Công Tước

Chương 1174: Tiệc sinh nhật của quốc vương (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cung Ngũ nhìn cô ta, thị nữ cúi đầu hành lễ với cô, quay người đi đến một hướng.

Cung Ngũ hít sâu một hơi, nhấc c3hân đi theo. Gloria đang đứng ở cạnh cửa sổ phòng khách nhỏ. Nghe thấy tiếng cô ta xoay người lại, mở miệng: “Tôi biết, 2cô nhất định sẽ đến.” Cô ta gật đầu với thị nữ. Thị nữ nhanh nhẹn hiểu ý, đóng cửa vào, để lại Cung Ngũ và Gloria. Cung 5Ngũ nhìn Gloria một cái, hỏi: “Hoàng hậu tìm tôi qua đây có chuyện gì?”

Cô ta ngồi xuống ghế, “Ngồi đi. Bây giờ tình hình của tôi như thế nào cô cũng biết, cho nên không cần phòng bị tối như vậy, tôi cảm thấy châm biếm lắm.” Cung Ngũ chậm rãi đi đến ngồi xuống một chiếc ghế khác, nhìn cô ta không nói gì. Gloria lại mở miệng: “Không giấu gì cô, bây giờ tôi chính là một con cờ, nhìn có vẻ hữu dụng, trên thực tế không đúng chút nào. Ngay cả đứa bé trong bụng tôi tới cũng không đúng lúc. Ban đầu Matthew còn nói lợi dụng đứa bé, kết quả tối và anh ấy lại bị đứa bé lợi dụng. Tôi rất sợ, tôi cảm thấy Gaddles sắp xong rồi!”

Cung Ngũ không biết cô ta có ý gì, im lặng nhìn Gloria. Cô ta ngừng quạt, nhìn về phía Cung Ngũ nói: “Tôi nói rồi, cô không cần căng thẳng, bây giờ tôi có thể làm được gì chứ? Trừ nói với cô những thứ này ra, tôi chẳng làm được gì cả.”

Cung Ngũ nhìn cô ta, nói: “Đây chính là nguyên nhân tôi thích ngài Edward, một người chính trực và giữ lời hứa. Tôi không cảm thấy cái này có gì khó mà tưởng tượng nổi. Tín ngưỡng của mỗi người khác nhau. Tín ngưỡng của tôi, của anh ấy.”

Gloria cười, “Không cần căng thẳng đâu cô gái yêu quý, ý tôi không phải muốn phê phán gia tộc Edward làm như vậy không tốt, tôi chỉ cảm khái, tại sao cho đến bây giờ, ngài ấy vẫn tin tưởng không nghi ngờ lời dạy của người xưa như vậy.”

Cung Ngũ trả lời: “Có lẽ đây chính là nguyên nhân triều đình tín nhiệm gia tộc Edward.”

Gloria cúi đầu cười: “Cô nói như vậy, tôi càng tin tưởng thứ tôi nhìn thấy. Cô và Edward yêu nhau thật sự. Từ khi biết đến sự tồn tại của cô, tôi đã vô cùng hâm mộ và đố kỵ cô, đến hôm nay vẫn như vậy.”

“Hoàng hậu bệ hạ tôn kính gọi tôi qua đây chính là vì nói với tôi những thứ này sao?” Cung Ngũ hỏi: “Tôi không cảm thấy có ý nghĩa gì cả.”

“Ngũ tiểu thư, đừng nghiêm trọng như vậy, tôi mời cô đến là muốn xin cô giúp đỡ.” Cung Ngũ ngước mắt nhìn cô ta, Gloria nói: “Tôi xin cô, xin ngài Edward giúp đỡ. Tôi không muốn chết không rõ ràng lúc sinh con. Tôi không biết nên nói với cô thế nào, nhưng tôi biết, chỉ cần tôi sinh đứa bé ra, tôi sẽ chết, sẽ chết ở trên giường sinh.”

