Công Tước

Chương 1130: Phải thử mới biết được



Chuyện của Quốc vương và Hoàng hậu đã sớm lọt vào tai của Công tước đại nhân, nhưng đáng tiếc gần đây anh báo bệnh, đã rất lâu không vào cung. Sau đó anh cũng chẳng có ý định vào cung, một nơi chướng khí mịt mù, dường như chả có1gì tốt đẹp để đến, anh sợ sẽ làm bẩn quần áo của mình, không khí dơ bẩn kia sẽ dính vào Tiểu Ngũ.

Thức ăn hai ngày nay cuối cùng cũng đã tốt hơn một chút, món canh dinh dưỡng mà Tiểu Ngũ Hút anh ăn hại ngày nay khiến anh8nóng đến mức giật mình tỉnh dậy trong đêm.

Vào buổi tối thứ ba sau khi ăn xong canh, Công tước đại nhân vốn dĩ đang ngủ ngon, đột nhiên đến giữa đêm thì không biết vì sao mà thức giấc, cứ cảm thấy có gì đó không đúng.

Sau khi mở mắt2ra, Công tước đại nhân cảm thấy bên dưới thật lạnh lẽo, chân tuy không thể bước đi nhưng anh cảm nhận được. Anh mở to mắt, sờ sang bên cạnh, phát hiện người kế bên không thấy đâu nữa. Anh nằm yên bất động, đột nhiên phát hiện Cung Ngũ4đang quỳ kế bên. Cô cúi đầu, cầm điện thoại soi đèn vào người anh, trừng to mắt xem thứ gì đó. Công tước đại nhân còn chưa kịp mở miệng nói gì thì nhìn thấy Cung Ngũ đột nhiên dùng ngón trỏ chọc chọc vào từng chỗ trên bộ vị của anh, sau đó cứ như nhìn thấy thứ gì đó chơi rất vui. Nhìn thấy tình hình khả quan của Công tước đại nhân, cô càng trừng mắt to hơn, sau đó gương mặt nhỏ nở nụ cười tươi như hoa, còn để lộ ra hàm răng trắng trẻo, mắt cười híp lại thành một vòng cung, nói: “Quả nhiên là có hiệu quả!”

Công tước đại nhân: “...” Anh suýt chút phun ra một họng máu, cắn răng: “Tiểu Ngũ!” Cung Ngũ lập tức giật mình, dè dặt ngẩng đầu, nhìn thấy Công tước đại nhân đã thức, nụ cười trên mặt còn chưa kịp thu lại, vẻ mặt cứng đờ: “Anh, anh Tiểu Bảo..”

Công tước đại nhân hít thật sâu, hỏi: “Em đang làm gì thế?”

Cung Ngũ luống cuống tắt điện thoại, kéo quần của anh lên nhưng không cẩn thận kéo kẹt khóa khiến Công tước đại nhân đau đến mức nhe răng trợn mắt. Cô cẩn thận nhét thứ đó vào trong quần, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh anh, dè dặt nói: “Cái đó... Anh Tiểu Bảo... đi ngủ thôi.”

Vừa nói, cô còn vừa vuốt mắt Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo anh đang nằm mơ, anh vừa mơ một giấc mơ, mau ngủ đi, ngủ đi... ngủ đi...” Công tước đại nhân thật sự bị cô chọc tức chết. Anh đang ngủ ngon, lại bị cô kéo quần ra, còn làm cho nó dựng lên rồi sau đó còn nói anh đang nằm mơ?

Nằm mơ khỉ gì chứ? Tức chết được! Công tước đại nhân hít thật sâu: “Tiểu Ngũ.”

Cung Ngũ cứng đờ. “Lúc nãy em đang làm gì thế?” Anh hỏi.

Cô mím môi, qua một hồi sau mới nói: “Em hả? Em muốn xem xem anh Tiểu Bảo có phải thật sự không ổn hay không...”

“Ừ.” Công tước đại nhân trả lời một tiếng, sau đó hỏi: “Kết quả thì sao?”

Cung Ngũ vội vàng trở mình, chủ động chui vào trong lòng anh, như muốn tranh công nói: “Hình như vẫn rất tốt, thật đấy. Cô Triển thật sự đã nghĩ nhiều rồi, ngày mai em sẽ báo cho cô ấy biết...” “Tiểu Ngũ.”

