Công Tước

Chương 1171: Tiệc sinh nhật của quốc vương (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Công tước đại nhân cười nói: “Ừm, khó xử lý, nhưng Quốc vương sẽ không giết Matthew. Dù sao. Nếu như bây giờ Matthew chết, gia sản3 của gia tộc Hal sẽ không còn liên quan gì đến Quốc vương nữa, họ sẽ nhanh chóng chọn người khác đảm nhiệm gia tộc. Bây giờ ra ta2y là muốn khiến Matthew sợ vỡ mật, tưởng là Quốc vương muốn giết cậu ta, để đạt được mục đích sau này khống chế cậu ta mà thôi.” 5Cung Ngũ trợn mắt, dịch lại gần Công tước đại nhân, cười ha ha nói: “Anh Tiểu Bảo, thật ra em cảm thấy Matthew quá ngu xuẩn, nếu 4như cậu ta thông minh một chút thì sẽ đến nỗi rơi vào tình cảnh ngày hôm nay à? Không cứu được phụ nữ cũng thôi đi, đứa bé và gia0 sản thì phải giữ lấy.”

“Cho nên cậu ta muốn tìm cứu binh, đáng tiếc cậu ta đã đánh hỏng bét con bài đẹp là gia tộc Hal rồi.” Công tước đại nhân nhắm mắt lại, nói: “Nếu như lão Hal còn sống thì sẽ không để cho gia tộc Hal rơi vào cục diện ngày hôm nay đầu. Đúng là trẻ tuổi quá sẽ tự phụ.”

Cung Ngũ mím môi, có chút phiền muộn nói: “Anh Tiểu Bảo, Matthew và Gloria lăn lộn trên giường chưa được bao lâu, nhanh như vậy đã to bụng rồi, tại sao bụng em vẫn không có động tĩnh thế?”

Công tước đại nhân: “...” Chưa đợi lông tơ anh dựng lên, Cung Ngũ đã dán lại gần, nghi ngờ hỏi: “Anh Tiểu Bảo, anh nói xem mảnh đất em có vấn đề, hay là cái cuốc anh có vấn đề.”

Công tước đại nhân hít sâu: “Trên người anh bây giờ vẫn còn độc tố sót lại, không biết sẽ có ảnh hưởng gì tới đứa bé, cho nên tạm thời không suy nghĩ đến chuyện con cái.”

Cung Ngũ xị mặt ra, “Chắc chắn không có vấn đề. Anh nghĩ xem, không phải ba anh bị bệnh sao? Cô Triển vẫn sinh anh ra bình thường, không phải anh vẫn khỏe mạnh đấy ư? Anh bị bệnh là nguyên nhân sau này, không phải là nguyên nhân ngay từ đầu đúng không?”

Công tước đại nhân mở mắt ra, lại nói: “Không phải vẫn còn đang dùng thuốc sao? Anh sợ có tác dụng phụ.”

Nói xong, anh ôm cô vào lòng: “Không được nói chuyện nữa, nhắm mắt lại ngủ đi.”

Cung Ngũ xị mặt ra, tức giận chui vào trong lòng anh, lẩm bẩm: “Không phải mẹ em không đồng ý sao? Vậy gạo nấu thành cơm rồi chẳng phải bà ấy cũng không làm gì được à?” Cô lại nói nhỏ: “Trước đây Bộ Sinh cũng đối phó với mẹ em như vậy...”

Công tước đại nhân không nhịn được cười: “Không bắt chước anh Bộ, cô sẽ đồng ý cho chúng ta, đến lúc đó, chúng ta sẽ đường đường chính chính kết hôn.” Cung Ngũ nhắm mắt lại, giọng nói càng lúc càng mơ hồ, không bao lâu đã ngủ mất. Công tước đại nhân mở mắt ra, mượn ánh đèn trong đêm tối nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình, anh khẽ cúi đầu xuống hôn lên trán cô một cái, cũng nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau, trong phủ Công tước truyền ra một tin tức, có người xông vào phủ Công tước bị bắt sống, sau đó phát hiện lại là Matthew Hal- chủ nhân đương nhiệm của gia tộc Hal, ban đêm xông vào phủ không rõ là nguyên nhân gì và đã bị giam lại. Công tước đại nhân định trình lên tòa án, giao cho tòa án xét xử. Tin tức này nhanh chóng truyền đến tai Quốc vương, buổi trưa Quốc vương bí mật thăm Công tước đại nhân, sau khi vòng một vòng lớn, cuối cùng đã hỏi được người ban đêm xông vào kia. Nghe nói Công tước đại nhân muốn giao cho tòa án xét xử, Quốc vương bày tỏ sự thông cảm với vị chủ nhân của gia tộc Hal này.