Cung Ngũ trả lời: “Tôi rất đồng cảm với cô. Nhưng mà, Hoàng hậu bệ hạ, cô không nên nói những lời này với tôi.” “Tôi biết, nhưng tôi phải dùng lý do gì để đến gặp ngài Edward đây?” Gloria than thở, “Tôi chỉ có thể tìm cô. Ngũ tiểu thư, tôi biết tôi đã từng làm chuyện rất có lỗi với cô, nhưng bây giờ tôi cần giúp đỡ, xin cô giúp tôi và Matthew. Tôi không muốn chết, tôi cũng không muốn anh ấy chết, tôi càng không muốn đứa bé trong bụng tôi có một người ba hút thuốc phiện!” Cung Ngũ lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không thể hứa với cô bất cứ cái gì cả. Huống hồ bây giờ, ngài Edward ở đâu tôi cũng không biết, tôi rất lo lắng cho anh ấy, tôi không có dư thừa tinh lực đi để ý người khác. Thật xin lỗi Hoàng hậu Bệ hạ tôn kính.”

“Không,” Gloria đứng lên, “Cô sẽ đồng ý! Cho dù không phải là vì tôi, vì ngài Edward, cô cũng sẽ đồng ý, tin tôi đi.” Cung Ngũ thấy cô ta đột nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh cửa sổ, cầm một cái hộp cổ kính phía sau bức rèm cửa vừa dày vừa nặng ra. Cô ta nhìn cái hộp kia, nói: “Nếu như cô nhìn thấy cái này rồi mà vẫn cự tuyệt tôi, vậy tôi cũng không còn gì để nói, nhưng Ngũ tiểu thư, chỉ cần có có một chút tâm tư quan tâm ngài Edward, cô sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.”

Gloria đứng trước mặt Cung Ngũ, mở nắp hộp ra. “Tôi phát hiện thứ này trong thư phòng của Quốc vương bệ hạ. Tôi rất có hứng với loại trò chơi dò tìm bảo bối, cũng vì đã đọc không ít sách sử cho nên tôi biết cái ký hiệu dưới đáy hộp, đó là con dấu cơ mật của vương thất. Phần đáy có, bên trong chỗ miệng hộp cũng có.”

“Bên trong là cái gì?” Cung Ngũ hỏi.

“Một bí mật có liên quan đến gia tộc Edward và vương thất.” Gloria mở hộp ra đưa đến trước mặt cô, nói: “Cô xem là sẽ biết tại sao tôi lại tìm cô.”

Cung Ngũ nhìn chằm chằm đồ trong hộp, vẫn không nhúc nhích.

Gloria cười nói: “Ngũ tiểu thư, chẳng lẽ cố không muốn biết tại sao ngài Edward sẽ ngồi xe lăn sao? Chẳng lẽ cô không muốn biết bí mật bệnh di truyền của gia tộc Edward sao? Sau khi xem xong cô sẽ hiểu được tất cả.”

Cung Ngũ hít sâu một hơi, sau đó cô giơ tay nhận lấy. Bên trong không phải giấy viết thư bình thường mà giống như da dê đã được xử lý đặc biệt, là loại chất liệu không dễ bị hư hại. Cô liếc nhìn Gloria rồi lấy miếng giấy da dê ra, cẩn thận mở ra từng chút một, chữ viết bên trong là chữ viết Gaddles cổ xưa. Cung Ngũ ở đây lâu như vậy, ít nhiều cũng học một chút, nhưng vẫn có rất nhiều chữ cô không biết. Cô nhìn miếng giấy da dê kia, nói: “Cô đọc được hết chứ?” Gloria gật đầu: “Đương nhiên, đây là tiếng mẹ đẻ của tôi, từ khi còn rất nhỏ, người trong gia tộc đều phải học, trước khi quý tộc Gaddles học những ngôn ngữ khác nhất định phải học tiếng mẹ đẻ.” Cung Ngũ đáp một tiếng, nói: “Bên trong có từ đơn ít gặp tôi không biết.”

Gloria bắt đầu đọc: “Các con cháu của ta, lúc các con đọc được bức thư này, có nghĩa là vương triều sắp bắt đầu hoặc là đã bắt đầu tan vỡ. Bởi vì dưới tình huống bình thường, sẽ không có Quốc vương hoặc con cháu nào sẽ đích thân lấy thứ bọn họ có thể tùy ý lấy ra, người trông giữ chỉ cho rằng đây là một trong những kho báu trong kho riêng của vương thất, chỉ có lúc cùng đường mới có người tìm được một thứ như thế này.”

