Công Tước

Chương 1188: Không nỡ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bộ Tiểu Bát ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như một thân sĩ nhỏ, bởi vì nghe thấy mấy chị trước mặt nói tiếng Anh cho nên cậu ch3ủ động nói bằng tiếng Anh: “Chào các chị gái xinh đẹp đáng yêu. Em là Tiểu Bát. Các chị là bạn tốt của chị em sao? Woa, c2hị em thật có mặt nhìn, chọn người đẹp đáng yêu như vậy làm bạn tốt!”.

Winnie và Crovia suýt nữa ngất xỉu: “A aa 5a a... tớ không chịu nổi nữa rồi... đáng yêu quá... tớ còn yêu nó nữa! Nó nói tiếng Anh giỏi quá, học ở đâu thế. Tớ còn t4ưởng là nó nghe không hiểu, làm thế nào đây, tớ sắp ngất rồi!” Cung Ngũ cười: “Ở trong nước nó học ở trường quốc tế, trừ 0giờ học tiếng Trung ra, tất cả các môn khác đều là dạy bằng tiếng Anh. Giáo viên cũng toàn là người nước ngoài chính gốc, đều có giấy chứng nhận trình độ học vấn. Một cái nhà trẻ chất lượng siêu tốt, tiền học đắt cắt cổ, nói tốt cũng bình thường.” “Lại còn có trường học như vậy à, chẳng trách nói tốt như vậy, làm thế nào đây, tớ thích nó quá!”

Carlisle ở bên cạnh sầm mặt lại, nhìn Bộ Tiểu Bát mượn cơ hội dùng sức cọ vào ngực Crovia. Cậu ta nhìn về phía Cung Ngũ: “Nhóc con này...”

Cung Ngũ cười híp mắt nói: “Em trai tớ... tớ với nó là cùng một mẹ sinh ra.”

Cung Ngũ: “...”

Carlisle hung dữ trả lời: “Cầm tay anh đi!”

Kết quả, Winnie và Crovia mỗi người một bên dắt Bộ Tiểu Bát đi về phía trước. Carlisle suýt nữa hộc máu, bị một thằng nhóc con làm tức gần chết. Tìm được nơi yên tĩnh, Cung Ngũ đợi đồ ăn của Bộ Tiểu Bát được mang lên, thu xếp cho cậu tự ăn trước, sau đó mới nói với ba người bọn họ, “Nói với các cậu một chuyện đau lòng.” Winnie đang nhìn Bộ Tiểu Bát ăn cơm ngẩng đầu lên. Crovia và Carlisle cũng cùng nhìn qua, Cung Ngũ nói: “Tớ sắp về nước rồi. Trở về quê hương Thanh Thành của tớ, đợi ngày nào có thời gian có tiền có quà, chào mừng các cậu đến Thanh Thành tìm tớ chơi. Tớ bảo đảm bao ăn bao ở bao dẫn các cậu đi chơi.”

Winnie và Crovia đều ngây ra, “Tiểu Ngũ, cậu nói thật à?” Cung Ngũ gật đầu: “Thật. Tớ và anh Tiểu Bảo đã thương lượng rồi. Anh Tiểu Bảo cũng đề nghị tớ về nước trước, vả lại, bây giờ tớ lấy được bằng tốt nghiệp ở Gaddles rồi, tớ không biết ở trong nước, cái bằng tốt nghiệp này có được thừa nhận hay không. Ban đầu tớ đến Gaddles cũng chỉ là trao đổi học sinh, bây giờ tớ phải về nước, có lẽ phải tập trung học tập. Đến lúc đó, tớ còn phải tranh thủ thông qua kỳ thi tốt nghiệp và bảo vệ luận văn trong nước, như vậy tớ còn có thể lấy thêm một bằng tốt nghiệp trong nước nữa.”

Lúc Bộ Sinh qua đây, Cung Ngũ hỏi, cô có thể học tiếp sau khi về nước không, Bộ Sinh nói: “Em vẫn có tên trong danh sách học sinh trong nước. Đối với trường học trong nước mà nói, bây giờ em vẫn là học sinh ở trường bọn họ, chỉ là đổi trường học tập mà thôi. Còn giấy chứng nhận tốt nghiệp trường học bên này trao cho em, nên hỏi ngài Edward, tôi chỉ phụ trách chuyện trường học trong nước. Em về muốn về trường học, nói với tôi một tiếng, tôi sai người thu xếp thủ tục cho em, đến lúc đó em có thể trực tiếp tham gia thi và bảo vệ luận văn.”

Carlisle khom người, nhìn về phía Bộ Tiểu Bát: “Chào em, Tiểu Bát...” Bộ Tiểu Bát ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, phát hiện là con trai, sau đó quay đầu qua chỗ khác, nói với Winnie và Crovia: “Hai chị xinh đẹp, Tiểu Bát rất vui mời hai chị đến nhà em chơi, nếu như các chị đồng ý, em còn có thể biểu diễn tiết mục cho các chị xem nữa.” Cung Ngũ kinh ngạc: “Tiểu Bát em biết biểu diễn tiết mục gì?”

