Công Tước

Chương 118: Nghỉ lễ thôi nghỉ lễ thôi! 1



Trong phòng khách, Bộ Sinh đang cầm điều khiển từ xa, ngồi bắt tréo chân trên sofa xem báo cáo tài chính.

Cung Ngũ nhìn cái này lại nhìn cái kia, vội vàng chạy qua giúp mẹ cô nhặt rau, “Mẹ con thật đẹp!”

“Bớt nịnh đi, cả buổi sáng đều ngủ? Con là heo à?”

“Đâu có, con đọc sách mà. Con sợ thi lại nên phải học.”

Cô thực sự đã học bài, nhưng thời gian học của cô chẳng bằng một phần tư thời gian cô chơi game. Khó khăn lắm cô mới chăm chỉ được một chút, nhưng Nhạc Mỹ Giảo lại không chút tin tưởng. Tính cách của con gái bà sao bà có thể không biết, chẳng qua bà lười nhắc nhở cô thôi.

Nhặt xong rau, Nhạc Mỹ Giảo bưng rổ rau lên, xoay người đi vào nhà bếp. Cung Ngũ không còn gì để giúp, cô chạy đi xem tivi, chỉ vào kênh báo cái tài chính nói với Bộ Sinh: “Đổi sang kênh phim đi.”

Bộ Sinh đưa điều khiển cho cô: “Tự chọn đi.” Anh ta đứng dậy di vào nhà bếp, đứng trước cửa hỏi: “Mỹ Giảo, có cần giúp gì không?”

Nhạc Mỹ Giảo nhìn anh ta: “Cút.”

Bộ Sinh mỉm cười: “Được rồi, đừng giận dữ như vậy. Tôi có lòng tốt hỏi em cần giúp đỡ hay không, em không cần thì thôi.”

Nhạc Mỹ Giảo tiếp tục làm việc của mình, dù có việc cần cũng sẽ gọi Cung Ngũ, hoàn toàn xem Bộ Sinh như người vô hình.

Cung Ngũ cảm thấy mẹ mình và Bộ Sinh giống như diễn kịch. Một người nhìn người kia chướng mắt, một người thì cứ muốn tiến tới, những ngày tháng thế này không biết bao giờ mới chấm dứt. Đối với chuyện này Cung Ngũ vô cùng phiền muộn. Sau này cô tìm bạn trai phải tìm người cô thích, lúc nào cũng sẽ vui vẻ, tuyệt đối sẽ không tìm người hay chọc mình giận, lỡ một ngày cô tức chết, tiền cô khó khăn mới kiếm được không lâu sẽ bị đối phương cướp hết?

Trưa nay Cung Ngũ lại có cơm miễn phí ăn rồi, còn rất thịnh soạn nữa.

“Mẹ, sao hôm nay có nhiều món ngon như vậy? Mẹ phát tài rồi hả?”

Tuy mẹ cô không tiếc tiền mua nhiều đồ ngon cho cô, nhưng nhất định sẽ không nỡ mua một lần nhiều đồ ngon như vậy.

Nhạc Mỹ Giảo nhìn cô, “Ừ, phát tài rồi, con ăn nhiều một chút.”

Cung Ngũ nhét tôm vào miệng, mãn nguyện đến mức lỗ chân lông toàn thân đều giãn nở ra, nếu có bia uống thì sẽ ngon hơn, nhưng mẹ không cho cô uống bia.

Nhạc Mỹ Giảo rất ghét quá trình bóc vỏ tôm, vì nó làm bẩn tay và bẩn móng tay của bà, vì thế bà không ăn con tôm nào. Bộ Sinh ở bên cạnh đang bóc tôm, bỏ vào trong bát bà một con. Nhạc Mỹ Giảo nhìn anh ta thấy chướng mắt, gắp con tôm ném lên bàn.

Cung Ngũ do dự một hồi, gắp con tôm mẹ vừa ném lên ăn.

Bộ Sinh không tức giận mà tiếp tục lột thêm một con, nhân lúc Nhạc Mỹ Giảo không chú ý, trực tiếp nhét vào miệng bà: “Ăn đi, không cần em bóc vỏ đâu.”

“Cậu có bệnh à?” Nhạc Mỹ Giảo định ném đũa.

Bộ Sinh chỉ vào Cung Ngũ: “Con đang ở đây, phải làm gương cho con. Tức giận với tôi không sao, nhưng Tiểu Ngũ thì phải làm sao?”

Nhạc Mỹ Giảo bị tức đến nghẹn trong miệng, bà nhìn Cung Ngũ. Cung Ngũ đang bóc tôm, dè dặt nhìn qua, nỗ lực làm giảm đi cảm giác tồn tại của mình.