“Đúng vậy, ta hạ một quyết định trọng đại, cái quyết định này có lẽ sẽ khiến vương thất hưng thịnh, hoặc có lẽ sẽ khiến vương thất tan vỡ. Nhưng ta không có lựa chọn nào khác, bởi vì ta không thể nào chịu đựng được tình hình như vậy xuất hiện. Edward là bạn, là anh em, là người nhà quan trọng của ta, không có cậu ấy ta không biết nên đối phó với những kẻ dã man đáng chết kia như thế nào. Cậu ấy có trí tưởng tượng vô tận, có thể chế tạo ra rất nhiều vũ khí khiến người ta thán phục. Đúng vậy, ta không thể rời xa Edward, uy danh của cậu ấy trong lòng con dân cao như vậy. Ta cùng cậu ta đi ra ngoài, trong mắt mọi người hình như chỉ có cậu ta, mà người chỉ huy sau lưng là ta đây lại hoàn toàn bị quên lãng. Con trai của cậu ta cũng thông minh ưu túy như cậu ta. Ta thường xuyên thăm đứa bé kia, trong lòng sinh ra một chút sợ hãi. Làm thế nào đây? Có phải sẽ có một ngày Edward sẽ thay thế vị trí hôm nay của ta không? Hoặc là đứa con trai thông minh của cậu ta sẽ thay thế đứa con trai không hề thông minh nào đó của ta? Quyển thế là thứ ta theo đuổi, ta không thể nào chịu đựng được việc ta sẽ mất đi tất cả, càng không thể chịu đựng con cháu tương lai của ta bị bất cứ ai thay thế địa vị. Nhưng ta lại không thể giết cậu ta, cũng không nỡ làm hại cậu ta. Cái suy nghĩ đáng sợ này lúc nào cũng hành hạ ta, khiến ta lo lắng ngày đó sẽ đến.”

“Nhưng ta phải hạ quyết định, ta phải vạch ra con đường cho hậu thế của ta, ta không thể để bọn chúng ngồi chờ chết. Ta nhất định phải hạ quyết định, như vậy, có lẽ sẽ khiến ta yên tâm hơn sau khi chết đi. Ta quyết định ban cho cậu ta một căn nhà lớn, để gia tộc của cậu ta hài lòng kéo dài sinh mạng ở trong đó. Ta ban đất cho cậu ta, ban nhà cho cậu ta, ban nô bộc cho cậu ta. Ta ban cho cậu ta tất cả, nhưng ta vẫn phải vạch ra con đường cho hậu thể của ta.”

Gloria tiếp tục đọc: “Đúng thế, trước khi ban ngôi nhà nguy nga cho cậu ta, ta đã tạo ra một phiền phức sẽ ảnh hưởng đến hậu thế của cậu ta. Đây là một bí mật, ta do dự rất lâu, cuối cùng quyết định vẫn ghi cái bí mật này ra. Lúc xây dựng tòa nhà nguy nga đó, ta sai người định ra một gian phòng cha truyền con nối tước vị Edward ở vị trí tốt nhất khiến bọn họ tin tưởng, tất cả tước sĩ của gia tộc Edward đều nên ở trong căn phòng đó. Trong vách tường của gian phòng có đặt cỏ độc đáo từ bộ lạc Island, thứ có độc này sẽ không lấy mạng bọn họ trong thời gian ngắn nhưng sẽ khiến bọn họ có di chứng sau hai mươi năm, khiến bọn họ chết trẻ.”

Gương mặt Cung Ngũ sưng lên, nước mắt tức giận dâng lên trong hốc mắt, biết ngay... biết ngay... là như vậy mà!

Sao có thể vô sỉ như vậy? Biết rõ gia tộc Edward một lòng trung thành, biết rõ bọn họ sẽ không phản bội, chỉ vì suy đoán không có chứng cứ với bọn họ mà ra tay độc ác như vậy. Ông ta không chỉ hại một hai người mà là tất cả những người kế thừa tước vị của gia tộc Edward.

“Đây không phải là một lựa chọn quang minh chính đại, nhưng đây là quyết định cuối cùng của ta. Xin lỗi, lúc ta ghi lại những điều này, ta đã rất già yếu rồi. Có lẽ không lâu sau ta cũng sẽ chết, nhưng ta không hề hối hận, bởi vì chuyện này khiến ta cảm thấy yên tâm. Ta cảm thấy rất có lỗi với Edward, nhưng ta không còn lựa chọn nào khác. Được rồi, viết đã nhiều, trí nhớ của ta đã suy yếu, ta không nhớ còn có chuyện gì chưa viết nữa không. Cho dù ngươi là ai, nếu như có thể xin chuyển lời đến con cháu của Edward, ta luôn rất hổ thẹn, nhưng càng về sau này, ta càng không thể nói ra. Ta già rồi, bệnh rồi, nhưng Edward vẫn khỏe mạnh. Ta sợ bây giờ ta nói ra, cậu ta sẽ càng thù hận hơn, cho nên ta chỉ có thể mang bí mật này xuống mổ...”