Bộ Tiểu Bát: “Phải giữ bí mật, nói ra sẽ không còn cảm giác thần bí nữa.”

Cung Ngũ: “...” Winnie: “Tớ không chịu nổi nữa rồi... tớ phải dẫn nó về nhà, tớ phải dẫn nó về nhà làm em trai tớ!”

Crovia: “Giống như tớ cũng có một đứa em trai ấy, thật là đáng yêu!”

Carlisle nhìn về phía Cung Ngũ: “Nó luôn như vậy à?”

Cung Ngũ: “Cái đó... lòng yêu cái đẹp, mọi người đều có, ha ha ha...”

Thế nào cũng là em trai ruột của mình, Cung Ngủ không thể bóc mẽ cậu được: “Em trai tớ thích chị gái, cảm thấy chị gái dịu dàng, đừng hiểu lầm!” Carlisle tức giận: “Có thể không hiểu lầm à? Cậu nhìn nó đi, đâu có vẻ ngây thơ đáng yêu của trẻ con, cậu nhìn tay nó sờ ở đâu đi?” Cung Ngũ vội vàng đi qua, kéo tay Bộ Tiểu Bát ở trước ngực Crovia xuống, “Tiểu Bát, không thể!”. Bộ Tiểu Bát ngẩng đầu lên, mở đôi mắt to vô tội, nhìn cô nói: “Chị, Tiểu Bát thích hai chị xinh đẹp này!” Carlisle sầm mặt lại, đi qua nhấc Bộ Tiểu Bát ra khỏi lòng Crovia, “Tìm chị khác thích đi!”

Crovia không vui, “Carlisle cậu làm gì thế? Cậu nhóc này đáng yêu như vậy mà.” Carlisle muốn bốc hỏa, thằng nhóc này sắp làm cậu ta tức chết rồi. Cung Ngũ cũng có chút đau đầu, Bộ Tiểu Bát hiển nhiên rất hưởng thụ. Cung Ngủ không nhịn được kéo cậu lại, “Được rồi Tiểu Bát, chào hỏi là được rồi. Nào, chúng ta tìm một chỗ nào yên tĩnh ngồi đi, chúng ta là đến nói chuyện với anh và chị.”

Bộ Tiểu Bát gật đầu: “Được rồi, vậy thì nói chuyện đi.”

Cậu buông tay Cung Ngũ ra, chủ động đi đến bên cạnh hai chị xinh đẹp: “Hai chị xinh đẹp, em có thể cầm tay các chị đi không?”

Carlisle hung dữ trả lời: “Cầm tay anh đi!”

Kết quả, Winnie và Crovia mỗi người một bên dắt Bộ Tiểu Bát đi về phía trước. Carlisle suýt nữa hộc máu, bị một thằng nhóc con làm tức gần chết. Tìm được nơi yên tĩnh, Cung Ngũ đợi đồ ăn của Bộ Tiểu Bát được mang lên, thu xếp cho cậu tự ăn trước, sau đó mới nói với ba người bọn họ, “Nói với các cậu một chuyện đau lòng.” Winnie đang nhìn Bộ Tiểu Bát ăn cơm ngẩng đầu lên. Crovia và Carlisle cũng cùng nhìn qua, Cung Ngũ nói: “Tớ sắp về nước rồi. Trở về quê hương Thanh Thành của tớ, đợi ngày nào có thời gian có tiền có quà, chào mừng các cậu đến Thanh Thành tìm tớ chơi. Tớ bảo đảm bao ăn bao ở bao dẫn các cậu đi chơi.”

Winnie và Crovia đều ngây ra, “Tiểu Ngũ, cậu nói thật à?” Cung Ngũ gật đầu: “Thật. Tớ và anh Tiểu Bảo đã thương lượng rồi. Anh Tiểu Bảo cũng đề nghị tớ về nước trước, vả lại, bây giờ tớ lấy được bằng tốt nghiệp ở Gaddles rồi, tớ không biết ở trong nước, cái bằng tốt nghiệp này có được thừa nhận hay không. Ban đầu tớ đến Gaddles cũng chỉ là trao đổi học sinh, bây giờ tớ phải về nước, có lẽ phải tập trung học tập. Đến lúc đó, tớ còn phải tranh thủ thông qua kỳ thi tốt nghiệp và bảo vệ luận văn trong nước, như vậy tớ còn có thể lấy thêm một bằng tốt nghiệp trong nước nữa.”

Lúc Bộ Sinh qua đây, Cung Ngũ hỏi, cô có thể học tiếp sau khi về nước không, Bộ Sinh nói: “Em vẫn có tên trong danh sách học sinh trong nước. Đối với trường học trong nước mà nói, bây giờ em vẫn là học sinh ở trường bọn họ, chỉ là đổi trường học tập mà thôi. Còn giấy chứng nhận tốt nghiệp trường học bên này trao cho em, nên hỏi ngài Edward, tôi chỉ phụ trách chuyện trường học trong nước. Em về muốn về trường học, nói với tôi một tiếng, tôi sai người thu xếp thủ tục cho em, đến lúc đó em có thể trực tiếp tham gia thi và bảo vệ luận văn.”