Công tước đại nhân ngồi trên xe lăn, thỉnh thoảng ho một tiếng, nhìn là thấy vẫn cần phải chăm sóc sức khỏe, nhưng vẫn ra ngoài nghênh đón Quốc vương đại giá quang lâm.

Nghe thấy Quốc vương nhắc đến Matthew, Công tước đại nhân cũng thở dài, “Không giấu bệ hạ, trước kia vị chủ nhân trẻ tuổi này của gia tộc Hal đã đến mấy lần rồi, có điều thần đều không gặp. Thần không ngờ ban đêm cậu ta sẽ xông vào phủ Công tước như vậy, may mà lúc đó bảo vệ nhẹ tay, nếu không chỉ sợ bây giờ Matthew Hal đã là một cô thi thể lạnh cóng rồi.”

Quốc vương cũng cười nói: “Đúng thế, cậu Hal này quá trẻ tuổi, có điều danh tiếng của cậu ta ở trường học rất tốt, trường học còn có ý trao danh hiệu ưu tú cho cậu ta, không nghĩ ra tại sao lại hồ đồ làm ra loại chuyện này.” Công tước đại nhân gật đầu: “Bệ hạ nói cũng đúng, có lẽ có nguyên nhân gì đó, đáng tiếc sau khi bị nhốt cậu ta rất yên tĩnh, không muốn nói cái gì hết, còn nói có người đang truy sát cậu ta. Đúng là chuyện vô căn cứ. Nếu như không phải là bệ hạ nhắc đến, thần còn tưởng là vì lão Hal qua đời nên cậu ta đau lòng quá độ bị rối loạn tinh thần nữa.”

Quốc vương như được nhắc nhở, lập tức nói: “Edward thân yêu của ta, cậu đúng là liệu sự như thần! Ta đang muốn nói chuyện này đây, ta cũng cảm thấy trạng thái tinh thần của cậu Hal này không được tốt lắm. Edward giao một người rối loạn tinh thần vì mất ba đi xét xử không bằng đưa cậu ta đến bệnh viện chữa trị, nói không chừng còn có thể được gia tộc Hal biết ơn nữa.”

Phủ Công tước căn bản không cần ơn huệ gì, nhưng dĩ nhiên Công tước đại nhân sẽ không vạch trần lời nói của Quốc vương, anh đồng ý ngay: “Nếu bệ hạ đã nói như vậy thì đưa vào bệnh viện an dưỡng sẽ thực tế hơn. Đến chiều thần sẽ sai người đưa cậu ta vào viện điều dưỡng của Hoàng gia, dù sao cũng là con em của Học viện quý tộc, không thể để mất mặt được.” Quốc vương rất cao hứng, “Edward, cậu thật nhân từ.”

Hắn ta nhìn Công tước đại nhân, vẻ mặt cũng thả lỏng, “Ta biết mà, người của gia tộc Edward vừa thông minh vừa nhận từ.”

Công tước đại nhân cười, lúc nhìn Quốc vương cũng ôn hòa dị thường, trừ thỉnh thoảng ho mấy tiếng cho người ta cảm thấy bệnh của anh rất nặng ra, những thứ khác thật sự vẫn như trước đây, ôn hòa lễ độ, giống như bọn họ vẫn luôn chung sống thân thiện như thế.

“Tiệc sinh nhật của bệ hạ thu xếp thế nào rồi?” Công tước đại nhân mỉm cười hỏi, “Tiểu Ngũ rất hưng phấn, nhất định phải tổ chức hôn lễ ở tiệc sinh nhật của bệ hạ, còn về ba mẹ trong nhà, chúng thần định sau này trở về quê hương của Tiểu Ngũ sẽ làm lại lần nữa. Cô ấy cảm thấy có thể làm cùng ngày sinh nhật của bệ hạ là một chuyện vô cùng may mắn.”

Quốc vương nhìn Công tước đại nhân, nói: “Đúng rồi, có một chuyện ta muốn tuyên bố trong buổi lễ mừng, chuyện này nhất định sẽ làm cho rất nhiều người vui vẻ.” Công tước đại nhân mỉm cười, “Vậy sao? Nếu như là chuyện mọi người hy vọng như vậy, thật sự sẽ khiến rất nhiều người vui vẻ.”

Biết Quốc vương muốn tuyên bố cái gì, Công tước đại nhân không truy hỏi, chỉ nói: “Hy vọng cũng là một chuyện thần nghe thấy sẽ cảm thấy vui mừng.”

Hai người chậm rãi nói chuyện. Khi còn trẻ hai người đã từng cùng ra ngoài kết bạn cưỡi ngựa đá bóng, bây giờ nói tới nói lui, đã qua loa lấy lệ và khách sáo nhiều hơn, ai cũng không biết đối phương nói ra câu nào là thật câu nào là giả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.