*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cung Ngũ đã lượn đi lấy một cái ghế đến, còn đặt đệm lên trên: “Chủ Yến ngồi đi ạ, cháu cướp Yến Đại Bảo ấy ạ? Yển Đại Bảo xinh đẹp 3đáng yêu như vậy, cháu có muốn cướp cũng không cướp lại được với chú Yên. Ba chỉ có một, bạn thì nhiều. Cháu hiểu rõ điều đó chứ? C2hú Yên ngồi đi ạ, anh Tiểu Bảo và cô Triến đang nói chuyện ở bên dưới, ba người chúng ta ngồi đây nói chuyện đi.”
Cô cười h5íp mắt ngồi xuống bên cạnh Yến Đại Bảo nói: “Dạo này chủ Yến thế nào? Cháu thấy sắc mặt chú Yên càng ngày càng tốt hơn.”
Yế4n Hồi miễn cưỡng chấp nhận lời nói của Cung Ngũ, hất hàm, dùng khóe mắt nhìn cô: “Hừ, coi như mày biết nhìn người đấy.”
Yến0 Đại Bảo ở bên cạnh híp mắt lại: “Ba, ba không được bắt nạt Tiểu Ngũ đâu đấy! Tiểu Ngũ là bạn tốt của con, bà cứ thế này thì sau này còn ai dám làm bạn với con nữa?” Cung Ngũ lắc đầu: “Chú Yên đùa với tớ thôi mà, tớ biết phong cách của chủ Yến quá rõ rồi ấy chứ. Yến Đại Bảo cậu đừng căng thẳng mà”.
Sau đó Yến Đại Bảo kể cho Cung Ngũ nghe chuyện ở trường, Cung Ngũ kể cho cô nghe chuyện xảy ra ở Gaddles, bao gồm cả chuyện ở hang Mắt Quỷ. Yển Đại Bảo ca tụng không ngớt, Cung Ngũ lại thở dài nói: “Có gì đáng để ca tụng đâu chứ? Tớ số khổ mà, không còn cách nào khác, ai bảo tớ cứ gặp phải mấy chuyện đó chứ. Tớ thà không gặp còn hơn, đằng này chỉ sơ sảy chút thôi là đã chết không toàn thây rối, mẹ tớ sẽ lo lắng đến chết mất.”
Yến Đại Bảo mím môi, nhíu mày nói: “Anh tớ đúng là phiền phức quá! Sao anh ấy không bảo vệ cậu chứ? Anh Bánh Bao còn nói, thị trấn Enjoy chính là một cái thùng sắt gì đó cơ mà, không chắc chắn gì hết, nếu như chắc chắn thì sao Tiếu Ngũ lại bị bắt cóc chứ?”
Cung Ngũ lau mồ hôi: “Chuyện đó không thể trách anh Tiểu Bảo được, tại tớ muốn đi thám hiểm cùng bạn học, nơi đó không nằm trong phạm vi lãnh địa của anh Tiểu Bảo. Trên đời này không có nơi nào an toàn tuyệt đối cả, thể nào cũng có những lúc sơ suất, huống hố họ có chuẩn bị từ trước, nhắm vào tớ rất lâu rồi.”
Yến Đại Bảo xắn tay áo, hỏi: “Vậy bây giờ anh Dung ở đâu? Tớ đã đến đây rồi, chắc chắn là phải đi thăm anh ấy rồi!”
Yến Hồi nghe thấy liền ngẩng đầu lên: “Ai? Có phải là cái thằng múa hát nhảy nhót tên là Dung Trần đó không?” Yến Hồi xắn tay áo lên, lấy một con dao từ trong giây ra, lấy khăn bắt đầu lau sao.
