*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cung Ngũ nghiêng đầu nhìn bọn họ, hỏi: “Tớ đi gặp Quốc vương bệ hạ là chuyện tốt, các cậu có cái gì mà lo lắng?” Carlisle nhìn xung quanh, vẫy tay vớ3i cô. Cung Ngũ dịch lại gần, hỏi: “Sao thế?”
“Ngày hôm qua sau khi tan học, mọi người đều đang đồn Quốc vương định ra tay với ngài Edward, đ2ối phó với mục tiêu đầu tiên của ngài Edward chính là cậu. Bọn họ đều nói cậu sẽ là điểm yếu của ngài Edward, cho nên Quốc vương đem cậura khai đao 5là chuyện rất bình thường.” Carlisle cảnh giác nhìn xung quanh: “Chúng tớ lo lắng là Quốc vương gây bất lợi cho cậu, hoặc là lợi dụng cậu để uy hiếp4 ngài Edward.”.
Cung Ngũ cau mày, đột nhiên nâng cao giọng nói: “Các cậu đừng nói linh tinh! Quốc vương bệ hạ thật lòng quan tâm anh Tiểu Bả0o, tớ cảm thấy Quốc vương bệ hạ và anh Tiểu Bảo có tình nghĩa anh em sâu đậm. Hai người bọn họ một người có quyền, một người có tiền, không phải là tổ hợp hạnh phúc nhất trên thế giới khiến người ta hâm mộ sao? Các cậu nghĩ nhiều rồi, tớ đã gặp Quốc vương bệ hạ tôn kính nhiều lần, biết ngài ấy là người thế nào.”
Cô vỗ tay, nghiêng đầu dựa lên tay, vẻ mặt hạnh phúc nói: “Quốc vương bệ hạ thật sự rất dịu dàng. Tớ nhìn thấy ngài ấy hết lòng hết dạ bỏ tâm huyết vì Gaddles như vậy, người cũng gây như vậy mà đau lòng, chỉ muốn dùng bơm bơm cho ngài ấy béo lên một chút.”
Cung Ngũ im lặng, nước mắt vẫn còn vương trên mặt, cô nhìn chủ nhiệm giáo dục, lại nhìn cửa, nói: “Thầy Lambert, là hiệu trưởng Page... hu hu hu hu...” “Dừng dùng dùng dùng!” Chủ nhiệm giáo dục vội vàng nói, đứng lên đi mở cửa, xoa tay vào nhau, bất an nói: “A! Hóa ra là hiệu trưởng Page!” Hiệu trưởng Page đi vào trong, “Hình như tôi nghe thấy Tiểu Ngũ đang khóc! Xảy ra chuyện gì thế?”
Lúc bà ta đi vào, trên mặt Cung Ngũ vẫn còn dính nước mắt.
Cung Ngũ thút thít, dáng vẻ đau lòng muốn chết, hiệu trưởng Page quan sát Cung Ngũ, phát hiện cô không có gì khác thường, mới thở phào, “Sao thế?”
Chủ nhiệm giáo dục vội vàng nói: “Ngày hôm qua Quốc vương bệ hạ muốn thông qua Ngũ tiểu thư hỏi thăm tình hình sức khỏe của ngài Edward. Tôi gọi Ngũ tiểu thư đến hỏi xem Quốc vương bệ hạ nói những điều gì, hình như em ấy muốn ở lại cung điện, có điều Quốc vương từ chối yêu cầu của em ấy, em ấy nghĩ đến chuyện này nên đau lòng.”
Hiệu trưởng Page nhìn về phía Cung Ngũ: “Đúng thế không?” Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy! Mặc dù Quốc vương bệ hạ rất ôn hoà, nhưng ngài ấy không biết châm chước một chút nào cả.”
Winnie trợn to hai mắt, há miệng nhìn Cung Ngũ: “Tiểu... Tiểu Ngũ... cậu... có phải là cậu uống nhầm thuốc không?”
