Công Tước

Chương 1126: Có ổn không?



Cô nói lớn tiếng như vậy, người bên ngoài sớm đã nghe thấy, ai cũng bận rộn ghi chép số liệu khi Công tước đại nhân vừa tỉnh trên máy móc bên ngoài, người duy nhất rảnh rỗi cũng đã chạy đi thông báo cho Hòa Húc.

“Anh Tiểu Bảo, xem như anh đã tỉnh dậy rồi, phải bình tĩnh!” Cung Ngũ ở bên cạnh an ủi anh: “Đừng kích động, nhất định phải bình tĩnh đấy! Anh có muốn ngồi dậy không?” Công tước đại nhân vẫn nằm yên bất động, cả1người không còn chút sức lực, muốn nhấc tay chân lên cũng không được. Lúc này, thứ duy nhất anh có thể điều khiển được chính là đôi mắt. Đôi mắt vừa rồi còn ngái ngủ giờ đã mở trừng trừng. Cung Ngũ rất kích động: “Anh Tiểu Bảo, có cần em dìu anh ngồi dậy không?”

Công tước đại nhân không thể nói chuyện. Vừa rồi bị cô chọc tức, anh khó khăn lắm mới bật ra được chút âm thanh, nhưng lúc này lại không thể thốt lên lời được nữa.8Cung Ngũ mím môi trừng mắt, ngồi bên cạnh nhìn anh chằm chằm, “Anh Tiểu Bảo, anh nói gì đi chứ!” Hòa Húc đứng ngoài cửa, không kìm được mà nói: “Cậu ấy đã nằm nhiều ngày, chưa ăn gì cả, nếu cậu ấy có thể nói chuyện thì cậu ấy đã thành thần rồi. Tiểu Ngũ cháu ra ngoài đi, chúng tôi ở đây ghi lại số liệu là được. Đúng rồi, cháu đi chuẩn bị cho cậu ấy một chút cháo, càng nhuyễn càng tốt, chỉ có thể đút nửa2bát, nhiều thêm một chút cũng không được.”

Cung Ngũ vội vàng gật đầu, cảm thấy lần này sau khi tỉnh dậy thức ăn của anh càng hà khắc hơn. Không kịp suy nghĩ nhiều, cô vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, dặn dò Tiểu Eugene đi chuẩn bị thức ăn, sau đó ngồi chờ đợi, anh sẽ cần phải ra ngoài mà.

Những người mặc áo blouse trắng bên trong bận rộn cả buổi, Cung Ngũ ngồi ở ngoài chờ đợi, khoảng hơn hai tiếng đồng hồ sau, Công tước đại nhân4cuối cùng cũng được đẩy ra ngoài. Anh đã tỉnh nhưng vẫn còn nằm, cả người không có sức lực để mặc cho người khác muốn làm gì thì làm. Cung Ngũ đứng bên cạnh nôn nóng xoa tay: “Anh Tiểu Bảo, tối nay em đưa anh đi ăn, nhưng mà chú Hòa nói anh không được ăn nhiều, ăn nhiều không tốt cho dạ dày. Anh đã đói rất nhiều ngày rồi, phải từ từ hồi phục lại mới được.”

Mấy người bác sĩ y tá đẩy anh về phía thang máy ra khỏi mật thất, Cung Ngũ đi theo bên cạnh, liên tục xoa tay Công tước đại nhân, chọc chọc vào mặt anh, “Anh Tiểu Bảo, anh phải kiên cường!”

Công tước đại nhân: “...” Bác sĩ, y tá đưa anh đến phòng ngủ của Công tước đại nhân trong lâu đài, Cung Ngũ ngồi bên cạnh với anh. Tiểu Eugene bưng một bát cháo nóng vào trong, đứng trước cửa không dám đi vào: “Ngũ tiểu thư.” Cung Ngũ ra ngoài bưng vào, sau đó kê mẩy chiếc gối bên dưới đầu Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo, em đút cháo cho anh ăn này!”

Công tước đại nhân nằm đó, nhìn cô chằm chằm, khó khăn lắm mới thốt ra được một từ: “... Nước...”

