tin nhắn phải tốn mất bao nhiêu tiền chứ? Cho dù chỉ có một hào một tin thì nhắn tin nhiều như vậy cũng phải mất mấy tệ. Đợi đến lúc cô phát hiện ra bản thân hình như gửi hơi nhiều rồi thì Công tước đại nhân đã gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho cô.
Cung Ngũ hối hận đã không kịp nữa rồi, đã nói trước là không được để bị trai đẹp quyến rũ, sao lại phạm phải lỗi sơ đẳng như vậy chứ?
Cung Ngũ xót tiền điện thoại mãi mới ngủ được, sáng nay cô vừa nghĩ đến tiền điện thoại liền giật mình tỉnh cả ngủ. Bây giờ nhà họ Cung đã không còn ai quan tâm cô về sớm hay về muộn, thậm chí cũng chẳng có ai hỏi cô ăn chưa, ít nhất trước đây còn có người sẽ hỏi một câu.
Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn trời, quả nhiên chỗ dựa của cô không còn, địa vị cũng theo đó mà hạ xuống. Dù sao sau lần Yến Đại Bảo đến làm loạn, đám người kia cũng không dám tỏ thái độ với cô nữa.
Cô đi xuống phòng ăn, Cung Ngôn Thanh cũng ở đó, sáng sớm đã ăn mặc trang điểm vô cùng xinh đẹp, chú trọng hình tượng của bản thân hơn trước. Thấy Cung Ngũ đi vào, Cung Ngôn Thanh chỉ nhìn một cái, hai người ăn cơm, không ai nói câu nào.
Thứ bảy Cung Tứ cũng không đi làm nên dậy muộn, lúc vào phòng nhìn thấy Cung Ngũ nói: “Tiểu Ngũ, tối qua em đi đâu? Sao không về nhà? Có biết là...” Nhìn Cung Ngôn Thanh một cái rồi lại nói: “Có biết là Bộ Sinh gọi điện cho anh tìm em không, nghe thấy em chưa về nhà thì anh ta vô cùng lo lằng.”
Vẻ mặt Cung Ngôn Thanh cứng lại, đặt mạnh bát đũa trên tay xuống: “Ngôn Đình, em nói câu này có ý gì thế? Bộ Sinh bây giờ đâu còn liên quan hệ gì với Tiểu Ngũ nữa. Anh ấy có gì phải lo lắng chứ?”
“Chị Ba, chị không biết thật hay giả vờ không biết? Cho dù đã giải trừ hôn ước nhưng anh ta vẫn còn rất quan tâm đến Tiểu Ngũ. Không giống người nào đó, cứ tưởng bản thân đã có được người ta, thực ra trong mắt người ta lại chẳng là gì.”
Cung Ngũ không ngờ anh Tư lại có thành kiến với Cung Ngôn Thanh đến mức như vậy, chẳng nhẽ là vì hôm đấy cô đi uống rượu, anh Tư thấy cô quá đau lòng nên đang thay cô đòi lại công bằng?
Cung Ngôn Thành cắn môi, thở phì phò.
Cung Ngũ quyết định thêm dầu vào lửa: “Xin lỗi anh Tư, tối qua em ra ngoài ăn cơm với một người bạn nên về muộn, không biết lại khiến mẹ lo lắng như vậy. Sau đó Bộ Sinh có gọi điện và đến đón em.”
Cung Ngôn Thanh đứng dậy, lạnh lùng đi mất.
Cung Tứ trừng mắt với bóng lưng Cung Ngôn Thanh, hình như đã được hả giận.
“Tiểu Ngũ, sau này đừng có muộn như vậy vẫn ở bên ngoài.” Cung Tứ đợi đến tận khi không còn nhìn thấy bóng lưng Cung Ngôn Thanh nữa mới quay đầu nói với Cung Ngũ: “Tối qua em ngủ sớm, lúc anh đi tìm em thì đèn phòng đã tắt.”
Anh lấy đồ ăn rồi ngồi xuống đối diện cô: “Chuyện ở trường vẫn tốt chứ?”
