Công Tước

Chương 1133: Kẻ phản bội (1



Ở vùng hoang dã đìu hiu gió lạnh, không khí lạnh lẽo vào buổi sáng khiến người ta đều mất đi sức sống.

Sand biết sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ chết ở nơi hoang vu hẻo lánh không bóng người này. Gaddles có rất nhiều khu rừng chưa được khai phá, đồng cỏ um tùm, sinh vật lớn nhỏ nào cũng có thể xuất hiện.

Hắn ta đuổi theo Mặt Seo đã sáu ngày rồi. Ngày thứ sáu, trong một vùng núi hoang1vu vắng lặng, Sand vẫn còn sống. Hắn còn sống đều nhờ vào kẻ mà hắn ta đang truy đuổi.

Tất cả bản lĩnh hắn ta hiện có đều do kẻ đó dạy dỗ. Tất cả.

Mặt Sẹo nói lúc nhỏ Sand vừa gầy vừa xấu. Nếu biết sau này Sand trưởng thành sẽ thế này, Mặt Sẹo nhất định sẽ không cần Sand.

Bọn chúng không cần người quá đẹp trai, thành viên của nhóm lính đánh thuế quá đẹp trai sẽ xuất hiện một8số chuyện ngoài ý muốn, duyên phận với phụ nữ cũng đặc biệt tốt, đây chính là chỗ phiền phức.

Mặt Sẹo không ngờ sau khi Sand trưởng thành lại như thế này, nhưng đã nuối trưởng thành rồi thì cũng không hối hận, hơn nữa Sand rõ ràng rất khác biệt với mọi người. Sand có thể dùng cách ít tốn công sức nhất để hoàn thành nhiệm vụ, khiến cho bọn chúng giảm được rất nhiều tổn thất về thành viên trong2khoảng thời gian nhất định. Lính đánh thuế thường xuyên thay đổi thành viên, vì đây là chỗ mà người chết thường nhiều và nhanh hơn bình thường. Có thể tồn tại từ đầu đến cuối nhất định phải là nhân vật cực kỳ giỏi đã trải qua rất nhiều sự thử thách gian

nan.

Mặt Sẹo chính là đại diện cho sự tồn tại lâu dài nhất trong nhóm.

Nhưng bây giời, Sand đã đuổi theo Mặt Sẹo tròn sáu ngày. Hai người bọn họ4đều còn sống. Mặt Sẹo biết Sand đang truy sát hắn ta, hắn ta cũng cố ý để Sand truy sát. Hắn ta muốn để Sand biết hắn ta có thể nuôi lớn và dạy dỗ Sand thì cũng có thể giết Sand giống như mèo giết chuột. Sự phản bội của Sand làm cho nhóm lính đánh thuế bị tan rã, đây là điều không thể tha thứ.

Mặt Sẹo mất đi toàn bộ những nhân tài mà hắn ta chiêu mộ đến từ rất nhiều năm qua, đây là chuyện do Sand gây ra. Hai người đều cực kỳ đói, bọn họ ăn động vật sống trong hoang dã, khát thì uống máu, đói thì ăn thịt, đây là yếu tố cơ bản của việc sinh tồn. Mặt Sẹo có thể hủy hết những dấu tích mà hắn ta lưu lại, còn Sand thì cố ý để lại dấu tích ở nơi bản thân đã đi qua, như vậy thì người phía sau mới có thể dò theo tung tích.

Vào lúc này, người duy nhất mà Sand tin rằng sẽ nghĩ đến mình, chỉ có Cung Ngũ. Thật ra bản thân Sand cũng biết, hắn ta và Cung Ngủ không có giao tình gì sâu nặng, nhưng không biết tại vì sao, Sand tin rằng Cung Ngũ sẽ tìm mình. Dung Trần trọng thương, sống chết chưa rõ, Tư Đồ Lệ và hắn ta tình cảm anh em không sâu nặng, có lẽ sẽ lo lắng, sẽ buồn bã, nhưng tuyệt đối sẽ không vì hắn ta mà nạp mạng.

Có lẽ trong ba anh em bọn họ, người trong tình nghĩa nhất chỉ có mình hắn ta.

Bằng không, hắn ta sẽ không lựa chọn hợp tác với Công tước đại nhân trong giờ phút quyết định nhất của nhóm lính đánh thuê. Thật ra Sand đang hi vọng vào chút tình thân xa xôi kia, nên sau một khoảng thời gian do dự, hắn ta đã đưa ra quyết định như vậy.

Sand thật sự hi vọng có thêm một chút thời gian ở bên cạnh hai người họ, hắn ta thật sự chỉ muốn giống như những người anh em song sinh khác, mặc quần áo giống nhau, trải qua cảm giác giống như nhau, dù không có ba mẹ nhưng ít nhất trong lòng hắn ta cũng đã cảm thấy mãn nguyện.

Nếu biết Mặt Sẹo xuất hiện ở đó, nếu biết hắn ta sẽ nhìn nhầm Dung Trần thành bản thân, Sand tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm như vậy.

Lỗi của hắn ta, hắn ta không gánh nổi.

Người chết nên là hắn ta mới đúng, chứ không phải là Dung Trần. Sand nằm nhoài trên đồng cỏ cao bằng nửa người, tay cầm thật chặt một con thỏ hoang, dùng dao cắt vào cổ họng của con thỏ, uống máu bên trong. Hắn ta có cảm giác, nhất định hắn ta cách Mặt Sẹo không quá xa.