Dưới lầu Triển Tiểu Liên đang hỏi chi tiết những chuyện xảy ra gần đây, về chuyện Cung Ngũ bị lừa và bắt cóc. Bà hỏi trọng điểm lại một lượt, cuối cùng bà thở dài, “Suy cho cùng Tiểu Ngũ vẫn còn ít tuổi, sau này con phải để ý đến nó nhiều hơn. Tiểu Ngũ là một cô gái tốt, từ sau khi ở bên con năm nào xảy ra chuyện một hai lần.” Bà liếc nhìn anh, “Đặc biệt là trong lúc con dùng thuốc, không trông chừng được thì phải để người khác trông chừng. Mẹ chỉ sợ người ta lấy chuyện của con để lừa Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ sốt ruột lại mong con mau khỏe, thể nào cũng bị trúng kế”
Công tước đại nhân im lặng gật đầu, sau đó nói: “Con biết rồi. Tiểu Ngũ cũng biết.” Triển Tiểu Liên vỗ vai Công tước đại nhân, “Được rồi, mẹ không độc chiếm con nữa. Nếu mẹ còn giữ con thì chắc là Tiểu Ngũ sẽ có ý kiến với mẹ mất.”
Công tước đại nhân đáp: “Tiểu Ngũ không như vậy đâu, cô ấy biết mami đến đây vô cùng vui vẻ, còn lo mẹ không thích cô ấy nữa.” Triển Tiểu Liên liếc nhìn anh, phát hiện ra con trai ngốc của mình đang giải thích với bà rất nghiêm chỉnh, cứ như đang sợ bà có ấn tượng không tốt về Tiểu Ngũ. Bà không biết phải nói gì, đúng là giống hệt như cha anh, chỉ cần liên quan đến những chuyện để trong lòng thì chắc chắn sẽ rất nghiêm túc.
“Ừ, mẹ cũng thích Tiểu Ngũ, vẫn luôn luôn rất thích. Mami thấy Tiểu Ngũ rất thông minh lương thiện, là một cô gái rất nhanh nhẹn, còn hơn cả Yến Đại Bảo. Đại Bảo bị ba nó chiều chuộng quá thành hư, vừa ngốc nghếch lại còn | hung hãn, cũng không biết sau này có lấy được chồng không nữa.”
Công tước đại nhân thấy có chút yên tâm, nhắc đến Yến Đại Bảo, anh lại giải thích: “Đại Bảo không ngốc, cũng không hung hãn. Người khác không trêu chọc thì Đại Bảo là một cô công chúa nhỏ, chọc đến Đại Bảo rồi thì con cũng sẽ không tha cho họ.”
Cung Ngũ lau mồ hôi, “Chủ Yến, người tên Dung Trần đó vừa qua cơn nguy kịch, suýt nữa mất mạng, chắc chắn là không chịu được một dao nữa đâu!” Yến Đại Bảo phát điện: “Ba!”
Yến Hồi liếc nhìn Cung Ngũ: “Vậy sao?” Rồi lại nhìn Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo, nếu con mà đi thăm cái thằng nhóc đó thì ba sẽ cho nó một dao, thế này thế này...” Nói xong ông ta vạch hai cái.
Yến Đại Bảo đứng dậy, nói năng hùng hồn: “Con sẽ nói cho mami biết!” Yến Hồi kéo cô lại: “Yến Đại Bảo! Con là đồ vô lương tâm, ông sẽ treo cổ ở cửa phòng con cho xem!” Yến Đại Bảo híp mắt lại. Yến Hồi nghĩ ngợi rồi nói: “Thôi bỏ đi, không đâm nó nữa.”
Chưa đợi Cung Ngũ thở phào nhẹ nhõm, Yển Hồi đã hung dữ nói: “Giết chết luôn cho xong.”
Cung Ngũ gục ngã tại chỗ. Yến Đại Bảo thở dài, tận tình khuyên nhủ: “Ba, chúng ta phải làm người tốt!” Ba người ở trong phòng nói chuyện khí thế ngất trời, tuy tiết tấu và nội dung cuộc nói chuyện này hoàn toàn không giống như người bình thường, nhưng vẫn cứ sôi nổi như thường. Yến Đại Bảo và Cung Ngũ ôn lại chuyện cũ, Yến Hồi thì nghĩ một trăm lẻ tám cách để giết chết Dung Trần, đều bị Cung Ngũ và Yến Đại Bảo đồng tâm hiệp lực phản bác.