Cung Ngũ vốn còn có chút do dự, muốn ở Gaddles với Công tước đại nhân, nghe thấy tin tức này xong, cô lập tức xao động.

Trước kia lúc học tập không tốt, Cung Ngũ trăm phương ngàn kể nghĩ không muốn đi học không muốn thi, càng đừng nói là luận văn. Nhưng sau khi đến Gaddles, cô cảm thấy hình như mình không sợ hãi như vậy nữa. Học hành cũng không phải chuyện gì quá đáng sợ.

Sau khi cô nói tình hình với ba người, Winnie rất buồn phiền nói: “Vậy à, vậy lúc nào cậu trở lại đây?”

Vấn đề này khiến Cung Ngũ bối rối, “Lúc nào quay lại tớ thật sự không biết. Thật ra mẹ tớ luôn hy vọng tớ trở về Thanh Thành, tốt nhất là lấy chồng cũng ở Thanh Thành. Anh Tiểu Bảo... ừm, tình hình của anh ấy có chút đặc biệt, tớ hơi không nỡ để anh ấy lại. Nhưng mà bây giờ tớ muốn trở về tham gia thi là thật, còn sau này như thế nào tớ vẫn mơ hồ. Anh Tiểu Bảo cũng không cho tớ hỏi, tớ không muốn tăng thêm phiền não cho anh ấy, cho nên tớ không hỏi gì cả.”

Cô viết số tài khoản mạng xã hội ở trong nước của mình ra, nói: “Nếu như các cậu nghĩ xong rồi thì nhắn tin cho tớ, chi phí quốc tế đắt như vậy, gọi điện thoại rất đắt.” Winnie bị cô chọc cho bật cười, “Đến lúc này rồi mà cậu vẫn nhớ đắt thế nào? Đúng là đồ mê tiền! Trong mắt cậu chỉ có tiền thôi!” Cung Ngũ chớp mắt, “Nói đến tiền, tớ nhớ ra rồi, hôm đó lúc ở cung điện, tớ thấy Quốc vương có một khẩu súng bằng vàng, bằng vàng đó! Lúc nhìn thấy tớ còn tưởng là giả, sau đó tớ lén cắn một cái, phát hiện là thật... Sau đó bị Nữ vương bệ hạ bây giờ lấy rồi, tớ thật sự... rất đau lòng!”

Crovia: “...”

Carlisle thở dài: “Được rồi được rồi, dừng đề tài này đi.” Cung Ngũ: “Trước kia tớ nhìn thấy một đồng tiền trên con đường nhỏ ở trường học, rõ ràng tớ nhìn thấy trước, nhưng cuối cùng bị ông dọn vệ sinh trường học nhật mất, tức chết tớ rồi!”

Mấy người khác: “...”

Bộ Tiểu Bát ngẩng đầu khỏi đống đồ ăn, lanh lảnh nói: “Chị đừng tức giận, Tiểu Bát còn rất nhiều tiền ở nhà, cho chị.” Mấy người khác kinh ngạc: “Tiểu Bát thật là đáng yêu!” Cung Ngũ ngẩng đầu lên, có chút đắc ý nói: “Mỗi khi đến các lễ ngày tết em trai tớ đều sẽ nhận được rất nhiều bao lì xì, sau đó nó sẽ cho tớ.” Bộ Tiểu Bát nói: “Tiểu Bảo giấu kỹ rồi, mẹ không tìm được đâu.” Winnie trợn mắt nhìn Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, có phải cậu lừa tiền của em trai cậu không?” Cung Ngũ trừng mắt lại: “Sao có thể chứ? Đây là chứng minh Tiểu Bát thích tớ, đúng không Tiểu Bát?” Bộ Tiểu Bát gật đầu: “Đúng!”

Cung Ngũ nhún vai, tỏ vẻ cô cũng hết cách rồi.

Winnie và Crovia đưa mắt nhìn nhau, không biết nói gì. Carlisle bình tĩnh nhất, chống cằm, hỏi: “Vậy cậu và ngài Edward phải xa nhau mỗi người một nơi rồi.” Cung Ngũ cũng bình tĩnh lại, gật đầu: “Đúng vậy, tớ cũng không muốn nhưng không được, anh Tiểu Bảo bắt tớ về... Mỗi lần anh ấy bảo tớ về, trong lòng tớ đều có chút sợ hãi.”

Carlisle im lặng một lúc, nói: “Thật ra thì tớ nghe được một chút tin tức.”

Cung Ngũ ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, “Tin tức gì?” Carlisle nói: “Tớ nghe nói Gaddles sắp thay đổi rồi.”