Cung Ngũ lại vội vàng sai người chuẩn bị nước, sau đó đút cho anh uống từng chút một.

Đợi Công tước đại nhân đã uống khá nhiều rồi, Cung Ngũ bỗng nảy ra một ý tưởng, đột nhiên nghĩ đến những tiết mục đút nước quen thuộc trên truyền hình, đây chính là lúc tốt nhất để hôn!

Vì thế cô nói với Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo, anh xem ảnh lớn vậy rồi mà lúc uống nước còn để nước chảy ra ngoài, thật là lãng phí tài nguyên nước mà! Mẹ trái đất bảo chúng ta phải tiết kiệm nguồn nước có đúng không? Mau lên, không thể lãng phí như thế này nữa, lương tâm của em sẽ không yên, ai bảo anh Tiểu Bảo là đối tượng của em chứ! Em vừa nghĩ ra một biện pháp rất hay, như vậy chúng ta sẽ không lãng phí nước nữa!” Công tước đại nhân tỏ ra hơi lo lắng nhìn cô, không biết cô sẽ dùng thứ gì để đút nước cho anh.

Sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của Công tước đại nhân, Cung Ngũ tự mình uống một ngụm nước trước, sau đó chạy đi súc miệng rồi quay lại ngậm một ngụm nước trong miệng, nâng miệng Công tước đại nhân lên, cúi đầu đẩy nước qua.

Một ngụm nước từ miệng cô ùa qua, Công tước đại nhân ho sặc sụa: “Khụ khụ khụ..” Cung Ngũ vội vàng lấy khăn giấy lau: “Haiza, sao anh lại không cẩn thận thể này anh Tiểu Bảo? Đã nói là phải tiết kiệm nước mà!”

Công tước đại nhân: “Khụ khụ khụ...”

Cung Ngũ sợ người bên ngoài nghe thấy, cô vội chạy đi đóng cửa, sau đó quay trở lại, căng thẳng ngồi bên cạnh giường, giúp anh lau hết nước văng ra ngoài, ngại ngùng nói: “Haiza anh Tiểu Bảo, lần này là em không tốt, em nên đút anh từng chút một mới đúng, hình như lúc nãy đút hơi nhiều rồi.”

Cô xắn tay áo lên, hít thật sâu: “Làm lại lần nữa nào!”

Công tước đại nhân... thật sự vừa trông mong vừa lo lắng, cô gái này có thể làm tốt chuyện đó không? Tay chân anh đều không có sức lực, anh đang đợi uống chút nước rồi ăn chút gì đó, kết quả cô gái này lại diễn trò đút nước, thể thì tới nào, sững sờ cái gì chứ? Tay áo cũng đã vén lên, đừng nói hối hận nhé! Sau khi Cung Ngũ vén tay áo lên, lại uống một ngụm nước, không nuốt xuống, chu đôi môi đỏ hồng lên, hướng về phía miệng Công tước đại nhân đẩy nước qua lần nữa. Lần này đã có kinh nghiệm hơn, cô không dám đẩy nước hết một lần nữa mà đút từng chút từng chút một, vừa đút vừa đắc ý. Nhìn xem, chăm sóc bệnh nhân cũng có thể chiếm tiện nghi, thật là tốt! Đút xong một ngụm nước, cô tham lam cướp lấy ngọt ngào trong miệng anh, hôn xong thì chặc lưỡi, tâm trạng lập tức tốt hơn rất nhiều, “Anh Tiểu Bảo, uống nước xong rồi, bây giờ chúng ta ăn thôi.” Công tước đại nhân nhìn cô, thân là bệnh nhân, ánh mắt anh có sức sát thương quá lớn, khiến cho Cung Ngũ có chút bối rối không phân biệt được anh đang tức giận hay đang chờ đợi.

Công tước đại nhân phẫn nộ: Chỉ hôn một chút là xong rồi? Đã mở đầu rồi, sao không hôn thêm một chút? Cô gái ngốc này hết thuốc chữa rồi! Tiểu Ngũ, suy nghĩ thêm một chút đi nào, ánh mắt của anh rõ ràng như vậy rồi, sao em lại chẳng hiểu ý thế này?