Công tước đại nhân im lặng gật đầu, sau đó nói: “Con biết rồi. Tiểu Ngũ cũng biết.” Triển Tiểu Liên vỗ vai Công tước đại nhân, “Được rồi, mẹ không độc chiếm con nữa. Nếu mẹ còn giữ con thì chắc là Tiểu Ngũ sẽ có ý kiến với mẹ mất.”
Công tước đại nhân đáp: “Tiểu Ngũ không như vậy đâu, cô ấy biết mami đến đây vô cùng vui vẻ, còn lo mẹ không thích cô ấy nữa.” Triển Tiểu Liên liếc nhìn anh, phát hiện ra con trai ngốc của mình đang giải thích với bà rất nghiêm chỉnh, cứ như đang sợ bà có ấn tượng không tốt về Tiểu Ngũ. Bà không biết phải nói gì, đúng là giống hệt như cha anh, chỉ cần liên quan đến những chuyện để trong lòng thì chắc chắn sẽ rất nghiêm túc.
“Ừ, mẹ cũng thích Tiểu Ngũ, vẫn luôn luôn rất thích. Mami thấy Tiểu Ngũ rất thông minh lương thiện, là một cô gái rất nhanh nhẹn, còn hơn cả Yến Đại Bảo. Đại Bảo bị ba nó chiều chuộng quá thành hư, vừa ngốc nghếch lại còn | hung hãn, cũng không biết sau này có lấy được chồng không nữa.”
Công tước đại nhân thấy có chút yên tâm, nhắc đến Yến Đại Bảo, anh lại giải thích: “Đại Bảo không ngốc, cũng không hung hãn. Người khác không trêu chọc thì Đại Bảo là một cô công chúa nhỏ, chọc đến Đại Bảo rồi thì con cũng sẽ không tha cho họ.”
Triển Tiểu Liên gật đầu: “Ừ, may mà Đại Bảo có một người anh trai tốt, nếu không mẹ sẽ lo lắng đến chết mất. Có Tiểu Bảo thật là tốt!” Trên tầng bắt đầu ầm ĩ, Triển Tiểu Liên ngước lên nhìn, “Yến Hồi lại định cắn người lung tung nữa rồi.” Công tước đại nhân cười: “Chú Yến như vậy là được, cho dù bao nhiêu tuổi tinh thần vẫn tốt như vậy, mãi luôn nghênh ngang như vậy, là chủ Yến bao năm qua vẫn không hề thay đổi trong lòng con.”
Triển Tiểu Liên tươi cười, gật đầu: “Đúng vậy, lão già chết tiệt đó đến giờ tinh thần vẫn rất tốt, thực sự không biết đến bao giờ mới chịu ngoan ngoãn hơn. Gương mặt đó của ông ta còn quan trọng hơn cả tính mạng nữa.”
Nghe tiếng động trên tầng, Triển Tiểu Liên nói: “Vậy thì cứ để cho ông ta quậy đi, chỉ cần không quá đáng mẹ cũng không buồn để ý đến nữa.”
Công tước đại nhân mỉm cười gật đầu: “Vâng, chủ Yến đã tốt hơn nhiều so với lúc còn trẻ rồi, đặc biệt là khi ở trước mặt Yến Đại Bảo...”.
Anh còn chưa dứt lời, cánh cửa phòng trên tầng đã bị mở ra, Yến Đại Bảo chạy ra tố cáo: “Mami, ba cứ đòi bắt nạt anh Dung Trần, làm sao bây giờ?”
Công tước đại nhân ngẩng đầu lên, lại là Dung Trần, tại sao cả bạn gái và em gái của anh lúc nào cũng nhắc đến Dung Trần thể: Xem ra không thể giữ người đó ở lại Gaddles được rồi, phải nhanh chóng đuổi cậu ta về nước cho đỡ ngứa mắt. Anh sợ một ngày nào đó mình không nhịn được, chú Yên còn chưa kịp giết thì anh đã giết chết cậu ta rồi. “Mami, ba không nghe lời gì cả!” Yến Đại Bảo tức giận nói. Triển Tiểu Liên liếc nhìn Yến Hồi đang đi theo sau, có vẻ ghét bỏ: “Vừa rồi ông lại định làm gì nữa? Có yên đi không? Cứ phải gây rắc rối cho Tiểu Bảo thì ông mới chịu được hả?”