Cung Ngũ chớp mắt, “Tớ vẫn không hiểu!”

“Thật ra tớ cũng không rõ lắm. Tớ nghe được lúc bác và chú tớ nói chuyện với nhau. Bọn họ nói, ngài Edward cảm thấy bây giờ xu hướng phát triển của Gaddles đã không phù hợp với chiều hướng chính trị dân chủ của thế giới hiện nay nữa. Nếu như Gaddles cứ tiếp tục như vậy, kết quả cuối cùng sẽ càng ngày càng bị lạc hậu, cuối cùng sẽ trở thành một quốc gia khép kín. Bây giờ không có mấy quốc gia thiết lập quan hệ ngoại giao với Gaddles, cũng không có mấy quốc gia đặt một trụ sở đại sứ quán theo cách đúng nghĩa ở đây, thực chất những đại sứ quán kia chỉ là đơn vị hành chính mà thôi.”

Cung Ngũ mím môi, nhìn Carlisle, hỏi: “Cậu nói là anh Tiểu Bảo muốn thay đổi tình trạng hiện nay của Gaddles? Nhưng đây dù sao cũng là một quốc gia, đâu có thể nói thay đổi là thay đổi!” Carlisle gật đầu, “Đúng là rất khó, cậu xem chính trị chúng ta học đó, thay đổi triều đại quốc gia không phải đều trải qua thời gian rất lâu sao? Huống hồ gia tộc ủng hộ vương thất bây giờ vẫn ủng hộ vương thất, lúc đó vì thông báo lật đổ Quốc vương cho nên mới tạm thời kết thành đồng minh, chỉ dựa vào một mình gia tộc Edward thì rất khó đạt được mục đích.”

Cung Ngũ dần dần bình tĩnh lại, nói: “Tớ biết tại sao anh Tiểu Bảo nhất định phải bắt tớ trở về Thanh Thành rồi, chuyện quan trọng như vậy, nếu tớ ở đây, nhất định sẽ ảnh hưởng đến anh Tiểu Bảo.”

Winnie: “Đừng nói như vậy, ngài Edward sẽ không coi cậu là gánh nặng đâu. Nếu như cậu ở bên cạnh ngài ấy, nói không chừng ngài ấy sẽ rất vui, chỉ là có lúc thân bất do kỷ, cậu và ngài ấy khó khăn lắm mới đi đến ngày hôm nay, nhất định đừng để chuyện này làm tổn thương tình cảm.”

Cung Ngũ lắc đầu, “Tớ không cảm thấy bị tổn thương tình cảm, tớ còn rất vui. Anh ấy làm vậy là muốn có thời gian độc lập suy nghĩ và tập trung ý chí hơn. Điều này chứng minh sức ảnh hưởng của tớ đối với anh ấy đã rất lớn rồi, chứng minh anh ấy vô cùng vô cùng yêu tớ.” Carlisle và Crovia cùng đồng thanh, “Dừng lại, dừng lại! Tiểu Ngũ hay mơ mộng, trở về hiện thực đi!” Bộ Tiểu Bát vừa ăn vừa nhìn Cung Ngũ, rất lo lắng: “Chị, chị không sao chứ?” Cung Ngũ xoa đầu cậu, trả lời: “Chị vẫn ổn. Em ăn đi.” Cô lại gắp đồ ăn ngon vào đĩa của cậu, nói: “Ăn nhiều một chút!” Bộ Tiểu Bát cúi đầu, tiếp tục ăn. Winnie: “Tiểu Ngũ, hình như Tiểu Bát ăn rất nhiều.”

Cung Ngũ: “Không sao, nó luôn ăn nhiều, không cần lo lắng.” Winnie sờ khuôn mặt nhỏ của Bộ Tiểu Bát, “Em ăn no là được rồi, không thể cứ ăn đến lúc không chịu nổi mới được biết chưa?” Bộ Tiểu Bát: “Em vẫn muốn ăn.” Nói xong, cậu kéo cái đĩa Cung Ngũ cho, tiếp tục ăn.

Winnie: “...”

Crovia hỏi: “Tiểu Ngũ, vậy bây giờ cậu làm thế nào? Không nghĩ sau này ra sao à?”

Cung Ngũ: “Tớ nghĩ xong rồi, tớ trở về Thanh Thành đợi anh Tiểu Bảo. Nếu một ngày nào đó anh ấy nói với tớ, quay lại đi, đến Gaddles đi, tớ sẽ làm công tác tư tưởng với mẹ tớ, sau đó đến Gaddles tìm anh ấy. Nếu anh ấy đến Thanh Thành, có thể ở bên tớ mãi, vậy tớ cũng sẽ vui vẻ. Ngộ nhỡ anh ấy nghĩ không thông, định chia tay với tớ, vậy tớ sẽ đuổi đến Gaddles, đánh cho anh ấy một trận, sau đó làm công tác tư tưởng cho anh ấy. Dù sao trên đời này bất cứ chuyện gì cũng đều có cách giải quyết, kết quả xấu nhất tớ cũng nghĩ rồi, bây giờ suy nghĩ một chút, hình như cũng không có cái gì có thể khiến tớ buồn nữa.” Cô cười với ba người đối diện, nói: “Tớ đã chia tay một lần rồi, nếu như anh ấy dám làm như vậy một lần nữa, xem tớ xử lý anh ấy thế nào!”

