*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Quốc vương gật đầu: “Đúng vậy, ta cũng nghĩ thể! Tuyệt đối không thể để cho hắn rời khỏi Cung điện, tuyệt đối không thể: Chúng ta phải nghĩ c3ách! Phải nghĩ cách khiến hắn ngoan ngoãn đi vào khuôn phép mới được...”
“Bệ hạ, không thể giữ Edward lại, hắn không chết thì gia tộ2c Edward sẽ không hết hi vọng. Bệ hạ, tại sao không nhân cơ hội này nhổ cỏ tận gốc: Chỉ cần chúng ta giữ lại người vợ mới của hắn, sự gay gắ5t của dân chúng sẽ không quá kịch liệt, thế nào chúng ta cũng có cách nén nghi ngờ của bọn họ xuống. Bệ hạ, ngài nhất định phải mạnh tay!” Q4uốc vương quay đầu lại: “Anh tưởng là ta không nhẫn tâm giết hắn à? Ta không ra lệnh giết tại chỗ là bởi vì ta có cách nghĩ khác...” “Nhưng 0thật sự không thể để cho Edward sống tiếp, chỉ cần hắn còn sống sẽ vô cùng tai họa! Ngài và Edward chung sống nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không hiểu hắn sao?” “Đương nhiên là ta hiểu rồi!” Quốc vương không nhịn được ngắt lời: “Ta hiểu hơn ai hết!”
Thế nhưng thứ hắn ta thật sự muốn là tài sản của gia tộc Edward. Bây giờ Công tước đại nhân chưa lập di chúc, nếu như anh chết, tài sản của gia tộc Edward tuyệt đối sẽ chia năm xẻ bảy, căn bản không đến được tay hắn ta. Cho dù người vợ mới của Edward có thể thừa kế một chút nhưng chỉ bằng những tên quỷ hút máu của gia tộc Edward kia, cô cũng không được chia bao nhiêu, huống hồ người phụ nữ kia còn là một người ngu xuẩn. “Bây giờ Edward không thể chết được, bây giờ tuyệt đối không thể chết được!” Quốc vương nói: “Ta muốn hắn sống!”
“Quốc vương bệ hạ, thần không biết tại sao ngài lại không giết hắn, nhưng đây là cơ hội tốt. Hắn đang bị mấy trăm nghìn lính gác bao vây, trong tay mỗi người bọn họ đều có vũ khí, cho dù bây giờ Edward có thể phản kháng một trận, nhưng hắn sẽ không kiên trì được bao lâu. Vũ khí của hắn rồi sẽ dùng hết, thể lực của hắn cũng không chống đỡ nổi, cho dù là bắn loạn, hắn cũng không sống được. Thật sự không thể giữ Edward lại, nếu như hắn sống, Gaddles sau này sẽ là tình cảnh khác!”
Cung Ngũ xụ mặt ra, vô cùng đau lòng, nói: “Đúng là cái kẻ lòng tham không đáy.” Cô lại có chút phiền muộn nói: “Cậu hai Lý đúng là đồ lừa gạt, haiz...” Công tước đại nhân cười, quay đầu lại nhìn cô: “Đừng nói như vậy, nhất định cậu ta còn sốt ruột hơn chúng ta!” Câu này không sai chút nào, Lý Tư Không thật sự sốt ruột hơn bọn họ. Anh ta sợ lúc mình chạy đến chỉ thấy thi thể của hai người. Nếu thật sự như vậy, anh ta chết mười nghìn lần ở trước mặt dì Triển cũng không đủ.
Biết lần này Quốc vương đã có chuẩn bị, nhưng không biết cái tên đó lại phát rồ đến như vậy. Hắn ta điều ra một nửa lực lượng của cung điện để chặn đánh anh ta sao? Nếu như không phải là Tư Đồ Lệ chạy đến kịp thời, Lý Tư Không thật sự phải chịu thiệt to rồi.
Lý Tư Không vẫn luôn xem thường Quốc vương, cảm thấy hắn ta không phải là người làm đại sự. Một Quốc vương nói chuyện cũng không lưu loát, trong đầu toàn là rơm rạ, anh ta thật sự không cảm thấy một người như vậy có thể làm ra được chuyện gì. Đã nhiều năm như vậy rồi, tối hôm nay lại cho anh ta biết tay.