Nếu cứng đụng cứng, Sand biết bản thân mình nhất định sẽ thua, bất luận là thể lực hay sức mạnh, hắn ta đều không thể chống lại Mặt Sẹo.

Sáu ngày, sức cùng lực kiệt lại phải cảnh giác cao độ, đó là sự tính toán sinh tử, không phải anh chết thì tôi chết. Sand đột nhiên nghĩ đến lời của Cung Ngũ trong sơn động, cô nói: “Tôi từng gặp rất nhiều người, tôi cảm thấy chấp niệm và dục vọng của bọn họ sẽ khiến bọn họ trở nên vô cùng đáng sợ.” Đúng vậy, vô cùng đáng sợ, nhưng nó cũng sẽ khiến bọn họ có nhiều dũng cảm hơn.

Sand không biết bản thân hắn ta tại sao lại nghĩ đến Cung Ngũ vào lúc này, có lẽ hắn ta xem Cung Ngũ giống như cậu bé chết đi năm đó. Cô và cậu bé đó đều là một loại người, vừa ngốc vừa cố chấp. Sand biết mình không thể mặt đối mặt với Mặt Sẹo, nhưng hắn ta có thể làm ra bẫy.

Sand chậm rãi làm, rồi lại kéo con thỏ đã chết kia ra, cắn thật mạnh vào thịt của nó, sau đó hắn ta chậm rãi đứng dậy, hét thật to: “Cass! Tôi biết anh ở đây! Chúng ta đã chơi trò đuổi bắt sáu ngày rồi, anh không mệt sao?”

Sand chậm rãi đi về trước hai bước, “Đến đây, chúng ta cứ truy đuổi thế này cũng chẳng có ý nghĩa gì, tại sao chúng ta không đối mặt với nhau để giải quyết? Tôi tôn trọng anh, tôi đã phản bội anh, anh muốn giết tôi cũng là chuyện thường tình. Nếu đã như vậy, tại sao lại không đường đường chính chính mà giết tôi, báo thù cho những người trong nhóm đã chết? Làm con rùa rụt cổ đâu phải là phong cách của anh. Cass, anh sợ rồi đúng không? Hay là anh nhìn thấy sự trưởng thành của tôi, cuối cùng anh cảm thấy mình không phải là đối thủ của tôi, phải không?”

Giọng của Sand dưới sự giúp đỡ của gió, truyền đến tai Mặt Sẹo một cách rõ ràng. Hắn ta thật sự ở cách đó không xa.

Sand vẫn còn nhớ lần đầu tiên tham gia huấn luyện, Mặt Sẹo cũng dẫn hắn đến một vùng hoang vu thế này, cỏ dại trong ở đó còn cao hơn cả đầu Sand lúc đó.

“Cass! Anh ra đây! Để chúng ta quyết đấu một trận như đàn ông!” Sand lớn tiếng nói: “Hay là anh thật sự sợ rồi? Phải không? Anh cảm thấy anh là mèo, còn tôi là chuột có phải không? Không, anh sai rồi, anh không phải là một con mèo đúng nghĩa, chỉ cần tôi đuổi kịp anh, anh chính là mồi săn của tôi. Ra đây đi! Để chúng ta đánh nhau một trận, xem xem rốt cuộc ai mới là mèo thật sự, ai mới là chuột thật sự!”

“Anh sợ rồi. Anh sợ tôi mạnh hơn anh, thông minh hơn anh, anh sợ người trẻ sẽ chiến thắng lớp người đi trước, có phải không?” Nhìn sang xung quanh, đồng cỏ lắc lư trong gió, cuối cùng Sand nhìn thấy một bóng dáng trước mặt, “Tôi nhìn thấy anh rồi Cass!”

Mặt Sẹo chậm rãi đứng ra. Sống ở nơi hoang dã sáu ngày, trong hắn ta sinh lực dồi dào hơn Sand rất nhiều. Hắn ta bước về phía Sand. Sau khi đến một khoảng cách nhất định, hắn dừng chân lại: “Cậu cảm thấy cậu có khả năng thẳng không?”

Sand vẫn mỉm cười nói: “Có khả năng chiến thắng hay không phải thử mới biết, không phải sao? Anh nên lo lắng mới đúng, xem xem rốt cuộc ai mới là con chuột bị xé xác.” Vừa nói Sand vừa ném hết vũ khí và súng trên người xuống, chậm rãi vén tay áo lên, “Anh từng dạy tôi, lúc quyết đấu phải giống như một người đàn ông, tôi học được tinh hoa đó rồi, anh nên cảm động nhỉ?” “Nếu năm đó tôi biết cậu sẽ làm chuyện thế này, tôi sẽ ném cậu lên núi cho sói ăn!” Lúc nói lời này, Mặt Sẹo nghiến răng, “Cậu hại chết cả đội của chúng ta. Nhiều năm qua, tôi đối xử với cậu như thế nào cậu không biết sao? Vì cái gọi là tình thân, cậu từ bỏ hết anh em thật sự của mình! Sand, cậu đúng là đồ đáng chết!”

Sand mỉm cười, “Vậy sao? Năm đó anh nói với tôi, tôi chỉ có một mình, là một cô nhi, là lừa tôi có phải không? Vì theo như tôi biết, năm đó tôi còn có hai người anh em, không phải sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.