Trong phòng, Cung Ngũ lại bắt đầu chơi trò chơi, điện thoạt kêu “tít tít” hai tiếng, là tin nhắn của Yến Đại Bảo: [Tiểu Ngũ, tối qua anh tớ gửi tin nhắn cho cậu à? Hai người nói chuyện có vui không?]
Không hổ là anh em nhà Công tước đại nhân, lãng phí tiền của cô đều không hề chớp mắt. Cung Ngũ quyết định dùng một tin nhắn giải quyết cái miệng suốt ngày nói của Yến Đại Bảo: [Anh cậu gửi nhầm tin nhắn, còn gửi nhầm hai tin, tớ nhắc anh ấy, anh ấy mới nhận ra. Chỉ là vài câu lịch sự thôi. Đúng rồi, hôm nay tớ có bốn khách hàng, giỏi không? Tớ phải đi tắm rồi đi ngủ đây, cậu cũng ngủ sớm đi.]
Cung Ngũ sau khi gửi tin nhắn xong mới phát hiện, bởi vì tin quá dài nên tự động chia thành hai tin. Cô đột nhiên cảm thấy mình lỗ nặng, sớm biết vậy cô viết dài thêm chút nữa, ít nhất cũng phải dài hết độ dài của tin thứ hai.
Yến Đại Bảo nhìn điện thoại, cô còn muốn nói thêm vài câu với Tiểu Ngũ, sao cậu ấy lại nói như vậy chứ?
Nghĩ một lúc lâu, Yến Đại Bảo lại gửi tin nhắn: [Tiểu Ngũ, hôm nay tớ với mami đến nhà dì chơi, chính là cái nơi lần trước chúng ta đi tham gia tiệc rượu, nhưng dì và chú không có nhà, chỉ có anh Bánh Bao và anh Màn Thầu. Anh Màn Thầu sắp phải đi nước ngoài, anh ấy không muốn đi nhưng anh Bánh Bao bắt anh ấy phải đi. Anh Màn Thầu đáng thương quá. Mami của tớ còn dỗ dành anh ấy nữa. Đúng rồi, Tiểu Ngũ, anh Bánh Bao còn tặng tớ một con cá sấu lớn, ngày mai tớ sẽ mang đến trường. (mặt cười)]
Lần này đến lượt Cung Ngũ nhìn điện thoại, còn nhiều lời để nói vậy à? Yến Đại Bảo chẳng nhẽ không biết là vì cô ấy kể tội nên Lý Tư Không mới bị cho ra nước ngoài?
Cô trả lời: [Không đáng thương, tớ muốn đi nước ngoài cũng không được nữa. Ở trường cậu đã có một con hổ lớn rồi, cá sấu để đâu nữa?]
Lúc gửi xong cô mới thấy hối hận, vì sao lại đặt câu hỏi? Như vậy Yến Đại Bảo sẽ có cơ hội nhắn trả lời, cô lại phải tiêu thêm một hào, đau lòng quá đi!
[Vậy tớ sẽ không đem theo nữa. Tiểu Ngũ, hôm nay cậu ăn gì thế?]
Cung Ngũ: “...”
Cô khó khăn trả lời: [Ăn một cái hamburger. Yến Đại Bảo, tớ buồn ngủ rồi, tớ phải đi ngủ đây, chúc ngủ ngon.]
[Chúc ngủ ngon, Tiểu Ngũ.]
Cung Ngũ xòe bàn tay ra tính, cảm thấy vô cùng đau lòng, gửi tin nhắn cho Yến Đại Bảo mất tận bốn hào. Vì vậy Cung Ngũ cảm thấy mình phải tự kiểm điểm bản thân, nhắc nhở bản thân sau này nếu nhất định phải gửi tin nhắn thì phải ý nhiều lời ít, một lần là đủ, tuyệt đối không tiêu nhiều thêm một hào.
Vừa gửi tin nhắn cho Yến Đại Bảo xong, không ngờ Công tước đại nhân lại gửi tin nhắn đến: [Cung Ngũ, tôi có vài việc về vấn đề nghiệp vụ muốn bàn bạc với mẹ em nhưng tôi lại làm mất số điện thoại rồi. Nếu như không phiền, Cung Ngũ có thể cho tôi phương thức liên lạc với mẹ em không?]
Cung Ngũ cảm thấy bản thân tháng này đặt ra chỉ tiêu hai mươi tệ tiền điện thoại rất có thể sẽ vượt, hơn nữa còn vì hai anh em Yến Đại Bảo. Bọn họ là khắc tinh của cô à?
Cung Ngũ chỉ mong bản thân có thể giả vờ như chưa từng thấy tin nhắn này, nhưng cô lại sợ một nghìn tệ của cô biến mất. Hơn nữa, nếu như mẹ cô biết vì cô mà lỡ mất cơ hội làm ăn, liệu có đánh chết cô không nhỉ?
Sau khi suy nghĩ một hồi, Cung Ngũ rốt cuộc cũng quyết định phải trả lời. Đầu tiên cô tìm số điện thoại của mẹ chép ra, rồi lại nhập từng số vào, lại thêm một câu: [Đây là số điện thoại của mẹ tôi. Anh Phí, chúc ngủ ngon.]
[Cảm ơn sự nhiệt tình của Cung Ngũ, (mặt cười), không ngờ Cung Ngũ sống lại có thói quen tốt như vậy.]
