*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Công tước đại nhân chưa kịp nói, Hòa Húc đã sắp xếp phẫu thuật rồi, trước tiên phải gắp viên đạn ra, nhìn anh vẫn có thể chống đỡ đế3n bây giờ, chứng minh vết thương không nặng. Lý Tư Không đến muộn, cho nên kế hoạch vốn dĩ rất tốt đẹp bị rối loạn.
Cung Ng2ũ ngược lại không có chuyện gì, cô ở lại cung điện, lúc này đang ngồi xổm dưới đất, xụ mặt ra cạy chân, hừ hừ tức giận, Quốc vương 5đứng ở chỗ cách đó không xa, có chút chán ghét, lại có chút tức giận nhưng lại không thể làm gì người phụ nữ ngu xuẩn này. Hắn ta v4ẫn trông chờ cái thứ trước mắt này có chút tác dụng. Quốc vương cảm thấy, thứ duy nhất bây giờ hắn ta có thể kiềm chế Công tước chí0nh là đứa bé không tồn tại trong bụng Cung Ngũ kia, hơn nữa, đã hơn hai tháng rồi. “Đang yên đang lành cô chạy cái gì? Nếu như cô ở bên cạnh Edward, nói không chừng bây giờ đã có di chúc rồi! Chỉ cần có lợi dụng đứa bé trong bụng mình uy hiếp hắn ta, còn sợ hắn ta không ngoan ngoãn à? Với cái cơ thể hiện giờ của hắn ta, hắn ta còn hy vọng có thể khiến người phụ nữ khác có thai chắc?!”
Vốn dĩ Quốc vương định sai một người quen với Công tước đại nhân đi qua đàm phán, sau đó nhân cơ hội sai cao thủ giả trang sau lưng người đàm phán tấn công bất ngờ, bắt lấy Công tước đại nhân. Dù sao đó cũng chỉ là một kẻ tàn phế ngồi trên xe lăn, không có vũ khí, anh không thể làm được gì cả.
Vừa mới bắt đầu đàm phán, Công tước đại nhân đã buông lỏng cảnh giác, không ngờ Cung Ngũ vốn dĩ đứng ở sau lưng anh đột nhiên đẩy vệ sĩ bên cạnh ra hai bên, xông qua kéo cánh tay người đàm phán, hô to một tiếng: “Cứu mạng! Tôi không muốn chết cùng anh ta đâu!”
“Sẽ không đâu, gia tộc Edward coi trọng con cháu, điểm này ta rõ hơn ai hết. Nghe ba ta nói, năm đó trước khi Edward ra đời, ba hắn cũng định từ bỏ tước vị Công tước, vốn dĩ là định ra ở riêng, không ngờ lại gặp một người phụ nữ phương Đông, còn có thai nữa, thật là tốt số. Bây giờ chỉ cần Edward có con sẽ có thể duy trì địa vị Cổng tước của hắn, nhưng nếu như không có... À, ta nghĩ hắn chắc chắn sẽ không muốn truyền tước vị Công tước cho gia tộc dòng bên đâu, cho nên đứa bé này cực kỳ quan trọng với hắn.”
“Vậy sao? Nhưng sao tôi lại cảm thấy anh ta sẽ không quan tâm nhỉ? Chỉ thỉnh thoảng anh ta mới sờ bụng tôi một cái...” Quốc vương nghe thấy thế mắt lập tức sáng lên: “Nếu là như vậy, chứng minh hơn để ý!” Cung Ngũ ngẩng đầu lên: “Thật không?” “Đương nhiên!” Quốc vương khẳng định: “Hắn không những để ý, hơn nữa còn hết sức để ý.”
Dĩ nhiên, có một điều hắn ta không nói với Cung Ngũ, thứ Edward để ý là đứa bé trong bụng cô, mà không phải là cô.
Cung Ngũ mím môi, đứng lên, nói: “Nhưng mà là giả, nếu như anh ta biết, nhất định sẽ xé xác tôi!”
Quốc vương cười: “Biết sao được, chúng ta không cho hắn biết là giả là được. Hơn nữa, bây giờ cô không ở phủ Công tước, còn lo lắng cái gì?” Cung Ngũ hỏi: “Vậy tôi còn có thể đi học không?” “Tất nhiên!” Quốc vương nói: “Cô tất nhiên thể đi học.” Cung Ngũ bĩu môi, “Bệ hạ, vậy ngài không sợ ngày nào đó anh ta bắt tôi về à?”
Quốc vương mỉm cười, nụ cười không dễ coi chút nào, hình như vì hút thuốc mà răng còn hơi vàng, hắn ta nói: “Dĩ nhiên sẽ không rồi. Cô phải biết, năm đó ta cũng học ở đó. Cô biết tại sao trường học lại ở gần cung điện như vậy không?”
Cung Ngũ mù mờ chớp mắt, sau đó thăm dò hỏi: “Tại sao? Chẳng lẽ... là có lối đi bí mật?” Quốc vương khựng lại, cô ngu xuẩn như vậy mà lại đoán trúng, “Không sai, nhưng cánh cửa đó chỉ hoàng tử và công chúa được đi, bình thường đều phong tỏa cửa lớn của ba lối đi đó.”
