Công Tước

Chương 1146: Chuộc tội



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hòa Húc gật đầu: “Tôi có đội ngũ mấy người bạn chuyên nghiên cứu lĩnh vực này, nhưng phương hướng nghiên cứu của họ khác. Những loại hạ3t giống có độc này họ chưa bao giờ tiếp xúc, bây giờ còn đang thí nghiệm đã xác nhận một loại hạt giống trong số đó không có hy vọng r2ồi, còn một hạt khác... tạm thời vẫn chưa biết được.” Triển Tiểu Liên hỏi: “Người nuôi dưỡng ra những loài cỏ độc tươi đó bây giờ đang5 ở đâu?” Hòa Húc xua tay, “Cái này thì phải hỏi ngài Edward rồi, chúng tôi không biết vấn đề đó.” Triển Tiểu Liên gật đầu, rồi cho ngư4ời đi hỏi Công tước đại nhân ngay. Công tước đại nhân sửng sốt, “Mẹ tôi hỏi Matthew Dewey?”

“Vâng thưa ngài Edward, Triển phu 0nhân nói muốn biết ngay bây giờ. Hơn nữa, bà ấy muốn có tất cả tài liệu về Matthew Dewey và cả gia phả của gia tộc Dewey.” Công tước đại nhân gật đầu: “Đưa Matthew đến đó, giữ Hayley ở lại.”

“Vâng thưa ngài Edward.” Đây không phải là lần đầu tiên Matthew gặp Triển Tiểu Liên, trước đó anh ta đã từng gặp rất nhiều lần, bởi vì hàng năm quý bà trang nhã sang trọng này đều đến Gaddles nghỉ dưỡng. Công tước đại nhân đi cùng bà trên con đường đó, mỗi khi nhìn thấy anh ta bà đều tươi cười chào hỏi.

Một vị phu nhân dịu dàng phóng khoáng đoan trang như vậy, đó là mẹ của ngài Edward, một người phụ nữ đến từ phương Đông.

Triển Tiểu Liên nhìn Matthew, tươi cười hỏi: “Chắc chắn cậu biết tôi là ai, chắc chắn cậu cũng biết tại sao tôi muốn gặp cậu, đúng không?”

Matthew mím môi không nói.

“Không sao, nếu cậu thấy không có gì để nói với tôi, cậu có thể không nói, nhưng tôi có mấy câu hỏi, cậu chỉ cần lắc đầu hoặc gật đầu là được rồi.” Triển Tiểu Liên còn đang cầm bản hồ sơ về Matthew trên tay, “Khi học đại học cậu đã chọn học thêm ngành y dược. Tôi luôn thấy người có được động lực và sự kiên nhẫn để chọn học ngành thứ hai là ngành này thì khi học đại học chắc chắn là xuất sắc hơn người bình thường. Tôi đã xem hồ sơ của cậu, phát hiện kết luận này rất đúng với cậu.” “Matthew.” Triển Tiểu Liên mỉm cười nói: “Cậu biết về căn bệnh di truyền của gia tộc Edward chứ?”

Matthew do dự một lát, sau đó gật đầu, nhưng vẫn im lặng như cũ.

Triển Tiểu Liên cười nói: “Cậu cũng biết tại sao gia tộc Edward lại mắc căn bệnh di truyền đó, đúng không?” Matthew lại gật đầu. “Những loài cỏ độc đó cậu phải mất bao nhiêu mới nuôi dưỡng ra được?” Trên mặt bà vẫn là nụ cười nhàn nhạt.

Miệng thì nói vậy nhưng bên cạnh đã có người nhanh chóng lấy giấy bút ra ghi chép. Triển Tiểu Liên xem hồ sơ của anh ta, cười nói: “Tôi thấy lúc đầu cậu ghi chép thí nghiệm rất chi tiết. Từ những ghi chép của cậu tôi thấy cậu là một người cẩn thận, làm việc nghiêm túc, cuốn sổ này đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, nhưng nếu chỉ có cuốn sổ này không thôi thì không được.” Matthew nhìn bà, Triển Tiểu Liên nói: “Matthew, tôi cần cậu.”

Matthew mở to mắt, Triển Tiểu Liên nhìn vào mắt anh ta, nói chậm lại: “Gia tộc Edward cần cậu.” “Tôi cần một cây thực vật thể sống khỏe mạnh, tôi cần một người nuôi trồng được ra nó. Người bên cạnh tôi làm được điều đó chỉ có cậu.”