Cung Ngũ cẩn thận đứng đằng sau Yến Hồi, làm mặt quỷ với Công tước đại nhân. Công tước đại nhân không khỏi bật cười với cô. Yến Hồi ở trên đó nhảy tưng tưng lên: “Ông làm gì hả? Ông làm sao? Ông có làm gì đâu! Bà tám chết tiệt kia, ngày nào bà cũng mắng ông thế hả?”
Yến Đại Bảo quay lại nói: “Ba còn dám nói nữa à? Vừa rồi ba còn nói là cho cái gì vào thuốc của anh Dung Trần, thứ ba nói đến chắc chắn không phải là thứ gì tốt đẹp, sẽ làm chết người. Anh Dung Trần ở Gaddles là người nước ngoài, nếu anh ấy mà chết thì anh cũng rắc rối, anh Dung Trần cũng rất đáng thương! Mami, mẹ xem ba đi kìa!”
Triển Tiểu Liên cắn rằng: “Yến Hồi ông được lắm! Ông có tin là về tôi sẽ đi tố cáo không. Ông là người bị cấm túc trong giới hạn biên giới Gaddles mà còn không biết đường yên phận chút à?” Bà quay sang nói với Công tước đại nhân: “Tiểu Bảo, con thông báo với bộ Ngoại giao là có một nhân vật nguy hiểm nhập cảnh, bắt ông ta tối nay về luôn, mẹ nhìn thấy ông ta cũng thấy khó chịu rồi. Đừng lo ông ta có tuổi rồi không chịu đựng được, ông ta vẫn còn khỏe lắm. Cũng không cần lo ông ta phản kháng gì đâu, có tuổi rồi không như trước đây, phải thêm nhiều người trói về đi.”
Công tước đại nhân đứng yên bất động, không nói không được hay đồng ý, Cung Ngũ vội vàng xông tới, ôm tay anh nói: “Anh Tiểu Bảo, chúng ta đưa Yến Đại Bảo đi xem Nini đi, đã nhiều ngày rồi em chưa được gặp Nini!” Cung Ngũ nhanh trí đưa anh Tiểu Bảo và Yến Đại Bảo rời khỏi chốn thị phi này. Cô Triển và chú rể cãi nhau, đừng lôi cả anh Tiểu Bảo vào chứ! Anh Tiểu Bảo là con riêng, cho dù anh ấy có đồng ý hay không đều rất khó xử.
Triển Tiểu Liên nhìn theo bóng lưng ba người thanh niên, đợi họ đi rồi, bà không nhịn được bật cười thành tiếng. Đúng là đứa bé thông minh, rất biết điều, biết không gây thị phi cho người đàn ông của mình, đi đâu tìm được một cô gái giỏi giang như vậy được cơ chứ.
Bà quay sang nhìn Yến Hồi, dáng vẻ như sắp tức giận đến điên người, “Làm gì? Ông còn tưởng là mình có lý lắm à? Ở địa bàn của con trai tôi, ông khiêm tốn một chút có được không hả? Đúng thật là...”
Yến Hồi nổi giận: “Bà tám chết tiệt! Ba ngày không đánh, bà định được lên nóc nhà dỡ ngói đấy à?” Triển Tiểu Liên quay lại nhìn ông hỏi: “Cái gì? Ông còn định đánh cả phụ nữ cơ à?” Nói xong bà quay người rời đi. Một mình Yến Hồi đứng đó buồn chán nên chạy đuổi theo Yến Đại Bảo.
Ba người không tự do được bao lâu thì Yến Hồi đã tới góp vui. Ngoài Yến Đại Bảo ra, ông ta nhìn cái gì cũng thấy ngứa mắt. Cung Ngũ dắt chú ngựa nhỏ của cô ra, Yến Hồi nhìn Nini một lượt từ đầu đến chân tỏ vẻ coi thường, đến nỗi Nini nhìn thấy ông ta là hí ầm lên..
