*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Công tước đại nhân dẫn dắt từng bước, sợ lập tức dọa mẹ vợ tương lai tức giận, đặc biệt là anh còn biết tính tình người mẹ v3ợ tương lai này không được tốt lắm, ít nhất là Cung Ngũ rất sợ bà.
Nhạc Mỹ Giảo trả lời: “Cậu đã nói rất nhiều thứ,2 không biết cậu đang nói tới câu nào.”
Giọng Công tước đại nhân mang ý cười: “Cô nói đúng, cháu nói như vậy đúng là5 chung chung quá. Cháu gọi điện thoại cho cô, thật ra là muốn nói cho cô một tin tốt. Tiểu Ngũ tha thứ cho cháu rồi, cho nê4n bây giờ tình cảm của chúng cháu cũng rất tốt.”
“Tiểu Ngũ sắp tốt nghiệp rồi, đợt này cô ấy tương đối bận, cô ấy c0òn muốn giành bằng tốt nghiệp loại xuất sắc, đến lúc đó sẽ khiến cô vui vẻ, cho nên không thường xuyên gọi điện thoại...”
muốn hỏi Tiểu Ngũ, cháu đưa điện thoại cho Tiểu Ngũ, cô có chuyện muốn nói với nó.” Cung Ngũ nghe thấy lập tức lắc đầu như trống bỏi, kiên quyết từ chối. Mẹ cô tuyệt đối sẽ mắng cho cô thổi đầu, cô mới không ngu như vậy đâu.
Công tước đại nhân mỉm cười nói với Nhạc Mỹ Giảo: “Cô, nếu như cô muốn đánh muốn mắng, cô có thể trực tiếp nói với cháu, cháu sẽ truyền đạt lại cho Tiểu Ngũ. Ý này là do cháu đưa ra, dù sao cháu cũng từng khiến Tiểu Ngũ đau lòng một lần rồi, cháu muốn dùng phần đời còn lại của mình để chuộc lỗi với Tiểu Ngũ, cũng hy vọng cô có thể đồng ý cho cháu cái cơ hội này. Nếu như bây giờ cô không đồng ý cũng không sao, sau này cháu sẽ cố gắng làm cô đồng ý, làm một người con rể khiến cô hài lòng...” Lại là một đống lời dễ nghe khiến Nhạc Mỹ Giảo cảm thấy quá khủng khiếp, đây là dỗ bà như trẻ con ba tuổi à? Kết hôn? Đồng ý? Đồng ý cái quỷ! Bà nói thẳng: “Cô không đồng ý! Kết hôn nào có qua loa đại khái như vậy? Mình còn chưa trưởng thành đã muốn làm người lớn kết hôn! Cháu đưa điện thoại cho nó đi!” “Cô, Tiểu Ngũ không phải là cô gái ngốc, cô ấy trưởng thành rồi, huống hồ, cho dù cô ấy vẫn chưa trưởng thành, cháu cũng có thể chăm sóc cô ấy. Không phải đàn ông tồn tại là vì chăm sóc cho phụ nữ sao? Cô đừng tức giận, đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe. Cô không đồng ý, chúng cháu tuyệt đối sẽ không vi phạm ý của cô, cho nên cố nhất định đừng tức giận. Còn Tiểu Ngũ, cháu sẽ chuyển lời cho cô ấy, cho nên cô không cần lo lắng.”
Cung Ngũ ngồi xổm ở bên cạnh, cắn mối liếc Công tước đại nhân. Cuối cùng Nhạc Mỹ Giảo cúp điện thoại, Công tước đại nhân nhìn về phía Cung Ngũ, nói: “Vẫn ổn, hình như không tức giận lắm, không vui thì chắc chắn rồi, không bị tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe là được.” Cung Ngũ ngồi xổm dưới đất, vẽ vòng tròn lên đùi Công tước đại nhân, “Mẹ em nhất định sẽ đánh gãy chân em...” “Không đâu, sao có thể chứ? Còn có anh ở đây cơ mà.” Công tước đại nhân cười nói, “Muốn đánh, cũng nên đánh chân anh... Nếu như Tiểu Ngũ gãy chân cũng rất tốt, như vậy hai chúng ta đều giống nhau rồi.” Cung Ngũ tức giận: “Ai muốn giống anh? Vợ chồng gãy chân? Quá thảm!” Công tước đại nhân cười: “Nói cũng đúng, quá thảm, đừng như vậy thì hơn!”