“Tôi không muốn con trai tôi vẫn còn trẻ mà đã bị khổ sở vì một căn bệnh do người khác gây ra, giống như tôi không muốn những người trẻ như cậu và Hayley bị giam trong phủ Công tước không được đi đâu. Đó là bất công với cậu, số mệnh cũng không công bằng với con trai tôi.”

“Phu nhân...” Matthew nói: “Tôi là người đang bị tình nghi, thậm chí cả gia tộc của tôi cũng không trong sạch, tôi...” “Tôi biết.” Triển Tiểu Liên nói: “Tôi biết hết. Nếu cậu thành công, tôi sẽ tha thứ cho cậu và gia tộc của cậu, nếu cậu thất bại, tôi vẫn sẽ đảm bảo cho Hayley, bảo đảm cô bé được sống cả đời hạnh phúc vô ưu vô lo, nhưng cậu sẽ phải chuộc tội cho gia tộc của cậu, cậu có đồng ý không?”

Matthew vẫn nhìn chằm chằm Triển Tiểu Liên, anh ta bất an nói: “Phu nhân, lời của bà có thay mặt cho ngài Công tước Edward được không? Tôi đồng ý, tôi hoàn toàn đồng ý. Tôi có lòng tin, thậm chí tôi còn từng nghiên cứu về dược tính của loài cỏ độc đó. Năm xưa cha tôi chết vì loài cỏ độc tương tự như vậy, cho nên khi học đại học học làm vườn, tôi cũng có nghiên cứu về dược lý, chính là để tránh bị kịch tương tự xảy ra... Xin bà hãy tin tôi, tôi chưa bao giờ muốn dùng những thứ đó để hại ai cả, tôi chỉ làm thế vì cha tôi. Khi ông ấy chết không ai biết nguyên nhân, thậm chí còn có người nói là bị nguyền rủa. Tôi chỉ muốn chứng minh là không phải như vậy...”

Lần này lắc đầu và gật đầu đã không thể trả lời được câu hỏi của bà nữa, nhưng Matthew lại có hứng thú với câu hỏi này. Loài cỏ độc đó là thành quả của anh ta, luôn chôn vùi trong lòng anh ta, không thể nói ra, không có bất cứ cảm nhận thành tựu nào, nhưng lại chiếm cứ tất cả sự chú ý của anh ta.

“Thời gian đầu nghiên cứu và đọc tài liệu, thời gian chuẩn bị phải kéo dài ba năm” Matthew trả lời, “Nhưng thời gian nuôi trồng chỉ khoảng nửa tháng là nảy mầm, nửa năm là trưởng thành, những cành khỏe mạnh sinh trưởng độ ẩm cố định. Tuy sinh trưởng tự nhiên và con người nuôi trồng có sự khác biệt, nhưng thành phần của thực vậy vẫn y như nhau. Do cân nhắc đến vấn đề thời kỳ nở hoa và tuổi thọ cây nên tôi cố ý hạ thấp sự ổn định để nó duy trì được lâu dài, trên thực tế chỉ là khắc chế nó. Đó là thực vật nhiệt đới, nhiệt độ cao sẽ càng khiến nó sinh trưởng nhanh hơn.”

Hòa Húc và các nhân viên nghiên cứu xung quanh đều há hốc miệng. Lúc đầu Hòa Húc trăm phương ngàn kế muốn mọi được những thứ đó từ miệng anh ta, nhưng dù họ có nói thế nào có hỏi ra sao thì người này vẫn sống chết không chịu lên tiếng, cứng mềm đều dùng cả nhưng anh ta hoàn toàn không nghe, cũng chỉ khi dùng em gái anh ta để uy hiếp thì anh ta mới ngoan ngoãn hơn một chút.

Lúc đầu họ đã hỏi rất nhiều vấn đề về các kết quả của cô độc, không biết có phải là do cách thức đặt câu hỏi của Hòa Húc hay vì lý do gì khác, cho dù có nói gì anh ta vẫn cảm như hển, không ngờ bây giờ lại bỗng nhiên nói ra một tràng khi được bà Triển hỏi.

Hòa Húc chửi thề, “Mẹ kiếp! Bây giờ hỏi cũng phải kén chọn giới tính nữa à!”

