*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cung Ngũ gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ không cãi nhau với anh Tiểu Bảo đâu.”
Sau khi bác sĩ rời đi, Công tước đại nhân đ3ã có thể ngồi dậy, hai chân anh vẫn không có cảm giác. Lần này thời gian lâu hơn, cũng không biết lúc nào anh mới có thể đi được2. Cung Ngũ biết bác sĩ Hòa đã dùng hết cô độc rồi, tiếp theo phải đợi Matthew Dewey gây trồng, nhưng lúc nào có thể dùng vẫn là 5một ẩn số.
Công tước đại nhân hỏi: “Hôm nay... khụ khụ... em đến cung điện rồi à?”
Cung Ngũ cười, gật đầu với an4h: “Vâng vâng. Diễn đủ trò luôn.”
Công tước đại nhân vốn định giơ tay đẩy cô ra nhưng lại không nỡ, ôm lấy cô từ phía sau: “Anh cũng thích Tiểu Ngũ...” Sau khi tỉnh hai mươi ngày, cuối cùng Công tước đại nhân cũng thoát khỏi cục diện bi thảm nằm trên giường, có thể ngồi trên xe lăn đi ngắm ánh mặt trời bên ngoài. Mấy ngày liền Cung Ngũ đều đẩy anh ra ngoài đi loanh quanh, gặp hết những người có thể gặp một lần.
Matthew Hal nghe được tin tức, vội vàng chạy đến yêu cầu gặp Công tước đại nhân Edward thế nhưng bị người đuổi đi, Công tước đại nhân mới vừa tỉnh lại, tạm thời không gặp người bên ngoài.
Công tước đại nhân nói: “Sau này không được đi nữa, nói với Quốc vương, anh không cho 0phép.”
Cung Ngũ xụ mặt ra, không nói gì.
Công tước đại nhân nói: “Em đi đủ rồi, không cần đi suốt thế.” Có lẽ là nói hơi nhiều, sau đó anh không nói được nữa, Cung Ngũ vội vàng đứng lên đi lấy nước, còn không ngừng nói: “Anh Tiểu Bảo, anh Tiểu Bảo, anh đừng nói nữa, em nghe thấy rồi, em không đi là được chứ gì. Lần sau nếu như hắn ta lại sai người tìm em, em sẽ nói với hắn ta anh Tiểu Bảo không cho em đi là được chứ gì?”
Công tước đại nhân uống một ngụm nước, mới nói: “Tìm được nội gián rồi, Lý Tư Không đang thu xếp, em không cần phải quan tâm nữa, sau khi về nên làm cái gì vẫn làm cái đó, biết chưa?” Cung Ngũ lại gật đầu, cười: “Em biết rồi.”
Sau đó cô nũng nịu dựa vào người anh, “Anh Tiểu Bảo, anh tỉnh lại rồi thật tốt, em thích anh Tiểu Bảo nhất...”