Cung Ngủ không để tâm đến, dẫn Nini chạy hai vòng. Yến Đại Bảo cũng chọn một chú ngựa mẹ màu trắng, vui vẻ đuổi theo Cung Ngũ. Công tước đại nhân đứng trên vạch xuất phát ở bãi cỏ đợi họ, Yến Hồi ở bên cạnh thấy chán, lẩm bẩm: “... Cưỡi ngựa làm gì chứ? Hừ, có xe ô tô rồi mà còn cưỡi ngựa... có phải là thời cổ đại đâu...” Công tước đại nhân tươi cười nhìn Yến Hồi: “Chủ Yến có muốn chạy mấy vòng không?”
Yến Hồi ôm tay cười nhạt, “Không có hứng!” Nói xong, ông ta nhìn xung quanh, lùi lại cách chỗ vừa đứng không xa lắm, cuối cùng khi thấy đã đủ không gian rồi mới hài lòng nói: “Chỗ này xem ra còn tạm được.” Lập tức có người mang ghế đến cho ông ta, “Thưa ngài, mời ngài ngồi đợi cô chủ.”
Bên cạnh có người mang ghế đến cho Công tước đại nhân, anh vừa mới đi đứng lại được chưa bao lâu, đi còn rất chậm. Hơn nữa trước đây anh làm gì cũng không vội vàng gấp gáp, nên bây giờ như vậy cũng không khiến người khác thấy có gì khác biệt.
Biết Triển Tiểu Liên sắp tới, buổi sáng anh dậy tập đi bộ, lúc họ đến đã có thể tự mình đi lại được. Cung Ngũ cưỡi ngựa đi hai vòng, Yến Đại Bảo cưỡi ngựa sánh vai với cô, hai người cười đùa vui vẻ.
Chạy hết hai vòng, hai người quay về, Cung Ngũ xuống ngựa, vui vẻ hơn không ít: “Anh Tiểu Bảo, em về rồi đây!” Yến Đại Bảo cũng nói: “Anh ơi em về rồi đây!”. Yến Đại Bảo thấy lần này hình như Tiểu Ngũ và anh trai cô đã làm hòa lại rồi. Ánh mắt hai người nhìn nhau khác trước, dường như trong mắt có sợi dây, một khi đã nhìn nhau thì những sợi dây ấy mau chóng quấn quýt lại với nhau, triền miên dây dưa, hoàn toàn không có ý tách nhau ra.
Cô về phải rèn luyện, thử tập với anh Bánh Bao xem sao vậy. Yển Đại Bảo mím môi, liếc nhìn Cung Ngũ. Cung Ngũ đã bắt được ánh mắt của cô: “Sao thế?” Yến Đại Bảo chạy đến bên Cung Ngũ, thì thầm bên tai cô: “Tiểu Ngũ, có phải cậu làm lành với anh tớ rồi không?” “Đúng vậy, không làm lành thì bây giờ còn lâu tớ mới để ý đến anh Tiểu Bảo.” Công tước đại nhân nghe thấy vậy tỏ vẻ đau lòng. Chuyện như lần trước anh tuyệt đối sẽ không để xảy ra lần thứ hai. Đó cũng là nguyên nhân anh không thể cưỡng chế đuổi Dung Trần đi được. Anh muốn cô chỉ nhìn mình thôi, nếu chẳng may làm cô giận nữa thì thực sự phiền phức. Yến Đại Bảo bịt miệng lại, thấy có chút vui vẻ, lại có vẻ tò mò. Cô ghé sát bên tại Cung Ngũ hỏi: “Tiểu Ngũ, cậu nói nhỏ cho tớ nghe đi, có phải là cậu và anh trai tớ đã lăn giường rất nhiều lần rồi không?”
Cung Ngũ cúi đầu đáp: “Đương nhiên rồi, nếu không sao anh Tiểu Bảo lại giữ một cô gái xinh đẹp đơn thuần lại dịu dàng lương thiện như tớ ở lại chứ!”
“Nhiều lắm à?” Yến Đại Bảo tò mò mím môi nhìn cô.