“Làm sao thế?”

“Em chưa từng nghe người ta nói à?” Anh nói: “Nhìn thấy ổn chưa chắc đã ổn, phải dùng thử mới biết là có thật sự tốt hay không.”

Cung Ngũ kinh ngạc: “Lẽ nào ngóc lên rồi mà vẫn không ổn?” Trong bóng tối cố không thấy rõ mặt anh, nhưng giọng của anh rất rõ ràng, còn mang giọng mũi lúc vừa mới tỉnh dậy, “Ừ, hình thức thì vẫn ổn, nhưng nhìn càng đẹp thì càng vô dụng.” Cung Ngũ lập tức buồn bã mặt nhăn nhó, “Là vậy sao.” Cô lại vội vàng trèo dậy, sờ kiếm điện thoại để trên tủ đầu giường: “Anh Tiểu Bảo, để em xem xem... chỉ một cái thôi...”

Công tước đại nhân kéo cô lại: “Đã nói rồi, chỉ nhìn thì không biết được.”

Cả người Cung Ngũ cứng đờ, sau đó cô cẩn thận nhích về phía trước anh, hỏi: “Anh Tiểu Bảo, hay là chúng ta thử xem có được không? Chỉ một chút thôi!” Công tước đại nhân trầm ngâm.

Cung Ngũ vội vàng kề sát vào người anh, nói: “Anh Tiểu Bảo, anh đừng từ chối đấy, không phải vì em lo lắng cho anh sao?” Cô dụ dỗ: “Đợi thử xong, em có thể triệt để an tâm rồi có đúng không?” Qua một hồi sau, khi Cung Ngũ đang căng thẳng, cuối cùng cũng nghe thấy Công tước đại nhân trả lời đồng ý: “Ừ.” “Anh đã đồng ý rồi đấy.” Cung Ngũ vừa nghe, liền thấy hào hứng, tay chân nhanh nhẹn bắt đầu cởi quần áo của anh. Lần này Công tước đại nhân chẳng chút cự tuyệt, có thể giúp được gì cho cô anh liền giúp, áo thì không cần cô giúp đỡ, anh có thể tự cởi, còn Cung Ngũ thì chuyên tâm cởi quần của anh.

Chuyện này, thật sự nói ra thì hai người cần phải đồng tâm hợp lực. Cung Ngũ dù sao cũng là con gái, sức lực không thể so với anh, một mình dằn vặt một hồi, cuối cùng cũng bại trận, mệt đến mức tràn đầy mồ hôi. Cô thấy có chút không hài lòng nhưng lại chẳng có cách nào, sức cùng lực kiệt ngẩng đầu nói với anh: “Anh Tiểu Bảo, chẳng hỏng chút nào!”

Công tước đại nhân thật sự... muốn khóc mà không có nước mắt, vốn dĩ đang yên lành, cô giày vò anh thế này, sắp chết rồi. Ngày thứ hai, quầng thâm trên mắt Công tước đại nhân càng đậm hơn, sau khi cô dằn vặt anh đến nửa đêm thì sau cùng cũng hài lòng mà đi ngủ, còn anh thì trừng mắt mất ngủ cả đêm.

Tâm trạng của Cung Ngũ đang rất tốt, đã làm xong còn chứng minh được Công tước đại nhân vẫn ổn, vì thế cô rất yên tâm. Lúc ăn sáng Công tước đại nhân cho người tìm Hòa Húc đến, hỏi: “Chân của tôi khi nào mới có thể khỏe lại?”

Hòa Húc lật bảng ghi chép thời gian ra xem: “Mới có ba ngày mà cậu đã muốn khỏe lại rồi à? Đợi thêm một chút nữa đi, ít nhất phải hơn mười ngày.” Công tước đại nhân đã không thể nhịn được: “Mười ngày?”

“Sao thế? Cậu sốt ruột thế à?” Hòa Húc cười một cách nham hiểm, “Nhìn dáng vẻ thì chắc không sao rồi. Đừng sốt ruột, bình tĩnh một chút, bồi bổ trước đã, sau này mới có sức lực phát huy.”

Công tước đại nhân hít thật sâu: “Chú Hòa!”

Hòa Húc cười gian xảo bỏ đi.