Matthew mở to mắt, Triển Tiểu Liên nhìn vào mắt anh ta, nói chậm lại: “Gia tộc Edward cần cậu.” “Tôi cần một cây thực vật thể sống khỏe mạnh, tôi cần một người nuôi trồng được ra nó. Người bên cạnh tôi làm được điều đó chỉ có cậu.”

“Tôi không muốn con trai tôi vẫn còn trẻ mà đã bị khổ sở vì một căn bệnh do người khác gây ra, giống như tôi không muốn những người trẻ như cậu và Hayley bị giam trong phủ Công tước không được đi đâu. Đó là bất công với cậu, số mệnh cũng không công bằng với con trai tôi.”

“Phu nhân...” Matthew nói: “Tôi là người đang bị tình nghi, thậm chí cả gia tộc của tôi cũng không trong sạch, tôi...” “Tôi biết.” Triển Tiểu Liên nói: “Tôi biết hết. Nếu cậu thành công, tôi sẽ tha thứ cho cậu và gia tộc của cậu, nếu cậu thất bại, tôi vẫn sẽ đảm bảo cho Hayley, bảo đảm cô bé được sống cả đời hạnh phúc vô ưu vô lo, nhưng cậu sẽ phải chuộc tội cho gia tộc của cậu, cậu có đồng ý không?”

Matthew vẫn nhìn chằm chằm Triển Tiểu Liên, anh ta bất an nói: “Phu nhân, lời của bà có thay mặt cho ngài Công tước Edward được không? Tôi đồng ý, tôi hoàn toàn đồng ý. Tôi có lòng tin, thậm chí tôi còn từng nghiên cứu về dược tính của loài cỏ độc đó. Năm xưa cha tôi chết vì loài cỏ độc tương tự như vậy, cho nên khi học đại học học làm vườn, tôi cũng có nghiên cứu về dược lý, chính là để tránh bị kịch tương tự xảy ra... Xin bà hãy tin tôi, tôi chưa bao giờ muốn dùng những thứ đó để hại ai cả, tôi chỉ làm thế vì cha tôi. Khi ông ấy chết không ai biết nguyên nhân, thậm chí còn có người nói là bị nguyền rủa. Tôi chỉ muốn chứng minh là không phải như vậy...”

Anh ta khẩn thiết muốn thể hiện nỗi lòng mình, khẩn thiết muốn chứng minh sự trung thành của mình và cả gia tộc, nói quá gấp gáp, thậm chí còn có chút nghẹn ngào. Triển Tiểu Liên cắt ngang lời anh ta, “Tôi tin! Ngài Edward cũng tin! Chúng tôi đều tin cậy và cha cậu, thậm chí là cả lòng trung thành của tổ tiên cậu. Nhưng lịch sử nói cho chúng tôi biết, đúng là tổ tiên gia tộc Dewey đã làm chuyện phản bội lại lòng trung thành, cho nên gia tộc cậu không rửa sạch được nỗi oan ấy. Tôi nói như vậy, cậu có thể hiểu được tâm trạng của tôi chứ?”

“Vâng!” Matthew trả lời: “Tôi hiểu phu nhân, tôi căm hận tội ác gia tộc của tôi đã gây ra cho gia tộc Edward, cho nên tôi bằng lòng chuộc tội. Xin bà hãy cho tôi cơ hội!” Triển Tiểu Liên gật đầu: “Tôi cho cậu cơ hội, chúng ta cho nhau cơ hội cho gia tộc của nhau cơ hội.” Matthew gật đầu, liều mạng gật đầu: “Cảm ơn phu nhân!” Mắt anh ta đỏ hoe, anh ta đã vô số lần muốn nói như vậy, nhưng lại biết được rằng sự thật không thể chứng minh được, hoặc mãi mãi không thể nào chứng minh được. Công tước đại nhân đứng ngoài cửa, người bên cạnh cẩn trọng nhìn anh, “Ngài Edward..” Công tước đại nhân hất tay ra hiệu, “Quay về đi.” Anh đi ra ngoài, bên ngoài ánh sáng mặt trời chói chang, sáng rõ như bước vào một thế giới khác. Anh không khỏi mỉm cười, biết ngay sẽ là như vậy mà. Mẹ của anh, người mẹ vĩ đại lúc nào cũng suy nghĩ cho anh, người đầu tiên bà nghĩ đến mãi luôn là anh, mãi mãi đều như vậy.