Cung Ngũ gật đầu: “Ừ, không đếm hết được là bao nhiêu lần rồi.” Sau đó cô nói với vẻ mặt đắc ý: “Một buổi tối tận mấy lần, tư thế còn khác nhau nữa. Đúng rồi, hình như anh Tiểu Bảo còn có cuốn bí kíp...” Cô còn chưa dứt lời, Công tước đại nhân đã đi tới kéo đi, tách cô với Yến Đại Bảo ra, “Tiểu Ngũ!” Cung Ngũ bị anh kéo đi bước loạng choạng kêu oai oái lên, “Anh Tiểu Bảo anh làm gì vậy? Người ta đang nói chuyện với Yến Đại Bảo mà...”
Công tước đại nhân tức giận đến mức muốn sôi máu: “Em quên trước đây anh đã nói với em thế nào rồi à? Chuyện giường chiếu không được tùy tiện nói với người khác.”
“Yến Đại Bảo có phải là người khác đâu!” Cung Ngũ nhìn vẻ mặt anh, gương mặt hiện rõ mấy chữ “con người anh đúng là kỳ lạ”, Yến Đại Bảo là người trong nhà, đâu phải là người ngoài. “Nhưng cũng không được nói đến chuyện đó!” Công tước đại nhân suýt nữa thì nôn ra máu. Cung Ngũ mím môi, nhìn anh nói: “Anh Tiểu Bảo, anh đừng xấu hổ mà.” Cô nhe răng cười, anh Tiểu Bảo xấu hổ trống đáng yêu thật đấy, “Sống đừng quá nghiêm túc, anh biết chưa? Thỉnh thoảng không nghiêm túc chút sẽ khiến cơ thể khỏe mạnh, đến khi già mới không bị bệnh người già.”
Bên kia Yển Hồi đang cười vui vẻ, nghe thấy chữ sau này, liền dựng tại lên nghe, thì ra thỉnh thoảng không nghiêm túc còn làm cho cơ thể khỏe mạnh, còn không bị bệnh người già nữa!
Nghĩ lại bà tám chết tiệt đó cứ nói mình sau này chắc chắn sẽ bị bệnh lần thân của người già, ông ta gật đầu, thì ra là vậy, đúng là tốt quá rồi!
Hiểu rồi, học trộm được rồi!
Công tước đại nhân đã không biết phải nói gì nữa, sờ mặt Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ!” Cung Ngũ cười tươi, “Anh Tiểu Bảo, sao anh vẫn còn xấu hổ thế, ka ka ka...” Bên kia Yến Đại Bảo vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn chạy lại hỏi nhưng đã bị Yến Hồi túm lấy, “Yến Đại Bảo, con hỏi chuyện đó làm gì hả?”
Yến Đại Bảo: “Con tò mò mà!”
“Không được tò mò!” Yến Hồi trợn mắt. Yến Đại Bảo híp mắt lại, “Ba, con lớn rồi mà.” “Chưa lớn!” Yến Hồi hét lên, “Con ba mươi tuổi mới được lấy chồng!” Yến Đại Bảo trợn mắt, Yến Hồi sửa lại, “Không đúng! Phải ba mươi lăm tuổi mới được lấy chồng!”
“Vậy thì lúc đó con thành bà cô già mất rồi.” Yến Đại Bảo phồng má lên nói: “Con muốn giống như Tiểu Ngũ, như vậy mặc váy cưới mới đẹp được!” Yến Hồi nổi giận: “Có phải là cái tên khốn kiếp Lý Nhất Địch đó dụ dỗ con không hả? Ông biết ngay là không thể để cho con chơi với nó được rồi mà! Thằng nhóc khốn kiếp đó, để xem ông về giết chết nó thế nào!” Bên kia Công tước đại nhân bất đắc dĩ đã phải thỏa hiệp một nửa: “Vậy thì lén lút nói thôi đừng nói trước mặt người khác được không? Không được như vừa rồi, em biết chưa?”
Cung Ngũ bĩu môi, sau đó gật đầu: “Được thôi, em biết rồi, anh Tiểu Bảo anh cứ yên tâm, em sẽ nói nhỏ thôi.”
Nói xong cô lại nháy mắt với Yến Đại Bảo, Yến Đại Bảo nhe răng cười. Cô cũng sẽ lén hỏi Tiểu Ngũ, không để ba biết chuyện là được!