Winnie mím môi, đã sắp khóc rồi, “Tiểu Ngũ, sau này nếu như ngài Edward dám làm tổn thương cậu một lần nữa, tớ... tớ... tớ sẽ ngày ngày chọc kim vào hình nộm nguyền rủa ngài ấy!”

Cung Ngũ: “...”

Vành mắt Crovia cũng đỏ hoe nói: “Tớ cũng sẽ hận ngài ấy... Tiểu Ngũ, tớ cảm thấy từ lúc cậu đến Gaddles thì không có chuyện gì tốt cả. Nếu như ngài ấy quá đáng thật, sau này tớ sẽ không thích ngài ấy nữa!”

Carlisle khiếp sợ, “Crovia! Cậu... cậu luôn thích nghi Edward à?”

Crovia: “Ngài Edward là nam thần của tất cả mọi người chúng ta, mọi người đều rất thích ngài ấy!”

Crovia... cậu...”

Cung Ngũ vội vàng nói, “Carlisle cậu đừng kích động. Cậu ấy nói là cái loại thích rất đơn thuần đó, ví dụ như tớ thích ba người các cậu, loại thích này, không giống với tớ thích anh Tiểu Bảo.” Carlisle vội vàng hỏi: “Crovia là như vậy sao?” Crovia nhìn cậu ta một cái, không lên tiếng mà quay đầu nhìn về phía Winnie, hỏi: “Winnie, cậu thì sao? Cậu cảm thấy ngài Edward là người thế nào?” “Tớ không quan tâm ngài ấy là người thế nào, tóm lại, nếu như ngài ấy bắt nạt Tiểu Ngũ thì chính là kẻ thù của tớ!” Nói xong, cô hung hăng siết tay lại, vẻ mặt dữ tợn hận không thể giết hết người xấu trong thiên hạ.

Cung Ngũ lau mồ hôi, không nói nổi.

“Cái đó... đây chính là điều hôm nay tớ muốn nói với các cậu, còn đặc biệt dẫn Tiểu Bát qua đây là sợ qua hai ngày nữa sẽ không có thời gian nói với các cậu.” Cung Ngũ cất cao giọng, “Tớ thu dọn đồ xong rồi, sẽ cùng Tiểu Bát trở về Thanh Thành, sau này các cậu có thời gian phải tới chỗ tớ đó! Nếu như ngày nào đó tớ không có ở Thanh Thành, đi chỗ khác rồi, tớ cũng sẽ nói trước với các cậu một tiếng.”

Winnie và Crovia mắt đỏ hoe, mím môi nói: “Bọn tớ sẽ cùng đi tìm cậu. Tiểu Ngũ, sau khi quay về cậu phải bảo trọng nhé!” Cung Ngũ gật đầu: “Tớ sẽ làm vậy mà, các cậu yên tâm đi. Mẹ tớ là sư tử Hà Đông đấy. Các cậu biết sự tử Hà Đông nghĩa là gì không? Chính là rất hung dữ, mẹ tớ trông chừng tớ, tớ có thể không nghe lời sao?”

Ăn cơm xong, Cung Ngũ dẫn Bộ Tiểu Bát cùng ba người còn lại từ từ tản bộ, thuận tiện cho Bộ Tiểu Bát tiêu cơm. Cung Ngũ nói: “Lúc ăn cơm Carlisle nói rồi, tớ nghĩ vì như vậy, áp lực của anh Tiểu Bảo mới lớn, cho nên tớ không thể làm lỡ thời gian của anh Tiểu Bảo được, nhất định sẽ đúng hẹn rời đi, như vậy anh Tiểu Bảo mới có thể nhanh chóng yên tâm làm việc, mới có thể có hiệu suất làm việc cao nhất.”

Carlisle nhất thời không biết nói gì. Một lát sau, cậu ta nhìn Cung Ngũ, nói: “Tiểu Ngũ, cậu là cô gái đặc biệt nhất nhất tới từng gặp. Cậu luôn có thể sử dụng cách hiểu của cậu giải thích chuyện theo một hướng khác.” Cung Ngũ cười: “Tớ biết tớ đặc biệt, nếu không anh Tiểu Bảo của tớ có thể thích tớ sao?”

Winnie và Crovia đều trợn tròn mắt nhưng cuối cùng lúc rời đi, bọn họ vẫn lần lượt đi qua ôm Cung Ngũ. Winnie không nhịn được nói một câu dịu dàng: “Tiểu Ngũ, sau khi trở về đừng quên chúng tớ nhé. Tớ rất vui trong khoảng thời gian học ở trường có thể kết bạn với cậu. Cậu là người đáng yêu nhất cũng thông minh nhất mà tớ từng gặp. Ở bên cậu, tớ chưa bao giờ cảm thấy thế giới này nhàm chán, hy vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau!”.