Crovia giơ tay che miệng, cũng kinh hãi nhìn Cung Ngũ, không biết nói gì, Tiểu Ngũ có ấn tượng tốt đối với Quốc vương như vậy từ lúc nào thể: Mặt Carlisle giật giật, vẻ mặt sống không bằng chết, sau đó cậu ta khó khăn nói: “Tiểu Ngũ nói cũng đúng, Quốc vương bệ hạ quả thật hết lòng hết dạ cố gắng vì tương lai của Gaddles, gây cũng là bình thường. Có một Quốc vương như vậy, đương nhiên là phúc của tất cả mọi người chúng ta!”
Lúc cậu ta nói nửa câu sau đã tự nhiên hơn rất nhiều, biểu tình không gượng gạo giống như lúc đầu nữa. Nói xong lời này, tiếng chủ nhiệm giáo dục truyền từ cửa đến: “Ngũ tiểu thư, mời đi theo tôi một chuyến, tôi muốn hỏi cô mấy vấn đề nhỏ.”
Cung Ngũ lập tức đứng lên, cầm túi của mình, cười híp mắt trả lời: “Được!”
Winnie suýt nữa khóc lên: “Xong rồi xong rồi, đầu óc Tiểu Ngũ bị hỏng rồi à? Có phải là ngài Edward bị bệnh rất nặng, cho nên cậu ấy bị kích thích, đầu óc trở nên không bình thường không?” Crovia cũng khó tin, “Sao có thể..” Carlisle cười với hai cô gái hồ đồ, nói: “Không cần nghĩ nhiều như vậy đâu, Tiểu Ngũ biết mình đang làm gì, chúng ta chỉ cần theo cậu ấy là được.”
Cung Ngũ đi theo chủ nhiệm giáo dục đến phòng làm việc của ông ta, có giáo viên của lớp khác đang đứng cạnh cửa, nhìn là biết tay sai của chủ nhiệm giáo dục, Cung Ngũ còn cười với bọn họ, đi vào phòng làm việc. Dung Trần dẫn hiệu trưởng Page vừa vặn đi ngang qua, Dung Trần thuận tay chỉ một cái: “Hình như là thầy Lambert và Ngũ tiểu thư.”
Hiệu trưởng Page cũng nhìn thấy, “Sao em ấy lại ở cùng với ông ta?” Dung Trần nhún vai: “Em cũng không rõ. Hiệu trưởng Page, em đi về trước đây.”
Cung Ngũ ở trong phòng làm việc, chủ nhiệm giáo dục đang hỏi cô: “Ngày hôm qua trước khi tan học, không phải thấy bảo em đến cung điện sao?” Cung Ngũ gật đầu, vui vẻ nói: “Đúng thế, Quốc vương bệ hạ thật sự là người dịu dàng nhất trên thế giới, có điều về vấn để nguyên tắc có chút không hợp tình hợp lý lắm.” Cô xị mặt, tủi thân nói: “Em muốn ở trong cung điện một tối ngài ấy cũng không cho. Haiz, đến bây giờ em vẫn đang bị tổn thương đây.”
Chủ nhiệm giáo dục mở to mắt, “Cái, cái gì? Bệ hạ không cho em ở cung điện? Còn cho em về?” Cung Ngũ gật đầu: “Đúng thế, em đau lòng chết đi được!”
Chủ nhiệm giáo dục rối loạn, “Vậy hả, như vậy thật sự... quá đáng sợ!” Cung Ngũ phụ họa: “Đúng thế, đến bây giờ em... vẫn chưa được ở trong cung điện một lần... hu hu hu hu... người ta rất muốn làm công chúa một lần... hu hu hu...” Chủ nhiệm giáo dục: “...” Sau đó ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, tiếng hiệu trưởng Page vang lên: “Thầy Lambert?” Tiếng khóc của Cung Ngũ còn chưa dừng lại, tiếng gõ cửa của hiệu trưởng Page đột nhiên lớn hơn. Sau khi nghe thấy tiếng khóc của Cung Ngũ, hiệu trưởng Page đập mạnh cửa: “Thầy Lambert? Tiểu Ngũ? Hai người đang làm gì the?”
Lúc bà ta đi vào, trên mặt Cung Ngũ vẫn còn dính nước mắt.