Cung Ngũ gật đầu, lại hỏi: “Vậy nếu tôi đi học.” Quốc vương nhìn cô một cái, “Bây giờ tình hình của cô đặc biệt, nên đặc cách cho cô!” Cuối cùng Cung Ngũ cũng hài lòng gật đầu, nói: “Quốc vương bệ hạ tôn kính, ngài thật là anh minh thần vũ! Tôi thật may mắn gặp được bệ hạ tôn quý lại sáng suốt như ngài!”
Không thể không nói, mặc dù Quốc vương cảm thấy Cung Ngũ vừa ngu vừa đần, nhưng rất nhiều lúc lời nói vô tri của cô lại khiến người ta rất hưởng thụ, ít nhất là êm tại hơn so với Gloria. Ai không thích được khen chứ? Quốc vương cũng vậy, được khen rất vui, nghe thấy là cảm thấy cả người sảng khoái. Buổi tối tắm xong, Cung Ngũ nằm trong chăn ngủ. Cô nằm ở trên giường, lăn qua lăn lại không ngủ được. Cô lo lắng cho Công tước đại nhân. Cô phát hiện anh bị thương, mặc dù anh không nói một tiếng nào. Cô cũng có thể cảm nhận được lúc đối thoại với đối phương thần trí anh có chút mơ hồ. Cung Ngũ thở dài, cũng không biết bây giờ anh Tiểu Bảo thể nào rồi.
Toàn bộ kế hoạch vì một tiếng kêu này của cô mà sụp đổ, bởi vì lúc đó người đàm phán đang nói Công tước đại nhân suy nghĩ đến tình hình người vợ mới cưới của mình, kết quả con nhóc đáng chết này lại làm hỏng chuyện. Vừa rồi Cung Ngũ mới bị Quốc vương mắng cho một trận, lúc này vẫn đang tức giận. “Cô làm loạn hết kế hoạch của ta rồi! Vốn dĩ là một việc rất đơn giản!”
Cung Ngũ xụ mặt, qua một lúc bắt đầu thút thít khóc hu hu, nói: “Người ta không muốn chết chung với anh ta. Bệ hạ, ngài không nhìn thấy dáng vẻ lúc bọn họ bắn nhau đâu, đáng sợ lắm. Tôi nhìn giống như muốn bắn chết tôi luôn ấy, xung quanh nhiều người cầm nhiều súng vây quanh chúng tôi như vậy, cũng không có ai đến cứu tôi, tôi có thể làm thế nào chứ? Khó khăn lắm mới có cơ hội, dĩ nhiên phải chạy rồi!”
Khóc thút thít một lúc, cổ vừa căm phẫn vừa đau lòng nói: “Ngài không nhìn thấy... lúc tôi chạy đi anh ta cũng không đau lòng một chút nào, nhìn là biết miễn cưỡng lấy lệ. May mà trước đó tôi nói với anh ta chuyện mình mang thai, nếu không... lúc bắn nhau nói không chừng đã lôi tôi ra đỡ đạn thay rồi! Hu hu hu hu...”
Càng nói càng đau lòng, cô rống lên. Quốc vương bị cô khóc đau cả đầu: “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa!” Hắn ta nhìn xung quanh, nói: “Bây giờ cô đang có thai, đừng khóc ảnh hưởng đến sức khỏe, lúc đó đứa bé trong bụng có chuyện gì, Edward nhất định sẽ đau lòng.”
Cô ngẩng đầu lên, nước mắt ròng ròng nhìn Quốc vương, hỏi: “Quốc vương bệ hạ, ngài nói liệu anh ta có mặc kệ sống chết của tôi, không quan tâm đến sống chết của đứa bé trong bụng tôi không.”
Cung Ngũ mù mờ chớp mắt, sau đó thăm dò hỏi: “Tại sao? Chẳng lẽ... là có lối đi bí mật?” Quốc vương khựng lại, cô ngu xuẩn như vậy mà lại đoán trúng, “Không sai, nhưng cánh cửa đó chỉ hoàng tử và công chúa được đi, bình thường đều phong tỏa cửa lớn của ba lối đi đó.”
Cung Ngũ gật đầu, lại hỏi: “Vậy nếu tôi đi học.” Quốc vương nhìn cô một cái, “Bây giờ tình hình của cô đặc biệt, nên đặc cách cho cô!” Cuối cùng Cung Ngũ cũng hài lòng gật đầu, nói: “Quốc vương bệ hạ tôn kính, ngài thật là anh minh thần vũ! Tôi thật may mắn gặp được bệ hạ tôn quý lại sáng suốt như ngài!”
Không thể không nói, mặc dù Quốc vương cảm thấy Cung Ngũ vừa ngu vừa đần, nhưng rất nhiều lúc lời nói vô tri của cô lại khiến người ta rất hưởng thụ, ít nhất là êm tại hơn so với Gloria. Ai không thích được khen chứ? Quốc vương cũng vậy, được khen rất vui, nghe thấy là cảm thấy cả người sảng khoái. Buổi tối tắm xong, Cung Ngũ nằm trong chăn ngủ. Cô nằm ở trên giường, lăn qua lăn lại không ngủ được. Cô lo lắng cho Công tước đại nhân. Cô phát hiện anh bị thương, mặc dù anh không nói một tiếng nào. Cô cũng có thể cảm nhận được lúc đối thoại với đối phương thần trí anh có chút mơ hồ. Cung Ngũ thở dài, cũng không biết bây giờ anh Tiểu Bảo thể nào rồi.