*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Quốc vương có vẻ chán ghét dáng vẻ hở chút là khóc của cô, phụ nữ phải biết làm nũng một chút, tốt nhất là kiểu như Gloria lúc mới đầu khiến hắn ta độ3ng lòng nhất, cũng khiến hắn ta có cảm giác muốn chinh phục nhất. Hắn ta không có chút hứng thú nào với kiểu phụ nữ đã tự động dâng đến tận miệng lại2 còn đặc biệt phiền phức như thế này! Đương nhiên đối với một người dễ dàng khống chế và thao túng, Quốc vương vẫn cảm thấy điểm này rất dễ nắm bắt, 5dù sao thì phụ nữ quá thông minh khó dỗ dành.
Ngày mai cô mang ảnh chụp chung của cô và Edward đến đây. Nhớ là nhất định phải tìm tấm ảnh nào4 trong hai người có vẻ vui vẻ ấy, tốt nhất là ảnh nền trắng, như vậy mới là loại đạt tiêu chuẩn.” Quốc vương có chút chán ghét, nhưng vẫn cố đè nén l0ại. Cho dù có chê phiền phức thể nào, hắn ta cũng phải đợi đến khi người phụ nữ này mang theo vô số tài sản của gia tộc Edward trở thành vật trong túi hắn ta thì mới đá đi được.
Cung Ngũ từ từ đứng lên, đi một bước lại quay đầu ba lần nói với Quốc vương: “Vậy... vậy thưa bệ hạ tôn kính, tôi về đây.” Quốc vương gật đầu vội nói: “Đi đi, ta sẽ cho người đưa cô về. Đúng rồi!”
Cung Ngũ đứng lại, vẻ mặt mong chờ nhìn Quốc vương, Quốc vương tránh né ánh mắt mong chờ của cô, nói: “Ừm, nếu cái tên Lý Tư Không đó hỏi sao cô về muộn cô sẽ nói thế nào?”
Cung Ngũ chớp mắt hai cái, đáp: “Quốc vương bệ hạ triệu kiến tôi chứ sao! Quốc vương bệ hạ rất quan tâm đến tình hình sức khỏe của Công tước Edward, cho nên triệu tôi tới gặp!”
“Sai rồi!” Quốc vương tức muốn chết, “Cô không được nói như vậy!”
“Tại sao?” Cung Ngũ nhìn Quốc vương với vẻ mặt mơ màng, dáng vẻ như không hiểu lắm. Quốc vương nghiến răng nói: “Bởi vì hắn ta sẽ nghi ngờ, dù sao trước đây hai người không hề thân thiết, sao đột nhiên lại triệu kiến?” Ánh mắt Cung Ngũ tiếp tục trống rỗng, sau đó cô thầm thì hỏi: “Vậy... vậy phải làm thế nào?” Quốc vương suy nghĩ một lát, nói: “Khi về cô cứ nói giáo viên chủ nhiệm tìm cô nói chuyện, mong cô cố gắng trong học tập, cố gắng trở thành một sinh viên tốt nghiệp xuất sắc.” Cung Ngũ chớp mắt, “Nhưng nếu sau này tôi không đạt được thì chẳng phải là lừa gạt hay sao?”
Quốc vương muốn phát điện, “Cái đó thì có gì khó? Tất cả công vụ của học viện hoàng gia đều phải thông qua ta, ta cho ai được thì người đó được!” Cung Ngũ nghe vậy thì bỗng reo lên, dang tay ra định nhào vào người Quốc vương, Quốc vương lùi lại hai bước, “Ngũ tiểu thư cô mau về đi! Không tên Lý đó lại nghi ngờ! Tuy Edward ngã bệnh rồi nhưng ta biết tên Lý đó rất quan tâm đến Edward, nếu hắn ta nắm được phủ Công tước thì sau này cô sẽ không còn chốn dung thân nữa đâu!” Cung Ngũ bỗng tỏ vẻ kinh ngạc: “Bệ hạ... vậy vậy... vậy tôi phải làm thế nào?” “Quay về đi!” Quốc vương tức đến mức suýt nôn ra máu, sao lại có loại phụ nữ ngu xuẩn như vậy chứ? Trước đây tưởng cô ta có tướng thông minh đúng là ảo giác, tiếc thay cho đôi mắt thông minh nhanh trí, nhưng trên thực tế lại là một kẻ ngốc.
Hắn ta chán ghét liếc nhìn Cung Ngũ, sau đó cho người đưa Cung Ngũ về.
Cung Ngũ ngồi lên xe, một tên thị vệ ngồi cạnh cô, lái xe và người ngồi trên ghế lái phụ đều là thị vệ của cung điện. Cung Ngũ dựa vào cửa kính xe, chu mỏ chớp mắt nhìn ra ngoài cửa, vẻ mặt ấm ức nói: “Người ta muốn ở lại cung điện... người ta muốn làm Hoàng hậu... tại sao bệ hạ lại không cho mình sống trong cung nhỉ? Tại sao? Đau lòng quá...”
Tên thị vệ bên cạnh mặt không cảm xúc nhìn về phía trước, không ai để ý đến cô.
Cung Ngũ một mình lầu bầu suốt đường về, sau đó xe dừng lại ở lối vào thị trấn Enjoy.
“Ngũ tiểu thư, chúng tôi chỉ có thể đưa cô về tới đây thôi. Không được sự cho phép của ngài Edward, quân đội hoàng gia không được phép tùy tiện xông vào thị trấn Enjoy, đó là đặc quyền của gia tộc Edward.” Thị về nói rồi mở cửa,
mời Cung Ngũ xuống xe. Cung Ngũ ôm ba lô xuống xe, đứng ở bên đường, vẻ mặt ấm ức: “Vậy các người cứ thể mặc kệ tối đúng không?”
“Xin lỗi Ngũ tiểu thư, chúng tôi phải về rồi!” Nói xong, tên thị vệ lên xe, chiếc xe lao đi như tên bắn. Khi xe còn đang ở trên con đường đó, Cung Ngũ cứ đứng đó mãi, đến khi không thấy bóng dáng chiếc xe đó đâu nữa, chắc chắn đối phương cũng không nhìn thấy mình nữa, cô mới từ từ xoay người lại, đi về phía phủ Công tước.