Tối hôm đó Matthew Dewey ở lại lâu đài, đội ngũ nghiên cứu của Hòa Húc đã nhận được điện thoại, nhanh chóng đưa thành quả nuôi trồng của họ đến.

Ngày hôm sau nghe nói, hôm đó Matthew đã yêu cầu cung cấp hàng loạt nguyên liệu để làm một chiếc hộp bí mật khổng lồ, xây dựng một không gian sinh tồn khép kín hoàn chỉnh, dùng để ngăn cách hạt giống sau khi nảy mầm sẽ phát tán ra môi trường.

Khi Cung Ngũ đi học về đã nhìn thấy Triển Tiểu Liên đang ngồi trên sofa nói chuyện với Công tước đại nhân. Thấy Cung Ngũ vào phòng, Triển Tiểu Liên đã mách với cô, “Tiểu Ngũ, cháu mẳng thằng nhóc này đi, cái đồ cù lần này tranh luận với cô cả ngày trời rồi.”

Cung Ngũ: “...” Cô trợn tròn mắt nhìn Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo, anh làm cô Triển giận à? Thế là không được đầu, anh không được làm cô Triển giận, cô Triển mà giận quá ảnh hưởng đến sức khỏe là không được đâu. Anh phải nghe lời mẹ, biết chưa?” Triển Tiểu Liên nói: “Đúng đấy! Thằng nhóc này càng ngày càng không nghe lời rồi!” Yến Hồi đang ngồi bên cạnh chơi game, nghe thấy Cung Ngũ nói liền ngẩng lên nhìn cô, vẻ mặt hả hê. Cung Ngủ không hiểu ra sao: “Anh Tiểu Bảo anh vẫn còn không chịu nói gì nữa à? Phải nghe lời mẹ đấy anh biết chưa?” Công tước đại nhân ngẩng đầu lên nhìn cô: “Tiểu Ngũ cũng nghe à?”

Cung Ngũ gật đầu: “Em cũng nghe lời mẹ mà!” Cô lại quay sang cười với Triển Tiểu Liên nịnh nọt: “Đương nhiên là cũng phải nghe lời cô Triển và chủ Yến rồi!”

Công tước đại nhân cười nói: “Ồ, nếu em không có ý kiến gì thì anh cũng không sao hết.” Cung Ngũ chớp mắt, “À ừm... Anh Tiểu Bảo, em có thể hỏi là chuyện gì không?” Công tước đại nhân mỉm cười nói: “Mami hỏi anh bao giờ kết hôn, anh nói qua mấy năm nữa đợi Tiểu Ngũ ổn định chút đã, nhưng mẹ cứ nhất quyết không nghe.”

Cung Ngũ: “...” Cô nhăn mặt lại, quay sang nhìn Triển Tiểu Liên, “Cô Triển, sao cô không nói sớm là đang nói đến chuyện này chứ?”

Triển Tiểu Liên cười nói: “Bởi vì cô thích nhất là nhìn người khác bị hổ, nhìn cái mặt Tiểu Ngũ bây giờ đi, còn nhăn hơn cả quả mướp đắng, quá thảm rồi ha ha.”

Cung Ngũ suýt khóc: “Cô Triển, sao cô lại nói như vậy chứ?” Cô ngồi bên cạnh Công tước đại nhân nói: “Có một vấn đề cháu còn chưa nói xong với anh Tiểu Bảo.”

Triển Tiểu Liên giơ hai tay đầu hàng, “Dừng, chuyện của hai đứa thì tự bàn bạc với nhau đi, bàn xong rồi thì người làm mẹ như cô đây thế nào cũng được. Hai đứa cũng không phải lo về người ở đối diện kia, ông ấy không phải là cha ruột, lời nói không có trọng lượng.” Yến Hồi nổi giận: “Bà tám chết tiệt kia!” Triển Tiểu Liên xua tay nói: “Ông nổi giận cái gì! Đó là sự thật!” Cung Ngũ nhìn Công tước đại nhân u oán: “Sau này rồi tính có được không?” Công tước đại nhân cười gật đầu, ôm eo cô, “Ừ. Anh sẽ cho Tiểu Ngũ câu trả lời khiến em hài lòng.” Anh nhìn ra bên ngoài, “Đại Bảo đâu rồi? Đại Bảo đi học cùng em cơ mà, sao chỉ có em về, Đại Bảo đâu?”