Cung Ngũ thút thít, dáng vẻ đau lòng muốn chết, hiệu trưởng Page quan sát Cung Ngũ, phát hiện cô không có gì khác thường, mới thở phào, “Sao thế?”
Chủ nhiệm giáo dục vội vàng nói: “Ngày hôm qua Quốc vương bệ hạ muốn thông qua Ngũ tiểu thư hỏi thăm tình hình sức khỏe của ngài Edward. Tôi gọi Ngũ tiểu thư đến hỏi xem Quốc vương bệ hạ nói những điều gì, hình như em ấy muốn ở lại cung điện, có điều Quốc vương từ chối yêu cầu của em ấy, em ấy nghĩ đến chuyện này nên đau lòng.”
Hiệu trưởng Page nhìn về phía Cung Ngũ: “Đúng thế không?” Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy! Mặc dù Quốc vương bệ hạ rất ôn hoà, nhưng ngài ấy không biết châm chước một chút nào cả.”
Hiệu trưởng Page nhìn cô, “Không, Quốc vương bệ hạ rất hoàn mỹ, chỉ có điều cung điện không phải là chỗ ai cũng có thể ở, nhất định phải có thân phận địa vị phù hợp mới được. Em là nữ gia quyền của ngài Edward, vào cung điện gặp Quốc vương bệ hạ thì được, nhưng ngủ lại vô cùng không thích hợp, như vậy sẽ gây phiền cho ngài Edward, em hiểu chưa Tiểu Ngũ?”
Cung Ngũ suy nghĩ một chút, sau đó không cam tâm tình nguyện gật đầu, nói: “Vậy, vậy được rồi.” Cô hít mũi, nói: “Sau này em không nói nữa, như vậy Quốc vương bệ hạ sẽ rất khó xử, ngài Edward cũng sẽ mất mặt, bọn họ đều không vui. Em... em vui một mình cũng chẳng có ích gì.” Hiệu trưởng Page mỉm cười nói: “Đúng vậy. Đúng là như vậy.”
Bà ta nhìn về phía chủ nhiệm giáo dục: “Thầy Lambert, tôi cần thầy đi xác minh danh sách sinh viên nhập học năm nay, không cần lãng phí vào những chuyện nhỏ nhặt này.”
Chủ nhiệm giáo dục mất tự nhiên, “Được, hiệu trưởng Page, tôi đi ngay đây!”
Hiệu trưởng Page nhìn chủ nhiệm giáo dục rời đi, sau đó dẫn Cung Ngũ đến phòng của mình, rót cho cô một cốc nước: “Tiểu Ngũ, tôi có thể hiểu ước mơ công chúa của em, đây là ước mơ mà cô gái nào cũng có. Nhưng Tiểu Ngũ, em là vị hôn thể của ngài Edward, em không thể có ước mơ như vậy, cho dù có, em cũng không thể biểu lộ ra, bởi vì như vậy sẽ gây khó khăn cho ngài Edward. Tôi biết em không thể hiểu được lời tôi, nhưng Tiểu Ngũ, tình hình của ngài Edward vô cùng khó khăn, đã rất lâu ngài ấy không công khai lộ mặt ở đâu, mà gần đây Quốc vương không ngừng chiếm được thiện cảm của công chúng. Nếu như bây giờ em gây thêm phiền phức cho ngài Edward, ngài ấy sẽ vô cùng chật vật.”
Cung Ngũ mím môi nhìn hiệu trưởng Page, không lên tiếng. Hiệu trưởng Page nói tiếp: “Em không thể tin bất cứ ai em hiểu không? Cho dù là tôi hay là thầy Lambert vừa rồi, em đều không thể tin.” Cung Ngũ hỏi: “Vậy tại sao cô phải nói với em như thế? Không phải hiệu trưởng Page nên nói với em rằng không nên tin người khác, nhưng có thể tin cô sao?”