Crovia đi qua, cũng ôm cô một cái, “Tiểu Ngũ tớ sẽ nhớ cậu, cuộc sống sau này của tớ chắc chắn sẽ rất nhàm chán. Tớ chắc chắn sẽ đi tìm cậu, đến lúc đó gọi thật nhiều đồ ăn ngon, tiêu một đống tiền để cậu khóc thành một dòng sống luôn.”

Cung Ngũ lau mồ hôi: “Cậu chọc vào chỗ đau của tớ rồi, bây giờ tớ đã muốn mặc niệm trước cho ví tiền của tớ.” Carlisle đi đến, giơ tay ôm Cung Ngũ một cái, còn chưa kịp ôm thêm cái nữa, Bộ Tiểu Bát đột nhiên đi qua dùng sức đẩy Carlisle ra: “Chị là của Tiểu Bát, anh là con trai, không thể ôm chị em, Tiểu Bát và anh đều sẽ nổi giận!”

Carlisle: “...”

Bộ Tiểu Bát kiên định đẩy Carlisle ra, “Được rồi, duy trì khoảng cách nói chuyện! Anh là con trai!”

“Được rồi.” Carlisle cam chịu số phận, “Vậy cứ tạm biệt như vậy đi, chúng ta giữ liên lạc, nếu như Gaddles có chuyện nghiêm trọng gì, tớ nhất định sẽ kịp thời báo cho cậu biết. Cậu phải nhớ, cho dù xảy ra chuyện gì, chúng ta vĩnh viễn đều là bạn của cậu.”

Cung Ngũ cười, gật đầu: “Tớ cũng rất vui được quên cậu, đặc biệt là ở đất nước Gaddles ban đầu vô cùng xa lạ, thậm chí còn mang theo chút lòng thù địch với tớ này, gặp được các cậu là chuyện hạnh phúc nhất trong mấy năm tớ đến đến đây. Các cậu đã cho tớ biết, ở mỗi nơi trên thế giới này tớ đều có thể tìm được bạn tốt ăn ý với mình.”

Cô lấy điện thoại ra, nói: “Nào chúng ta chụp một bức ảnh chung cuối cùng, kỉ niệm tình bạn trường tồn của chúng ta đi!” Mấy người lập tức xích lại gần nhau, mỉm cười trước ống kính. Đầu tiên là tự chụp, sau đó nhờ nhân viên cửa hàng giúp, lại chụp mấy tấm ảnh toàn thân mới thôi.

Sau khi chia tay, Cung Ngũ dẫn Bộ Tiểu Bát trở lại phủ Công tước. Ngày hôm sau vừa sáng sớm cô đã dẫn Bộ Tiểu Bát đi đến học viện quý tộc một chuyến thăm ông làm vườn.

Ông làm vườn thấy Cung Ngũ thì rất vui. Ông ta tưởng là những sinh viên đã tốt nghiệp sẽ không có ai đến thăm ông ta nữa, Cung Ngũ chẳng những xuất hiện, còn dẫn theo cả em trai đáng yêu của cô đến. “Tiểu Ngũ, nhìn thấy cháu ông rất vui.” Ông làm vườn nói: “Ông biết trong tất cả những đứa bé, cháu nhất định là đứa khác biệt nhất, bây giờ xem ra đúng là như vậy. Tin ông đi cháu gái, sau này cháu nhất định sẽ có một tương lai khác mọi người.”

Bộ Tiểu Bát ban đầu hơi sợ ông già lưng đã còng, cảm thấy ông ta giống lão yêu quái trong phim hoạt hình. Nhưng cậu thấy Cung Ngũ và ông ta nói chuyện nhiệt tình, còn giới thiệu với nó, Bộ Tiểu Bát cảm thấy hình như lại không sợ như vừa rồi nữa. Cậu thăm dò tiến lên một bước, giơ cánh tay nhỏ mập mạp ra khẽ chạm vào ông làm vườn. Ông làm vườn cúi đầu, cười nhìn Bộ Tiểu Bát, “Chào cháu, cháu bé thân yêu.”

Bộ Tiểu Bát chớp mắt, nói: “Cháu chào ông, cháu có thể ôm ông một cái không?” Ông làm vườn ngẩng đầu lên nhìn Cung Ngũ, Cung Ngũ nhún vai với ông ta: “Hình như em trai cháu rất thích ứng.”