Có người ẩn băng gạc lên trán Lý Tự Không cầm máu đang chảy xuống, bên cạnh vang lên tiếng gào khóc thảm thiết. Công tước đại nhân cho nổ cửa canh phòng ở Cung điện. Quốc vương sai người tập kích bất ngờ chặn đánh ở bên này, làm tổn hại đội vệ binh của Công tước đại nhân.
Người Tư Đồ Lệ dẫn đến toàn là mấy người lang thang trên phố, nhưng từ cách thức họ ra tay, Lý Tư Không lại nhìn ra những người này đã từng được huấn luyện. Đợi đến cung điện rồi, người Quốc vương phái đi đang đàm phán với Công tước đại nhân. Lý Tư Không không nói hai lời, bắn liên tục, càn quét một trận về phía đám người kia, nhân lúc rối loạn cứu Công tước đại nhân ra ngoài. Ở bên ngoài cung điện, Tư Đồ Lệ thu dọn đám chặn đánh giữa đường cũng chạy đến. Anh ta đến lập tức nhìn Công tước đại nhân, lại quét mắt một cái, hỏi: “Này, không đúng, Tiểu Ngũ đâu rồi?”
Vừa nghĩ như vậy, Quốc vương lập tức cảm thấy mình chỉ cần thật sự vận động đầu óc, hình như cũng rất thông minh.
Hắn ta ngẩng đầu lên: “Nếu không bắt được Edward thì bắt người vợ mới của Edward đi! Nhớ kỹ, ta muốn người sống!” Hắn ta lại hỏi: “Cái gã đàn ông tên Lý Tư Không đó thì sao? Có phải bây giờ vẫn bị vây trên đường không?” “Tạm thời vẫn chưa nhận được tin tức, căn cứ theo tình báo trước đó, hắn không dễ đối phó.” “Đương nhiên ta biết! Nếu không tại sao ta phải tách bọn họ ra trước? Chính là vì đề phòng biện pháp dự phòng của Edward.” Bên này chiếng trống rùm beng vạch kế hoạch, bên kia Công tước đại nhân dẫn Cung Ngũ cùng ba người vệ sĩ cũng ngoan cường chống đỡ cho đến bây giờ. Công tước đại nhân nhìn đồng hồ, nói với Cung Ngũ: “Lý Tư Không đã gặp phải phiền phức rồi.” Cung Ngũ mím môi, gật đầu: “Vâng. Không biết cậu hai Lý thế nào.” “Cậu ta sẽ không chết đầu.” Công tước đại nhân nói: “Chỉ là kế hoạch bị làm loạn thôi.”
Được ăn cả ngã về không một trận, Công tước đại nhân biết chắc Quốc vương đã dùng hết tất cả chiến lực của cung điện. Hắn ta nhất định sẽ không từ bỏ cơ hội lần này, bởi vì sẽ không có cơ hội tiếp theo nữa.
Cung Ngũ ngồi ở bậc thềm phía sau, chống cằm nhìn Công tước đại nhân, đột nhiên nói: “Anh Tiểu Bảo, liệu chúng ta có chết ở đây không?” Công tước đại nhân ngẩng đầu lên: “Sẽ không đâu.”
Cung Ngũ mím môi, nhìn người nằm ngổn ngang trong vũng máu trên mặt đất, ở trong hoàn cảnh như vậy, thật sự sẽ không chết sao? “Nếu như hắn ta muốn giết, cũng sẽ không giữ chúng ta đến bây giờ.” “Nhưng cứ ở đây mãi cũng không phải là cách!” Công tước đại nhân trả lời: “Sẽ không quá lâu đâu, tên kia không phải là một người đủ nhẫn nại.” Biết người biết ta, cho nên anh mới không lo lắng. Anh sẽ không để mình chết trong tay một người như vậy. Một Quốc vương bệ hạ được lót đường, được cho quyền, cho hắn ta độc lập quản lý chính trị, cho hắn ta cơ hội phát triển, cuối cùng hắn ta lại làm ra một mớ hỗn độn như vậy, vẫn chưa xứng để anh chết ở trong tay hắn ta.