Cung Ngũ cẩn thận nhìn anh một cái, lúc nãy bác sĩ Hòa đã nói, anh Tiểu Bảo trong thời gian ngắn nhất định không thể nói chuyện như người bình thường, có lẽ phải bôi trơn cổ họng mới ổn, cho nên chỉ có thể tự mình suy đoán suy nghĩ của anh: “Anh Tiểu Bảo, em chỉ là nhất thời không khống chế được thú tính trong người mình, anh đừng nổi giận với em, xét cho cùng thì không phải do em thích anh sao? Hơn nữa, anh là người đàn ông của em, nếu anh không cho em hôn, em chỉ có thể đi tìm người khác thôi, miệng của Dung Trần trông cũng rất đẹp đấy...”

Cánh tay chỉ có thể buông lỏng của Công tước đại nhân vì câu nói này của cô mà tức giận đột nhiên giơ lên, đập xuống giường, mắt trợn trừng.

Tạm thời, anh không thể cất tiếng nói, chỉ có thể dùng ánh mắt thể hiện sự phẫn nộ. Cung Ngũ mím môi, vội vàng đút vào miệng anh một muỗng cháo: “Anh Tiểu Bảo ăn đi nào!” Công tước đại nhân: “.” Quả nhiên con người không thể bị bệnh, bị bệnh rồi thì ai cũng có thể ức hiếp, Công tước đại nhân thật sự tức sắp chết.

Cung Ngũ cũng không quan tâm, chỉ đút cháo vào miệng anh, ăn nhiều một chút cơ thể mới khỏe mạnh, những chuyện khác đợi sau này hãy nói.

Một nửa bát cháo chỉ trong phút chốc đã ăn hết, Cung Ngũ cầm bát ra ngoài, biết anh nhất định là chưa no nhưng cũng không dám cho anh ăn, miệng còn nói một câu: “Bác sĩ Hòa đã nói anh không thể ăn nhiều, chỉ được ăn một ít. Mấy ngày gần đây anh phải ăn ít một chút, có biết không? Không phải không cho anh ăn, mà chỉ muốn tốt cho anh.” Công tước đại nhân: “...” Cung Ngũ kéo chiếc ghế nhỏ ngồi xuống, tay chống cằm, nhìn anh nói: “Anh Tiểu Bảo, lúc anh nằm ngủ, có nằm mơ thấy gì không?”

Công tước đại nhân nhìn cô, gật đầu.

“Có nằm mơ à?” Cung Ngũ nhe răng: “Nằm mơ thấy ác mộng phải không?” Công tước đại nhân lại gật đầu. Cung Ngũ lại cười, “Sớm biết vậy thì em đã cho người dọn một chiếc giường nhỏ vào nằm cạnh anh, như vậy anh sẽ không thấy ác mộng nữa, nằm nhiều ngày như vậy mà không được ngủ ngon, haiz, thật là đáng thương.”

Công tước đại nhân: “.” Cung Ngũ ngồi bên cạnh tiếp tục lẩm bẩm: “Anh Tiểu Bảo, anh nằm xuống một chút được không? Em đi xem Dung Trần đã tỉnh chưa, hôm nay anh ta bị một tên Mặt Sẹo bắn trúng, còn trúng rất nhiều đạn, vừa làm xong phẫu thuật. Bác sĩ nói trong vòng hai mươi bốn giờ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, cũng không biết hiện tại ra sao rồi, em đi xem thử xem, sẽ trở lại nhanh thôi...” Công tước đại nhân vừa nghe, tròng mắt trừng thật to, rõ ràng là người không có sức lực, kết quả tay vừa cử động, liền nắm chặt lấy tay cô, không chịu buông. Cung Ngũ lau mồ hôi: “Anh Tiểu Bảo, em phải đi xem một chút, hỏi bác sĩ xem tình hình thế nào...” Anh càng nắm chặt hơn. Công tước đại nhân tức gần chết, anh không cho phép cô đi đâu cả!

Cung Ngũ chỉ có thể tròn mắt nhìn anh, không biết nên nói thế nào.