Thực ra anh rất muốn hỏi cô tâm trạng có tốt không, nhưng suy cho cùng việc không hay đó cũng đã xảy ra, trưởng bối trong nhà còn đang bận để che giấu, dù là ai cũng sẽ tức giận. Mà điều khiến Cung Tứ tức giận là thái độ của Cung ngôn Thanh, cô ta cướp vị hôn phu của Tiểu Ngũ lại không hề có cảm giác áy náy gì cả, cô ta có biết liêm sỉ không?
“Anh Tư, anh đừng lo cho em, em không sao. Bộ Sinh cũng chẳng phải người rất giỏi giang gì cả, chẳng nhẽ rời khỏi anh ta thì em không sống được nữa sao? Đợi đó mà xem, em sẽ tìm được một người giỏi hơn Bộ Sinh, như vậy mới giải được hận.”
Đang nói chuyện thì Cung Cửu Dương mặc áo ngủ rộng rãi, xỏ dép lê loẹt quẹt bước vào: “A, cháu gái của ta cũng ở đây à?”
Cung Ngũ cảm thấy chú Út của mình hình như gầy đi khá nhiều, quả nhiên cái gì cũng có hai mặt. Không còn Bộ Sinh, cô cũng bớt đi một đống phiền phức, ít nhất Cung Cửu Dương cũng không đến làm phiền cô nữa.
“Cháu chào chú Út.” Cung Ngũ chào hỏi.
Cung Tứ cũng chào: “Cháu chào chú Út.”
Cung Cửu Dương đi một vòng, không tìm được thứ gì muốn ăn thì đập bàn: “Người đâu? Cái này có thể ăn sao? Đều nguội hết rồi.”
Cung Ngũ và Cung Tứ mặt một biểu cảm, trời ngày hè đồ ăn nguội rồi cũng là bình thường, không phải còn có rất nhiều đồ ăn lạnh sao? Cái người này đúng là quái thai mà.
Rất nhanh có người chạy vào đi hâm nóng đồ ăn, Cung Cửu Dương ngồi xuống ghế nói: “Một phần bít tết, một bát cháo, ngoài ra thêm một khay bánh bao.”
Cung Ngũ cầm thìa ăn cháo, chốc chốc lại nhìn hắn. Cung Cửu Dương ngẩng đầu bắt gặp: “Cháu gái, đây biểu cảm gì đây? Cảm thấy không ngon sao?” Rồi lại hét lên một câu: “Món vừa rồi cho hai phần.”
Hắn chỉ tay vào bát cô nói: “Cái thứ đồ cho heo ăn kia đừng ăn nữa. “
Cung Ngũ: “...”
Cung Tứ đen mặt, đây mà là chú Út? Đây rõ ràng là một tên khốn mà!
Cung Cửu Dương vẫn còn mặc áo ngủ, dáng ngồi khiếm nhã lúc anh ta hành hạ cái ghế, đai lưng hơi tụt ra, lộ ra một phần ngực.
Cung Ngũ nhìn một cái, lại nhìn thêm lần nữa, sau đó nhịn không được mở miệng nói: “Chú Út, bên trong
chú đã mặc quần áo chưa?”
“Sao? Cảm thấy thân hình chú rất đẹp à?”
Cung Ngũ giật khóe miệng: “Thân hình của chú Út quả thật rất tốt. Nhưng cháu không nên nhìn, sợ mắt lên nẹo.”
Cung Cửu Dương cởi đai áo, cười nói: “Thật sự không mặc đâu, nào, khó có cơ hội được cháu gái khen một lần, vậy chú Út đành miễn cưỡng một lần cho cháu nhìn thân thể của chú.”
Nói xong hắn giống như đám biến thái ngoài đường mở áo ngủ ra, Cung Tứ vội vàng che mắt Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, đừng nhìn. Chú Út, sao có thể làm vậy chứ? Bọn cháu mặc dù là vãn bối nhưng đã lớn vậy rồi...”
Cung Cửu Dương chậm rãi kéo áo ngủ lại: “Chú Út của cháu thích không mặc quần áo khi ngủ, rất thoải mái. Tiểu Ngũ đã mở lời thì cho nó nhìn một cái, cũng không mất miếng thịt nào.”
Cung Ngũ không ngờ rằng Cung Cửu Dương lại vô liêm sỉ như vậy, cô cắn răng lộ ra vẻ mặt chán ghét nói: “Cháu thấy rồi, nhỏ vậy thôi à?”