Bên tại Quốc vương ong ong những lời khuyên không ngớt của mấy người này, thứ duy nhất hắn ta nghe thấy là “Edward phải chết”. Đương nhiên hắn ta biết Edward phải chết, nhưng tiền vẫn chưa đến tay hắn ta, Edward không thể chết được. Hắn ta phải lấy được di chúc của Edward mới được.
Chuyện đến nước này rồi, muốn Edward quyên tặng tài sản cho vương thất và quốc gia đã là điều không thể, bây giờ Quốc vương chỉ trông chờ vào Cung Ngũ. Chỉ cần Edward để lại tài sản của anh cho người vợ mới, vậy thì sau này hắn ta sẽ có cách đối phó với người phụ nữ ngu xuẩn đó. Hắn ta ngẩng đầu lên, hỏi: “Người phụ nữ phương Đông đó vẫn đi cùng hắn à?”
“Đúng vậy Quốc vương bệ hạ, người phụ nữ đó còn đứng ra bảo vệ Edward, nói mình kết hôn với Edward rồi, là vợ của hắn, có trách nhiệm bảo vệ hắn, còn làm mấy người bị thương...” Còn chưa dứt lời, Quốc vương đã vội vàng hỏi: “Vậy Edward thì sao? Hắn phản ứng thế nào?”
“Nhìn Edward rất cảm động, thần thấy tình cảm của bọn họ tốt đúng như trong tin đồn. Quốc vương bệ hạ, ngài cảm thấy nếu như chúng ta dùng vợ của hắn uy hiếp hắn, hắn sẽ đi vào khuôn phép sao?”
Quốc vương mím môi, đại não hỗn độn dần dần sáng tỏ lên, hắn vỗ tay một cái, nói: “Đúng thế, sao ta lại không nghĩ tới chuyện này chứ!” Quốc vương nói không nghĩ tới chuyện này hiển nhiên không phải cùng một chuyện với người ủng hộ trước mặt. Quốc vương cho rằng sự tồn tại của Cung Ngủ không có nhiều ảnh hưởng đối với Công tước đại nhân, nhưng không phải trước đó luôn nói Cung Ngũ có con sao? Có phải là hắn ta có thể lợi dụng đứa bé trong bụng Cung Ngủ không?
Biết lần này Quốc vương đã có chuẩn bị, nhưng không biết cái tên đó lại phát rồ đến như vậy. Hắn ta điều ra một nửa lực lượng của cung điện để chặn đánh anh ta sao? Nếu như không phải là Tư Đồ Lệ chạy đến kịp thời, Lý Tư Không thật sự phải chịu thiệt to rồi.
Lý Tư Không vẫn luôn xem thường Quốc vương, cảm thấy hắn ta không phải là người làm đại sự. Một Quốc vương nói chuyện cũng không lưu loát, trong đầu toàn là rơm rạ, anh ta thật sự không cảm thấy một người như vậy có thể làm ra được chuyện gì. Đã nhiều năm như vậy rồi, tối hôm nay lại cho anh ta biết tay.
Có người ẩn băng gạc lên trán Lý Tự Không cầm máu đang chảy xuống, bên cạnh vang lên tiếng gào khóc thảm thiết. Công tước đại nhân cho nổ cửa canh phòng ở Cung điện. Quốc vương sai người tập kích bất ngờ chặn đánh ở bên này, làm tổn hại đội vệ binh của Công tước đại nhân.
Người Tư Đồ Lệ dẫn đến toàn là mấy người lang thang trên phố, nhưng từ cách thức họ ra tay, Lý Tư Không lại nhìn ra những người này đã từng được huấn luyện. Đợi đến cung điện rồi, người Quốc vương phái đi đang đàm phán với Công tước đại nhân. Lý Tư Không không nói hai lời, bắn liên tục, càn quét một trận về phía đám người kia, nhân lúc rối loạn cứu Công tước đại nhân ra ngoài. Ở bên ngoài cung điện, Tư Đồ Lệ thu dọn đám chặn đánh giữa đường cũng chạy đến. Anh ta đến lập tức nhìn Công tước đại nhân, lại quét mắt một cái, hỏi: “Này, không đúng, Tiểu Ngũ đâu rồi?”