Sau cùng Cung Ngũ đọc một câu chuyện cho Công tước đại nhân nghe. Lúc anh mơ màng định ngủ, Cung Ngũ muốn nhân cơ hội này bỏ đi, ai ngờ anh lại tỉnh giấc, lập tức trừng mắt, khiến cho Cung Ngũ cứng đờ người ngồi xuống lại, ngoan ngoãn nói: “Thật ra em chỉ muốn đi đổi một quyển sách khác đọc cho anh nghe thôi. Ha ha ha...”

Công tước đại nhân chỉ nhìn cô, không nói lời nào, Cung Ngũ chỉ có thể tiếp tục nói: “Không đi nữa, em không đi nữa, dù sao thì em có đi hay không đi, anh ta sống thì sẽ sống, chết thì cũng sẽ chết thôi, có đúng không? Chúng ta | làm hết trách nhiệm là được.” Cơ thể Công tước đại nhân hơi cử động, dường như muốn nhích sang một bên để trống chỗ bên cạnh. Cung Ngũ nhìn thấy liền hiểu, cô hào hứng, liền dứt khoát cởi giày, nhanh nhẹn trèo lên giường: “Anh Tiểu Bảo, thật ra anh sợ ngủ một mình đúng không? Sợ nằm mơ thấy ác mộng có đúng không? Không sao cả, đừng sợ, có em đây rồi!”

Trong lúc nói, cô đã trèo lên chỗ trống, chui vào bên trong chăn, nằm xuống bên cạnh anh: “Đúng rồi anh Tiểu Bảo, em quên nói với anh, gần đây em ngủ một mình nên đã gián tiếp xuất hiện một thói quen xấu, chính là thích quơ tay quơ chân qua hai bên. Nếu sau khi em ngủ, lỡ không cẩn thận đụng trúng tay trúng chân của anh, anh tuyệt đối đừng nổi giận đấy, không phải em cố ý đâu.”

Công tước đại nhân: “...” Kết quả, Cung Ngũ ngủ ở đây một đêm thì sờ hết từ đầu đến chân của người nằm bên cạnh, còn dừng lại mấy phút ở những vị trí trọng điểm. Một mình cô chơi say mê, giày vò người bên cạnh chết đi sống lại. Có vài lần, anh vùng vẫy muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể vừa tỉnh dậy chẳng có chút sức lực, có làm sao cũng không được như ý, muốn nhấc tay lên nắm lấy tay cô còn chẳng được, càng đừng nói là làm chút chuyện gì đó.

Sáng sớm ngày hôm sau, Công tước đại nhân mặt u ám, mắt cũng có quầng thâm, trời còn sáng thì đã thức dậy. Cung Ngũ mơ màng tỉnh dậy, nở một nụ cười tươi như hoa với anh, “Anh Tiểu Bảo chào buổi sáng!”

Công tước đại nhân: “...”

“Tối hôm qua anh ngủ có ngon không? Có nằm mơ thấy ác mộng không?” Công tước đại nhân: “...”

Anh căn bản chẳng có cách nào ngủ ngon được. Cô chơi đùa xong thì ngủ như một con heo, ngủ say như chết, còn ra sức chui vào lòng anh, sợ anh không đủ khó chịu, sau cùng thì để một mình anh dằn vặt đến sáng.

Cung Ngũ trèo dậy, chuyện cô làm đầu tiên là kiểm tra chân của Công tước đại nhân, “Anh Tiểu Bảo chân của anh có thể đi được không?”

Công tước đại nhân nhìn cô, Cung Ngũ liền hiểu ra, nhất định là không thể đi được, vội vàng chạy ra ngoài gọi người chuẩn bị xe lăn cho anh.

“Anh Tiểu Bảo, đã chuẩn bị cho anh xong rồi. Em bảo bọn họ vào nhấc anh ngồi lên xe lăn nha.” Nói rồi, cô chạy vọt đi gọi người vào. Cổ họng Công tước đại nhân sau một đêm được nước và thức ăn bôi trơn, cuối cùng cũng đã bình thường trở lại, chỉ có điều lúc nói chuyện vẫn khàn khàn: “Không cần...” Cung Ngũ trừng mắt: “A? Anh Tiểu Bảo, tự anh có thể đứng lên được không?”