Nhạc Mỹ Giảo trừng mắt nhìn cô: “Ăn cơm mà mặt mày lén la lén lút làm gì? Ngồi thẳng lên ăn!”

Cung Ngũ cảm thấy bản thân thật thảm, cô chỉ ăn một bữa cơm mà bị Bộ Sinh làm cho bị giận lây, còn cho người ta sống hay không?

Ăn cơm xong, Cung Ngũ vội vàng chuẩn bị đi học, cô cảm thấy cô ở nhà rất chướng mắt, mau chóng rời đi thì tốt hơn. Buổi tối cô còn phải về ký túc xá.

Cô đeo ba lô, chạy vào nhà vệ sinh mở nước vuốt cho tóc sau gáy đang dựng lên xẹp xuống.

“Tiểu Ngũ, tôi đã cho tài xế đợi sẵn dưới nhà, cậu ta sẽ đưa em đi, tối cũng sẽ đưa em về trường.”

Đây chính là lợi ích của tài xế miễn phí, cô lập tức hào hứng phấn khởi: “Vâng, con đi đây! Tạm biệt mẹ! Bái bai Bộ Sinh!”

Nói xong, cô vui vẻ mở cửa chống trộm, hào hứng chạy xuống, còn về chuyện của Bộ Sinh và mẹ cô, cô không có chút hứng thú.

Cung Ngũ đi rồi, trong nhà lập tức trở nên yên tĩnh. Bộ Sinh cởi giày, dựa vào sofa mở tivi, nhưng ánh mắt anh ta đang nhìn vào màn hình điện thoại, ngón tay lướt nhẹ.

Nhạc Mỹ Giảo từ phòng ngủ đi ra: “Cậu lấy điện thoại tôi làm gì?”

Bộ Sinh dứt khoát trả lại cho bà, nhưng sắc mặt không tốt lắm, hỏi: “Em từng gặp Cung Truyền Thế à?”

Nhạc Mỹ Giảo xóa nhật ký chat trên điện thoại, nói: “Có gặp, vậy thì sao?”

Bộ Sinh đi đến trước mặt bà: “Có chuyện gì mà phải gặp ông ta?”

“Không có chuyện gì thì không được gặp à?”

“Mỹ Giảo!” Sắc mặt Bộ Sinh bắt đầu khó coi. Nhạc Mỹ Giảo khoanh tay, hất hàm nhìn anh ta: “Cậu nên khách sáo với ba vợ cậu một chút, gọi thẳng tên ra có ổn không?”

“Mỹ Giảo, rõ ràng em biết tính tôi không tốt, đừng khiêu khích tôi.”

Nhạc Mỹ Giảo cười lạnh: “Thế nào? Cậu định đánh tôi?”

“Sao tôi nỡ đánh em.” Bộ Sinh mỉm cười, “Tôi không đánh phụ nữ, càng không đánh em. Nhưng người khác thì không chắc. Tôi hỏi lại lần nữa, có chuyện gì mà em phải gặp ông ta?”

Nhạc Mỹ Giảo xoay người định đi vào phòng ngủ thì bị Bộ Sinh kéo lại: “Nói rõ ràng đi. Giờ em không nói tôi cũng sẽ có cách khiến em nói ra, em có nói hay không?”

“Bộ Sinh, cậu có bệnh thật đấy! Cậu phải đến gặp bác sĩ tâm lí sớm đi.”

Bộ Sinh không nói gì, trực tiếp kéo bà lòng, hôn chặt lấy môi bà.

Nhạc Mỹ Giảo vừa đá vừa đánh, khó khăn lắm mới đẩy anh ta ra được, vô cùng bực tức hét to: “Bộ Sinh!”

Kết quả Bộ Sinh lại kéo bà ngồi xuống, tiếp tục truy hỏi vấn đề kia: “Cung Truyền Thế tìm em làm gì? Hai người đã nhiều năm không gặp, lúc trước dù có việc cũng chỉ gọi điện thoại. Ban đầu cũng là luật sư đi đón Tiểu Ngũ về nhà họ Cung, tại sao bây giờ ông ta lại hẹn gặp em?”

Nhạc Mỹ Giảo thở một hơi dài, “Sao tôi biết được? Ông ta hẹn gặp tôi, nói có chuyện liên quan đến Tiểu Ngũ. Còn nói Tiểu Ngũ và cậu hủy hôn ước, sợ tôi giận nên giải thích cho tôi hiểu…”

“Chỉ vậy thôi sao? Những lời này có thể nói qua điện thoại. Hai người hẹn gặp nhau ở đâu?”

Nhạc Mỹ Giảo hít một hơi thật sâu, nỗ lực không để bản thân bùng phát cơn tức giận: “Quán cà phê.”