Ông làm vườn cảm thấy trái tim mình sắp tan ra rồi, ông ta từ từ ngồi xổm xuống, dang hai tay ra, “Nào cháu bé.” Bộ Tiểu Bát tiến lên, giơ cánh tay nhỏ ôm ông làm vườn một cái, nói: “Rất vui được gặp ông.” Sau đó hôn một cái lên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của ông ta. Ông làm vườn thậm chí không dám dùng sức, cẩn thận buông tay ra: “Ông cũng rất vui được gặp cháu, cháu bé của ông.” Cung Ngũ: “Tiểu Bát, chúng ta có nên làm việc giúp ông không, trước kia chị từng làm việc ở đây đấy.” Ông làm vườn mỉm cười nói: “Đúng vậy, cháu bé cháu biết không, chị cháu hái trộm hoa ông trồng, bị ông bắt được, sau đó chị cháu bị phạt đến đây nhổ cỏ cắt cành giúp ông.” Bộ Tiểu Bát nhìn về phía Cung Ngũ, nói: “Thật thế ạ?”

Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy, có phải chị đa tài đa nghệ lắm không?”

Bộ Tiểu Bát xị mặt ra, “Chị bị phạt.” Cung Ngũ cười: “Bị phạt là thật, nhưng chị cũng học được rất nhiều kiến thức về hoa, cũng biết tên của rất nhiều loại hoa cỏ, chị bị phạt cũng đáng. Hơn nữa, chị trộm hoa của ông cũng là không đúng, chị cũng nhận sai rồi!” Lúc này Bộ Tiểu Bát mới gật đầu. Cung Ngũ dẫn Bộ Tiểu Bát, cầm một cái kéo đi cắt cành. Ông làm vườn đã từng dạy Cung Ngũ, cho nên đến bây giờ cô cắt sửa cành hoa cũng rất giỏi. Bộ Tiểu Bát cầm cái chổi nhỏ trong tay, cố gắng quét cành hoa Cung Ngũ cắt xuống thành một đống.

“Hôm nay ông làm cá nướng cho Tiểu Ngũ và Tiểu Bát!” Ông làm vườn cười nói. Cung Ngũ gật đầu: “Được ạ! Tiểu Bát, buổi trưa hôm nay chúng ta có cá nướng ăn rồi, cá nướng ông làm vườn làm siêu ngon! Em đừng nhìn cứng như đá mà tưởng không ngon, sau khi ông làm vườn nướng xong, mùi thơm có thể bay đi rất xa!”

Bộ Tiểu Bát kinh ngạc: “Woa!”

Cung Ngũ cười, “Thèm rồi chứ?” Cung Ngũ suy nghĩ một chút, cầm điện thoại nhắn tin cho Dung Trần: [Dung Trần, anh có muốn qua đây ăn cá nướng không?] Dung Trần: [ở đâu? Tôi qua luôn.

Cung Ngũ soạn địa chỉ gửi đi, sau đó hô với ông làm vườn một tiếng: “Ông làm vườn! Nướng nhiều thêm mấy con nhé, lát nữa còn có một người nữa đến!” Ông làm vườn: “Có phải là thằng nhóc con kia sắp qua đây không? Không có phần của nó đâu!”

Miệng nói như vậy, nhưng ông ta vẫn đi nhặt hai con cá lớn ra. Hai chị em làm được một nửa, Dung Trần đã đến, sau lưng còn một cái đuôi. Tư Đồ Lệ vừa gãi đầu, vừa thuận tay vặt một nụ hoa đưa lên mũi ngửi, cảm thấy không thơm nên lại ném đi.

Cung Ngũ tức giận: “Tư Đồ, anh vặt nụ hoa làm gì hả? Đạo đức công cộng của anh đâu? Anh có tin tôi đi tố cáo anh không?”

Khóe mắt Tư Đồ Lệ giật giật: “Có chuyện gì to tát chứ? Xem cô nói kia, cứ như tôi làm chuyện gì ghê gớm lắm không bằng, không phải tôi chỉ ném một bông hoa thôi sao? Nhỏ mọn!” Cung Ngũ liếc anh ta một cái, chỉ một cái thùng phân, nói: “Cái đồ chơi kia ban đầu Dung Trần từng gánh, nếu như anh cảm thấy nhàm chán, cũng đi gánh hai thùng đi!” Dung Trần không biết nhưng anh ta cũng không sờ linh tinh. Tư Đồ Lệ chính là cái tên ngứa tay, chỗ nào cũng sở chỗ nào cũng nhìn, còn không ngừng nói: “Đây là cái gì thế? Toàn là mấy cái cành khô nhỏ, nhìn là biết không biết trồng hoa...” Ông làm vườn: “Đây là tôi trồng, cậu có ý kiến à? Có ý kiến cũng đừng nói, không thích thì ra ngoài! Hôm nay cá nướng không có phần của cậu! Tôi không quen cậu!”

Tư Đồ Lệ cẩn thận nói: “Cái đó... cháu theo anh cháu đến ăn ké cá...”