Công tước đại nhân nhìn cô, nói: “Không phải. Anh phải thay quần áo.” Cung Ngũ gật đầu, vẻ mặt hớn hở xung phong nhận việc, “Anh Tiểu Bảo, anh không tiện cử động, để em giúp anh!” Công tước đại nhân: “...” Cô chạy ra ngoài bảo người chuẩn bị quần áo, sau đó vui vẻ hào hứng ôm đồng hồ của anh trở vào, rồi lại nhanh nhẹn cởi quần áo trên người anh. Anh giữ chặt vạt áo mình, nhắc nhở cô: “Đóng cửa!”

Cung Ngũ mím môi, thận trọng gật đầu: “Em biết rồi, suýt chút quên mất chuyện quan trọng như vậy!” Sau khi đóng cửa, cô lại hưng phấn tiếp tục công việc còn dang dở: “Anh Tiểu Bảo, buổi sáng anh chưa ăn gì, nhất định là đói rồi, rất suy yếu. Không sao, em giúp anh thay quần áo, em vẫn còn sức mà!” Không đợi Công tước đại nhân nói gì, cô đã nhanh gọn cởi áo trên người anh. Công tước đại nhân cạn lời, chỉ ngước mắt nhìn cô.

Cung Ngũ đang hào hứng, không hề phát hiện, định tiếp tục cởi quần của anh, Công tước đại nhân mở miệng nói: “Mặc áo vào trước đã.”

Cung Ngũ tỏ ra hối tiếc, nếu có thể nhìn thấy tất cả thì tốt quá rồi, thật đáng tiếc.

Thấy cô chần chừ, anh nhắc nhở: “Tiểu Ngũ... khụ khụ... Nếu còn rề rà để bị cảm thì phiền phức lắm... khụ khụ khụ...” Tuy cô vô cùng chủ động tích cực lại rất hào hứng là chuyện rất tốt, nhưng cảm giác này có chút kỳ lạ. Công tước đại nhân nuốt nước bọt, lại nói: “Đợi đến khi anh khỏe lại, muốn nhìn cũng không muộn mà.” Cung Ngũ buồn bã, mặc quần áo vào cho anh. Bỏ đi bỏ đi, anh Tiểu Bảo không cho xem thì thôi vậy, cũng chẳng phải chuyện gì to tát, cũng chẳng phải chưa từng nhìn thấy. Trước kia cũng đã từng tắm chung, còn quan tâm chuyện này làm gì. Anh Tiểu Bảo đã mấy ngày không tắm, cô cũng không có hứng thú nhìn.

Dáng vẻ không vui của cô bị Công tước đại nhân nhìn thấy, anh kéo lấy tay cô đặt trước lồng ngực anh, ngẩng đầu nhìn cô nói: “Tối nay Tiểu Ngũ giúp anh tắm, có được không?”

Cung Ngũ vừa nghe liền thấy hào hứng, tinh thần liền vui vẻ trở lại, “Được chứ! Anh Tiểu Bảo anh cứ yên tâm, em là người có tâm tính rất tốt, em rất thích giúp đỡ mọi người. Hahaha...”

Công tước đại nhân: “...” Sau khi Công tước đại nhân tỉnh lại, đối với những chuyện xảy ra trước đó đương nhiên anh cũng được biết. Anh đã hỏi rõ tình hình cụ thể, xác nhận Dung Trần vẫn còn sống, Sand và Tư Đổ Lệ tạm thời không liên lạc được. Anh suy nghĩ rồi cho người liên lạc với Chiêm Húc, Tư Đồ Lệ là người của hắn. Nếu anh không muốn trở thành kẻ địch với Chiếm Húc, dĩ nhiên anh phải thông báo cho hắn những chuyện đã xảy ra, đề phòng Tư Đồ Lệ xảy ra chuyện gì đó.