Hiệu trưởng Page cười lắc đầu, nói: “Không! Em không thể tin tôi. Mặc dù tôi và ngài Edward có quan hệ rất tốt, tôi cũng từng là giáo viên chỉ bảo ngài ấy, nhưng tôi cũng không thể tin. Bởi vì trường học của tôi là Học viện quý tộc hoàng gia, tôi là hiệu trưởng của trường này, tôi vẫn nghe lệnh Quốc vương bệ hạ. Trái tim tôi đứng về phía ngài Edward nhưng tương lai tôi sẽ thân bất do kỷ, có thể vì lừa ngài Edward mà phối hợp với Quốc vương bệ hạ để nói những lời không thật. Tôi nói như vậy, em có thể hiểu được không?”
Cung Ngũ nhìn bà ta, sau đó cô gật đầu, nói: “Em có thể! Cảm ơn hiệu trưởng Page.” “Không, không cần cảm ơn tôi.” Hiệu trưởng Page nói: “Phần lớn mọi người đều không muốn làm người xấu, nhưng rất nhiều lúc, tình thể sẽ ép rất nhiều người chọn một lựa chọn không chính xác để bảo vệ mình, đây là một loại bản năng.” Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy hiệu trưởng Page, em hiểu ý của cô.” Hiệu trưởng Page mỉm cười nói: “Em có thể hiểu là tốt nhất, được rồi, bây giờ em có thể quay về lên lớp rồi. Nhớ kĩ lời tôi, đừng tin bất cứ ai, bao gồm các bạn trong lớp em.” Tiết thứ hai buổi chiều, có người ở cung điện đến đón cô, Cung Ngũ đi theo.
Lần thứ hai đến cung điện một mình, Cung Ngũ đã không còn cảm giác mới mẻ như lần đầu tiên nữa. Cô giữ vẻ mặt tươi cười. Lúc nhìn thấy Quốc vương thì cơ thể không tự chủ được muốn nhào qua, Quốc vương bị hành động của cô dọa cho lui về phía sau hai bước, “A, Ngũ tiểu thư, cô mang thứ ngày hôm qua chúng ta nói đến đây rồi chứ?”
Cung Ngũ cười, mặt đầy vẻ lấy lòng và sùng kính mang theo mấy phần nịnh bợ, “Tôi đã mang đến rồi Quốc vương bệ hạ tôn kính! Ngài nhìn xem! Như vậy được rồi chứ? Bây giờ Edward hôn mê bất tỉnh, thần không có cách nào chụp ảnh mới nhất với anh ta cho nên chỉ có thể dùng ảnh trước kia chế ra.”
Quốc vương không buồn nhìn, “Được! Hoàn toàn được!” Cung Ngũ thật sự kích động. Quốc vương cầm lấy ảnh đi đến bàn, bên cạnh đã sớm có người chuẩn bị xong, cô đỏ mắt chờ mong.
Quốc vương bị ánh mắt của cô làm cho nổi da gà, “A, Ngũ tiểu thư, cô không cần căng thẳng như vậy, sẽ nhanh thôi.” Một tờ giấy đăng ký kết hôn đối với Quốc vương mà nói chính là một tờ giấy vụn, nhưng tờ giấy vụn này có thể cho hắn ta tiền đếm không hết nên hắn ta đặc biệt coi trọng.
Cho ảnh vào, đóng dấu, ép plastic, vậy là xong một tờ giấy đăng ký kết hôn được hoàng thất của Gaddles ngự ban. Cung Ngũ rất kích động, nhận lấy, hôn mấy cái liền lên tờ giấy đăng ký kết hôn, “Quốc vương bệ hạ tôn kính, ngài thật sự quá nhân từ, tôi phải làm sao để đáp lại sự nhân từ và lương thiện của ngài đây?” Quốc vương xua tay, nói: “Ta cũng một lòng ngưỡng mộ Ngũ tiểu thư. Cô chỉ cần nhớ, ta sẽ thực hiện giấc mơ của cô cho cô, như vậy là đủ rồi.” Cung Ngũ cười, “Vậy sau này tôi có thể dẫn mẹ tôi đến tham quan cung điện của của Quốc vương bệ hạ không? Nhất định bà sẽ rất vui.” Quốc vương có chút hết chịu nổi, cảm thấy cô chính là một cái kẹo da trâu, hắn ta nói qua loa lấy lệ: “Có thể, dĩ nhiên là có thể rồi, lúc nào cũng chào đón.”
Cút mau đi!