Cung Ngũ xua tay đáp: “Em bó tay rồi. Yến Đại Bảo quá thu hút rồi, sau khi tan học, có cậu nam sinh xin số điện thoại của cậu ấy, còn có người đuổi theo đến tận thị trấn Enjoy, bây giờ chắc là đang đi dạo phố mua sắm cùng với mấy người đó ở đầu thị trấn kìa. Cậu ấy nói phải mang chút quà về, có người trả tiền, cậu ấy chẳng vui quá đi ấy chứ.”

Công tước đại nhân: “...” Yến Hồi đã vọt ra ngoài: “Yến Đại Bảo!”

Hôm nay Yến Đại Bảo theo Cung Ngũ đi học, bỗng nhiên thu hút sự chú ý của một đám nam sinh, một nửa nam sinh trong lớp đều rất thích Yến Đại Bảo.

Đó là cô búp bê sứ phương Đông xinh đẹp, so với Cung Ngũ cô búp bê sứ này còn chưa có chủ, xinh đẹp đáng yêu khỏi phải bàn, lại còn nói tiếng Anh lưu loát, cho dù làm gì cũng toát lên sự đáng yêu và đơn thuần, thu hút một đám sinh vật giống đực chảy máu mũi thèm thuồng. Tuy Cung Ngũ đã cố gắng hết sức để ngăn chặn nhưng vẫn không chống lại được quá nhiều người theo đuổi, thực sự hết cách rồi cô đành phải từ bỏ, dù sao thì đã đến thị trấn Enjoy rồi thì cũng không có gì phải lo lắng nữa. “Đúng rồi anh Tiểu Bảo này, hôm nay ở trường xảy ra một sự kiện.” Cung Ngũ nói. Công tước đại nhân hỏi: “Chuyện gì?” “Yến Đại Bảo đã làm một việc tốt. Hôm nay khi tan học, bên ngoài trường học có một tên trộm lấm la lấm lét, hắn trộm ví tiền của một nữ sinh, sau đó Yến Đại Bảo phát hiện ra.”

Công tước đại nhân sửng sốt, “Trường học quý tộc mà cũng có trộm à?”

Cung Ngũ xua tay, “Em cũng không biết, tóm lại là một tên trộm bị phát hiện, sau khi Yến Đại Bảo phát hiện ra thì hành động nhanh chóng, đuổi theo tên trộm, sau đó giành lại đổ bị ăn trộm lại.”

Cung Ngũ bắt đầu mô tả tư thể anh dũng của Yển Đại Bảo và ánh mắt ngưỡng mộ của những người xung quanh, cuối cùng cô nói: “Sau đó mọi người xung quanh đều vỗ tay hoan hô Yến Đại Bảo, cậu ấy bỗng trở thành anh hùng, ngày mai còn đòi theo em đi học nữa kìa.” Công tước đại nhân: “...” Cuối cùng anh khó khăn hỏi: “Vậy thì... lúc đó khi xảy ra chuyện, Matthew Hal có ở gần đó không?”

Cung Ngũ trả lời: “Có mà! Vừa tan học, mọi người vừa mới đi đến cổng trường, đương nhiên là cậu ta ở đó rồi.”

Công tước đại nhân bất lực nhìn trời, con người số khổ đó đã bị Yến Đại Bảo cướp công rồi.

“Ồ.” Anh nói, “Đại Bảo giỏi quá.”

Cung Ngũ gật đầu, “Cho nên sau khi tan học, em đã thưởng cho cô ấy một chiếc bánh ngọt cá sấu. Cô ấy nói là ngày mai phải tìm một tên trộm qua đó trộm đồ, cô ấy bắt được một lần, như vậy thì cô ấy mới có cảm giác được làm anh hùng một lần.”

Công tước đại nhân: “...” Không bao lâu sau, Yến Đại Bảo chạy từ bên ngoài vào, “Anh ơi, em về rồi đây!” Phía sau Yển Hổi đang sưng mặt lên, tay xách mấy cái túi, “Yến Đại Bảo!” Yến Đại Bảo lật đật chạy vào, “Anh ơi, anh xem đi này! Chiến lợi phẩm của em hôm nay đấy, bạn học cùng lớp Tiểu Ngũ mua cho em đấy! Khi về em không phải mua quà nữa rồi!” Công tước đại nhân không biết nói gì, Triển Tiểu Liên ngẩng lên, “Yến Đại Bảo, con đang làm gì vậy hả? Con tưởng là con làm việc tốt đấy à?” “Thì con làm việc tốt mà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.