“Sand đuổi theo Mặt Sẹo vào lúc nào? Gia đình ba người trên xe đó còn sống không?” Công tước đại nhân nhìn tài liệu về chiếc xe đó trên tay, xe đã tìm thấy, nhưng cả nhà ba người đều không thấy tung tích, càng không phát hiện tung tích của Sand.

Lý Tư Không ngồi ghé mông trên bàn: “Toàn bộ đều mất tích, tôi có xem qua lý lịch của Mặt Sẹo. Hắn ta vốn là trinh sát nên tính cảnh giác rất mạnh, con người xảo quyệt khó đoán. Nếu hắn ta muốn trốn tránh những người theo dõi, e rằng người bình thường không thể tìm ra. Hơn nữa, hắn ta làm nghề này đã lâu, khả năng sinh tồn nơi hoang dã rất mạnh, cả nhà ba người đó còn có trẻ con, nếu trẻ con hoảng sợ mà khóc lên, sẽ kích thích sự khó chịu của hắn ta, tôi cảm thấy bọn họ lành ít dữ nhiều. Còn về Sand, hắn ta là người mà Mặt Sẹo một tay đào tạo ra, những gì Mặt Sẹo biết hắn ta cũng biết, lại từng ở cùng trong thời gian dài, hai bên khá hiểu nhau, e rằng bọn họ sẽ có ác chiến. Hai bên đều không dễ chết, nhưng cuối cùng ai chết trong tay ai, vẫn còn chưa biết.”

Công tước đại nhân gật đầu: “Tư Đồ Lệ thì sao? Hắn không giống Sand, sau lưng còn có Chiêm Húc, mau đi tìm Tư Đồ Lệ. Lúc đó không nên để hắn đuổi theo.” Lý Tư Không ngoáy lỗ tai, “Lúc tôi biết tin thì người đã chạy mất rồi, lúc đó có cho người đuổi theo, nhưng không đuổi kịp. Hết cách, không thể nào đem lính nuôi trong nhà ra so với những con sói hoang được nuôi trong rừng.”

Chuyện này đúng là vậy. Vệ sĩ của phủ Công tước tuy đã được chọn lọc kỹ càng, nhưng nhất định không bằng những người được lựa chọn từ trong tinh anh, cảm giác này chính là sự khác biệt giữa tiểu táo* và cơm tập thể. Tuy rằng trong bữa cơm tập thể thỉnh thoảng cũng sẽ có vài món ngon, nhưng tỉ lệ so với suất cơm tiểu táo sẽ ít hơn.

(*) Tiểu táo: chế độ ăn uống cho cán bộ cao cấp. Công tước đại nhân lật tài liệu trong tay, bụng đói sôi ùng ục. Anh ngẩng đầu, nói với Lý Tư Không: “Đói rồi.” Lý Tư Không suýt chút cười thanh tiếng, sợ Công tước đại nhân nổi giận nên cố nhịn cười, đứng dậy đi ra ngoài: “Đồ keo kiệt! Đổ keo kiệt! Cô đi đâu rồi! Người đàn ông của cô đói rồi.”

Hét cả buổi vẫn không thấy Cung Ngũ đi ra, Lý Tư Không ngạc nhiên, “Đổ keo kiệt đi đâu rồi?” Công tước đại nhân chậm rãi đẩy xe lăn đi qua, vẻ mặt không biểu cảm nói: “Đi thăm Dung Trần rồi.” Thật là tức chết mà! Anh nói với Lý Tư Không: “Đẩy tôi qua đó.” Lý Tư Không: “.” Giọng nói dường như đã dồn nén xuống, đang tức giận hay sao? “Chỉ là đi thăm bệnh nhân, đâu phải chuyện gì lớn lao.” Lý Tư Không xoa mũi, sau cùng thì ngậm miệng lại, ngoan ngoãn đẩy xe lăn của anh ra ngoài, “Có cần ăn chút gì đó trước không?”

Công tước đại nhân không biểu cảm trả lời: “No rồi.”

Lý Tư Không: “Lúc nãy còn nói đói, sao giờ đã no rồi? Đâu có thấy cậu ăn!” Công tước đại nhân không nói lời nào, để mặc cho Lý Tư Không đẩy anh ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.