Bộ Sinh cười thành tiếng: “Quán cà phê? Chỗ hẹn hò rất tốt.”

Nhạc Mỹ Giảo định đứng dậy thì bị anh ta giữ lại: “Ngồi xuống! Ngoài chuyện của Tiểu Ngũ thì còn nói chuyện gì nữa?”

“Cậu biết hết rồi sao còn hỏi tôi?”

“Tôi muốn chính miệng em nói ra.”

Nhạc Mỹ Giảo nổi trận lôi đình muốn đứng dậy, lại bị anh ta kéo xuống lần nữa, bà quát lên: “Cậu bị bệnh à!”

Bộ Sinh mỉm cười: “Đổi cách mắng đi, nói đi nói lại câu này mãi, lỗ tai tôi nghe chai hết rồi.”

Nhạc Mỹ Giảo cắn răng: “Đồ thần kinh!”

Bộ Sinh ôm lấy bà: “Nào, còn nói gì nữa?”

Nhạc Mỹ Giảo bị giày vò đến mệt mỏi, có chút cam chịu thở dài, đưa tay vén tóc ra sau, nói: “Còn có thể nói gì? Nghe nói tôi mở công ty phát triển khá tốt nên chúc mừng tôi thôi.”

“Còn gì nữa không?”

“Hỏi tôi có thể nối lại tình xưa không, hài lòng chưa?” Nhạc Mỹ Giảo cảm thấy bọn đàn ông thật sự có bệnh, càng đối xử tốt với bọn họ, bọn họ liền không xem phụ nữ là người, Cung Truyền Thế chính là kiểu như vậy.

Lúc bà còn trẻ đã thật sự thích Cung Truyền Thế, đương nhiên lúc đó Cung Truyền Thế trong mắt bà là người thật sự có tiền, kết quả thì sao?

Bà ở cạnh Cung Truyền Thế gần năm năm, mười bảy tuổi đã theo ông ta, hai mươi tuổi kết hôn, hai mươi hai tuổi vì một câu nói của lão già Cung Học Cần mà ly hôn.

Thứ không biết xấu hổ, nhìn gương mặt già nua của ông ta đi, vậy mà ông ta cũng mở miệng nói ra được. Ông ta nghe nói công ty bà phát triển khá tốt, có giá trị lợi dụng nên mới nói như vậy. Nghĩ bà là kẻ ngốc à? Bà muốn đàn ông thế nào mà chẳng được? Đầu óc có vấn đề mới nghĩ đến chuyện quay lại gặm cọng cỏ già nhét kẽ răng.

“Chỉ vậy thôi?”, Bộ Sinh hỏi

Nhạc Mỹ Giảo trừng mắt: “Vậy cậu nghĩ còn những gì?”

“Em trả lời ông ta thế nào?”

“Tôi có thể trả lời thế nào? Tôi nói để tôi suy nghĩ…”

“Nhạc Mỹ Giảo!” Bộ Sinh đột nhiên cất cao giọng: “Em nghĩ ông ta hại em chưa đủ sao? Sao em không đổ cà phê lên đầu ông ta? Em còn suy nghĩ? Em xem tôi là gì?”

Nhạc Mỹ Giảo nổi cáu: “Cậu có bệnh không lẽ bắt tôi cũng có bệnh theo? Cậu ra tay đánh người không lẽ tôi cũng đánh? Đồ thần kinh!”

Bà đẩy Bộ Sinh ra, đứng dậy đi thẳng vào phòng khóa cửa lại. Bộ Sinh gõ cửa, Nhạc Mỹ Giảo hét một câu: “Đừng làm phiền tôi! Tôi muốn ngủ!”

“Ngủ cùng đi.” Bộ Sinh gõ cửa, “Mỹ Giảo, tôi không hỏi nữa, tôi tự đi xử lý lão già Cung Truyền Thế đó!”

Nhạc Mỹ Giảo suy nghĩ, bước xuống giường mở cửa, mặt lạnh lùng: “Cậu đừng có phát điên, Tiểu Ngũ hiện giờ vẫn còn ở Cung gia.”

Bộ Sinh đóng cửa, “Yên tâm, sẽ không liên lụy đến Tiểu Ngũ, dù sao hiện giờ mối quan hệ của cô ấy và nhà họ Cung không lớn, ngoại trừ cô ấy mang họ của nhà đó.”

Nhạc Mỹ Giảo ngồi khoanh chân trên giường, còn định nói thêm. Bộ Sinh nghiến răng đẩy bà ngã ra giường. Nhạc Mỹ Giảo đang sắp nổi điên thì Bộ Sinh nói: “Em đừng quên, học phí của Tiểu Ngũ bây giờ đều là tôi trả!”

Nhạc Mỹ Giảo mím môi, dừng lại không nói nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.