Cung Ngũ: “...”
Vì sao phải như vậy?
Cô chỉ muốn không tiêu tiền lung tung, một hào cũng là tiền mà.
Cung Ngũ cắn răng, lại từng chữ từng chữ trả lời: [Ngủ sớm dậy sớm thân thể khỏe mạnh, haha. Anh Phí cũng đi nghỉ sớm đi.]
Công tước đại nhân lại trả lời: [Ở chỗ tôi bây giờ mới là ban ngày, chênh lệch múi giờ thật thú vị, rõ ràng chúng ta cùng tồn tại mà lại ở hai hoàn cảnh khác nhau. Em cảm thấy thế nào?]
Tại sao? Tại sao? Tại sao cô lại phải thêm một câu làm gì? Rốt cuộc vì sao cô lại thêm một câu như vậy vào?
Cung Ngũ có cảm giác như kiểu hộp tiết kiệm sắp bị đập vỡ, trả lời: [Đúng vậy. (vỗ tay)]
Cô dùng ngón trỏ và ngón cái ấn ấn huyệt thái dương, ngồi dậy bắt đầu niệm vài câu: “Thiên linh linh địa linh linh, mau hiển linh. Dừng!”
“Tít tít.”
Cung Ngũ ngả người xuống giường, nhấc điện thoại lên, mở ra:
[Hôm nay lúc nói chuyện với bạn về vấn đề tiền, đột nhiên mới nhớ đến việc tôi có nợ em một nghìn tệ. Em yên tâm, tiền ở chỗ tôi một ngày, tôi sẽ cộng thêm tiền lãi của một ngày, lúc nào trả cho em tôi sẽ trả hết luôn]
Cung Ngũ lập tức ngồi bật dậy. Ôi mẹ ơi, Công tước đại nhân thật tuyệt vời! Hoàng thất Châu Âu không giống trong nước, còn trả lãi.
Bàn tay cầm điện thoại đột nhiêm cảm thấy nhẹ đi không ít, cô cảm thấy mấy hào này tiêu rất đáng. Đương nhiên cô hoàn toàn không biết lãi của một nghìn tệ là bao nhiêu, nhưng cô vẫn vui vẻ.
Sắp phát tài rồi!
[Anh Phí, anh khách sáo quá, nhưng anh Phí nói vậy tôi cũng rất vui! Vậy tôi đợi lãi của tôi!]
Viết xong, cô nhìn lại mấy lần, có chút lo lắng liệu Công tước đại nhân có cho rằng cô hám tiền không, vội vàng xóa đi hai câu cuối, viết lại lần nữa:
[Anh Phí, anh khách sáo quá, nhưng nghe anh nói như vậy tôi cảm thấy anh Phí quản tiền rất có phương pháp. Tôi đợi tin tức tốt của anh Phí.]
Lại suy nghĩ thêm một lúc, cảm thấy câu này có thể chấp nhận được, sau đó gửi đi.
[Được, nếu Cung Ngũ đã nhắc đến vấn đề quản lý tiền, vậy tôi sẽ cố gắng giúp em có được nhiều lãi nhất có thể. Có lẽ khi tôi trả lại thì nó đã trở thành một số tiền lớn rồi, hi vọng đến lúc đó không làm em thất vọng.]
Cung Ngũ lập tức bị tin này làm cho cùng kích động, ôm điện thoại lăn lên giường, vui đến cười ra tiếng: “Số tiền lớn... hahaha”
Nhạc Mỹ Giảo ở ngoài cửa gõ cửa: “Tiểu Ngũ, con đang điên cái gì vậy?”
Cung Ngũ vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, mặt nghiêm túc: “Con đang đọc truyện cười. Không sao đâu ạ!”
“Ngủ sớm đi, nhớ phải đi tắm.”
“Con biết rồi!” Cung Ngũ chạy đến bên cửa, nghe bên ngoài không còn tiếng động gì nữa, vội vàng chạy về giường trả lời: [Được, sắp phát tài rồi!]
Lúc kích động, cô hoàn toàn quên mất việc đau lòng một tin nhắn một hào phí điện thoại của mình. Tiền lãi của một nghìn tệ không biết là bao nhiêu, nhưng tiền điện thoại của một tối đã là ba tệ. Sau khi gửi tin nhắn chúc ngủ ngon đi, Cung Ngũ bắt đầu đếm xem đã gửi bao nhiêu tin nhắn đi, lúc kéo xuống thì giật mình.
Ở trong một lâu đài lâu đời nào đó ở một nước nhỏ nào đó bên kia Đại Tây Dương, Công tước đại nhân đứng cạnh cửa sổ nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, đôi mắt đen nhánh đầy sự dịu dàng. Có người gõ cửa: “Ngài Eward, ngài Shaun đến hỏi thăm.”
Anh từ từ gật đầu: “Được, bảo ngài ấy đợi một lúc.”
Sau đó, anh lấy một ít tiền từ trong ngăn kéo ra, sau đó anh cầm điện thoại lên, chậm rãi gọi một số: “Gần đây có hội đua ngựa nào tốt không? Chọn cho tôi một con tương đối tốt. Tôi hi vọng là cái loại an toàn một chút, được rồi, rất cảm ơn, tạm biệt!”