Phía sau là ngày tháng và ký tên cùng với một con dấu cổ xưa của Quốc vương thời ấy, bên trên là tên Quốc vương. Cung Ngũ đứng im không nhúc nhích, sau đó cô nói: “Tôi muốn cầm cái này đi.” Gloria nói: “Thứ này rất đáng giá, dù sao cũng là bức thư Quốc vương dựng nước Gaddles đích thân viết.”

“Đúng vậy, chắc chắn đáng giá hơn mạng cô.” Cung Ngũ giơ tay cướp lấy. Gloria đóng cái nắp hộp không lại, để vào chỗ cũ, sau đó hỏi: “Vậy yêu cầu trước đó của tôi thì sao?” Cung Ngũ nhìn cô ta một cái, nói: “Nếu như vật này là thật, tôi sẽ nói với ngài Edward.”

“Làm sao tôi tin cô được?” Gloria hỏi.

“Biết tại sao Matthew luôn không thể lấy được sự tín nhiệm của ngài Edward không?”

Gloria không chớp mắt, Cung Ngũ trả lời: “Bởi vì lời gì Matthew cũng nói ra được, không có chứng cứ gì có thể chứng minh, nhưng thứ này là chứng cứ. Tôi không lấy không đồ của người khác, ngài Edward cũng thế.”

Gloria cắn môi, do dự một chút mới nói: “Được rồi, tôi không có lựa chọn nào khác. Chỉ có thể tin tưởng cô.” Cung Ngũ gật đầu: “Đúng thế, cô không có lựa chọn nào khác. Đương nhiên, tôi nói rõ trước, tôi đồng ý với cô, còn giúp thế nào, tôi không bảo đảm.”

“Tôi muốn ly hôn, tôi muốn rời khỏi Cung điện, cùng Matthew dẫn đứa bé rời đi.” Cung Ngũ chu môi, “Mặc dù tôi không biết cụ thể phải làm thế nào, nhưng tôi cảm thấy yêu cầu này của cô hơi khó, đặc biệt là đứa bé. Hôm nay Quốc vương bệ hạ đã tuyên bố tin tức cô có thai rồi.” “Ngũ tiểu thư, cầu xin cô!” Cung Ngũ cất miếng giấy da dễ đi, “Được rồi, tôi nên ra ngoài rồi, tôi đã đồng ý với Edward phải ở bên ngoài ngoan ngoãn đợi anh ấy, cũng không biết bây giờ anh ấy đã ra chưa.” Gloria trả lời, “Tôi nghĩ ngài ấy sẽ không ra ngoài dễ như vậy đâu.” Cung Ngũ gật đầu: “Có lẽ vậy, có điều tôi cảm thấy ngài Edward vẫn sẽ đi ra. Năm đó, lúc anh ấy bị tổ chức phản động bắt cóc, không phải là vẫn bình an từ nơi đó ra sao?”

Anh bảo cô đợi anh quay lại, cô sẽ phải ngoan ngoãn đợi, như vậy anh mới nhanh quay lại hơn.

Cung Ngũ nhìn Gloria một cái, sau đó kéo cửa ra, đi ra ngoài. Gloria đứng ở trong phòng, thở ra một hơi thật dài, hồi lâu, cô ta lẩm bẩm một mình: “Đúng thế, chắc chắn ngài ấy sẽ đi ra, ai bảo người đàn ông của cô là người như vậy chứ?”

Nếu anh không ra ngoài, Gaddles còn cái gì để cứu? Cô ta còn cái gì để cứu?

Cung Ngũ đi từ trong phòng ra ngoài, thị nữ kia dẫn cô trở lại phòng tiệc. Trong phòng tiệc vẫn đầy tiếng cười tiếng nói như cũ, ai cũng đắm chìm trong âm nhạc tươi đẹp, nhẹ nhàng khiêu vũ theo âm nhạc, giống như tất cả các yến tiệc cung đình khác, khiến lòng người vui vẻ chìm đắm trong đó.

Cung Ngũ chậm rãi đi đến một góc, cổ thong thả vừa ăn vừa nhìn cánh cửa kia, đợi Công tước đại nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.