Cúp điện thoại xong, hai người trêu đùa cười nói vui vẻ, dù sao kết quả vẫn như trong dự liệu. Nhưng mà Công tước đại nhân vẫn muốn tranh thủ chuẩn bị tâm lý cho Nhạc Mỹ Giảo, sau này ngày nào đó lại nói đến chuyện kết hôn, bà không đến nỗi cảm thấy đột ngột nữa.
Nhạc Mỹ Giảo chớp mắt, “A, cô không trách nó.”
Bà đã chiến tranh lạnh với Bộ Sinh rất lâu rồi, bây giờ dọn ra ngoài ở một mình. Chồng và con trai bà đều không cần. Tối nào Bộ Tiểu Bát cũng gọi điện thoại cho bà, nước mắt nước mũi ròng ròng muốn mẹ về nhà, nhưng lòng dạ Nhạc Mỹ Giáo cứng rắn, nhất định không về.
Bây giờ bà một mình tự do tự tại, có tiền có sắc sự nghiệp, có đồ ăn có đồ uống, còn không cần nhìn sắc mặt đám đàn ông thối, cũng không có ai cãi nhau với bà, muốn thế nào thì thế đó. Bộ Sinh là một tên cầm thú, lừa bà không chùn tay. Bà mới vừa mắng đuổi hai ba con Bộ Sinh đi, tâm tình đang không tốt thì Công tước đại nhân gọi điện thoại đến. Lúc này đầu óc bà còn đang mơ hồ, đợi nghe xem Công tước đại nhân có thể nói ra cái gì. “Cô, thật ra thì cháu gọi điện thoại cho cô là vì cháu và Tiểu Ngũ có chuyện muốn xin cô đồng ý.” Nhạc Mỹ Giảo cảnh giác, lời này khiến bà cảm thấy quả nhiên không tốt. Chuyện gì mà con nhóc chết tiệt Cung Ngũ kia không dám làm còn phải trưng cầu ý kiến của bà? Công tước đại nhân nói: “Là chuyện tốt. Cháu muốn tổ chức hôn lễ với Tiểu Ngũ ở Gaddles trước, hy vọng có thể được cô đồng ý.” Nhạc Mỹ Giảo tức chết, biết ngay là như vậy mà, bà lạnh giọng nói: “Đưa điện thoại cho Tiểu Ngũ.”
Công tước đại nhân tiếp tục nói: “Cô, cháu biết nếu như chúng cháu tự ý quyết định, nhất định cô sẽ rất tức giận, cho nên, sau khi có suy nghĩ này, chúng cháu đã muốn có được sự đồng ý của cô. Dù sao thì hôn lễ được ba mẹ hai bên đồng ý thì con cái mới có được lời chúc phúc lớn nhất. Đương nhiên, nếu như cô không đồng ý, chúng cháu cũng tuyệt đối không vi phạm ý cô mà lén lút kết hôn, mẹ cháu biết cũng tuyệt đối sẽ không tha cho cháu. A, cháu vẫn chưa nói chuyện này với mẹ cháu, Tiểu Ngũ sợ cô sẽ không vui nên bọn cháu muốn hỏi cô trước...”
Nhạc Mỹ Giảo hít sâu, dù sao cũng không phải là con của mình, không thể muốn đánh thì đánh muốn mắng thì mắng, bà chỉ nói: “Cô hiểu ý của cháu. Hai đứa trưng cầu ý kiến của cô, cô thật sự rất vui. Nhưng mà cô có vấn đề