Matthew đang đợi ở sau vườn hoa của phủ Công tước đã mấy lần để nghị vào thăm Công tước đại nhân nhưng đều bị người ta cản lại. Hôm nay Hòa Húc châm chọc, Công tước đại nhân cuối cùng cũng đồng ý gặp cậu ta, “Bảo cậu ta và cả bác cậu ta vào đây.”

Matthew và lão Jim được đưa đến một căn phòng xét hỏi, Công tước đại nhân ngồi trên xe lăn được người ta đẩy vào, Cung Ngũ ngồi bên cạnh, tay chống cằm nhìn Matthew và bác anh ta. Matthew nói trước: “Hayley không hề biết chuyện này. Tôi đồng ý phối hợp với tất cả mọi chuyện của các người, nhưng tôi hi vọng các người hãy thả Hayley ra.” Công tước đại nhân nhìn anh ta: “Cô ta có vô tội hay không, không cần cậu phải nhắc nhở, mà là dùng sự thật để chứng minh. Cậu nói bác của cậu có thể giúp cậu làm sáng tỏ mọi chuyện, vậy thì hãy nói đi.” “Ngài Edward tôn kính, tôi là Jim Dewey, gia tộc của tôi và gia tộc Matthew Dewey vốn cùng một tổ tiên. Nhưng mà sau đó chúng tôi đã tách ra.” Công tước đại nhân ngẩng đầu nhìn bọn họ, Cung Ngũ ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe, lão Jim tiếp tục nói: “Nguyên nhân tách ra người bên ngoài không hề biết được, tôi cũng chỉ được nghe từ lời của ba tôi kể lại, mà ba tôi thì được nghe từ lời kể của ông nội tôi.”

“Ngài Edward tôn kính, tuy tôi không biết chính xác nguyên nhân tách ra là gì, nhưng rất có khả năng liên quan đến đáp án mà ngài muốn biết. Tôi nghe ba tôi nói, gia tộc của tôi và gia tộc của Matthew vốn có mối quan hệ rất tốt, đều là gia tộc chuyên phục vụ cho gia tộc Edward. Nhưng sau đó tổ tiên của gia tộc tham gia vào cuộc tranh đấu chính trị, mà nội bộ gia tộc cũng bị phân hóa, từ đó hình thành nên hai phe phái.”

Công tước đại nhân nhìn ông ta, hỏi: “Ý ông nói, gia tộc Dewey do bất đồng ý kiến nên tách ra, có đúng không?” “Đúng vậy.” Lão Jim nói: “Gia tộc Dewey vốn là một gia tộc rất đoàn kết, cũng chẳng có tư cách tham gia vào cuộc tranh đấu chính trị, tôi vẫn luôn nghĩ, nguyên nhân gì có thể khiến cho gia tộc Dewey có thể tham gia vào cuộc chiến như vậy?”

Công tước đại nhân hơi trầm ngâm, mở miệng nói: “Cậy vào Edward, hoặc thông qua lợi ích của gia tộc Edward, nhận được sự chú ý của các thế lực chính trị khác.”

Lão Jim lập tức gật đầu: “Đúng vậy, ngài Edward tôn kính, tôi cũng nghĩ đến chuyện này. Vì ban đầu chuyện này rất ẩmĩ, rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức một gia tộc Dewey đoàn kết lại bị chia năm xẻ bảy, nhưng hai nhánh lớn nhất vẫn là gia tộc của Matthew và gia tộc của tôi. Vì lúc đó số người của gia tộc tôi ít hơn người của gia tộc Matthew nên chúng tôi bị đuổi đi, không thể không tự tìm đường sống. Nhưng nguyên nhân thật sự vẫn là một bí mật không thấy ánh sáng. Ngài Edward tôn kính, tôi đang nghĩ, có phải cuộc tranh đấu đó chính là đáp án mà ngài muốn biết hay không?”

Công tước đại nhân trầm ngâm một hồi mới mở miệng nói: “Nếu là như vậy, những gì ông nói cũng chỉ là khả năng thôi, chúng ta vẫn chưa có được đáp án chính xác, không phải sao?” Cung Ngũ ngồi bên cạnh hỏi: “Vậy những gia tộc bị phân tán khác, có thể tìm thấy họ không?” Chuyện của mấy trăm năm trước, ai có thể nói rõ ràng được chứ? Nếu tiếp tục thế này thì vẫn chỉ là một vấn đề không có lời giải đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.