Cung Ngũ cắt một hàng cành hoa, Bộ Tiểu Bát người nhỏ xíu ôm cái chổi to đùng hì hục quét nửa ngày, làm sao cũng không đuổi kịp tốc độ của Cung Ngũ, “Chị đợi em với!” Sau đó Dung Trần đi qua nhận lấy cái chổi của Bộ Tiểu Bát, nhanh chóng quét cành hoa vào một đống, Bộ Tiểu Bát chạy nhanh đến chỗ Cung Ngũ, “Chị, em đến đây!”

Cung Ngũ nhìn Dung Trần, không lên tiếng, tiếp tục cắt sửa đến tận lúc ăn trưa. Mọi người ngồi quây quần trên một chiếc bàn hơi cũ. Mặc dù ông làm vườn không chia cho Tư Đồ Lệ, có điều da mặt Tư Đồ Lệ dày, lúc ăn vẫn cướp một miếng to. Bộ Tiểu Bát vừa ăn vừa khen: “Ông, cá này ngon quá, Tiểu Bát cực kỳ thích.” Ông lão không nhịn được cười, “Cháu bé thích ăn, vậy ăn nhiều một chút! Tiểu Ngũ, cháu cũng ăn nhiều một chút, đừng để cho hai tên kia ăn hết.” Dung Trần, Tư Đồ Lệ: “...”

Cung Ngũ cười nghiêng ngả: “Ông làm vườn, cháu vẫn đang ăn đây. Hai người các anh, đừng có ăn nhiều như vậy!”

Một bữa cơm trôi qua trong bầu không khí náo nhiệt, cũng coi như là bữa trưa náo nhiệt nhất trong khoảng thời gian này của ông lão. Ăn xong, Cung Ngũ chuyển ghế ra ngồi ở cửa cùng ông lão, Bộ Tiểu Bát đang cùng Dung Trần, Tư Đồ Lệ ở trong vườn hoa tò mò nhìn bên này nhìn bên kia.

Cung Ngũ thở một hơi dài, mới nói: “Sau khi trở về cháu còn chưa nghĩ ra sẽ làm gì, hoặc là đi làm, hoặc là đợi anh Tiểu Bảo về kết hôn, hay là đi học tiếp.”

Ông làm vườn tự tại nằm ở trên ghế, khẽ lắc lư, nói: “Tiểu Ngũ là đứa bé thông minh nhất ông từng gặp, cháu luôn biết mình phải làm gì, cho nên, cho dù Tiểu Ngũ đưa ra quyết định gì, ông nghĩ cũng nhất định đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ.”

Cung Ngũ nghiêng đầu cười nói: “Ông làm vườn cũng cảm thấy cháu thông minh đúng không? Thật ra thì cháu cũng cảm thấy như vậy, ha ha!” Dùng một chút, cô lại nói: “Có điều sau khi trở về, cháu cũng không có cách nào thường xuyên đến thăm ông làm vườn nữa rồi.”

Ông làm vườn cười nói: “Ông hả, không sao, có Tiểu Ngũ nghĩ đến ông như vậy, ông đã rất vui rồi. Ông đã ngần này tuổi, cũng không biết còn có thể sống bao lâu nữa. Theo một câu nói của phương Đông, chúng ta gặp nhau chính là duyên phận, ông tin kiếp trước ông và Tiểu Ngũ nhất định là hai ông cháu, nếu không, tại sao kiếp này chúng ta có thể gặp lại nhau chứ?” Rời khỏi nhà ông làm vườn, Cung Ngũ dẫn Bộ Tiểu Bát, còn có Dung Trần và Tư Đồ Lệ cùng trở về. Cung Ngũ quay đầu lại hỏi: “Sau này hai anh định làm thế nào?” Dung Trần: “Tôi sẽ trở về Thanh Thành. Tôi không còn chỗ nào khác để đi, Thanh Thành đã là nhà của tôi rồi.”

Còn Tư Đồ Lệ như sắp chết đến nơi, anh ta dựa vào xe, ủ rũ nói: “Tôi phải đi tìm anh tôi... anh tôi xa tôi phải làm thế nào chứ?”

Cung Ngũ: “Anh yên tâm đi, xa anh, Chiêm Húc sẽ không chết đâu.”

“Sẽ không chết, nhưng anh ấy sẽ đau lòng... Hay là cô đến với anh tôi đi? Anh tôi thật sự rất thích cô, cô không biết...”

Cung Ngũ cười: “Tôi phải về nói với anh Tiểu Bảo, anh đang đào góc tường của anh ấy thay Chiêm Húc. Anh nói xem liệu anh Tiểu Bảo có bóp chết anh như bóp chết con muỗi không?” Tư Đồ Lệ: “...”

Dung Trần nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng. Tư Đồ Lệ cũng không nói gì nữa, mỗi người đều có phiền não của riêng mình, có cái có thể nói, có cái không thể nói.

Hai người bọn họ đều thể. Biết rõ đều muốn để anh em đoàn tụ bên nhau, sống vui vẻ nốt phần thay Sang nhưng không được. Tư Đồ Lệ cũng có thứ mình không thể tách rời, khó mà vứt bỏ.

Anh ta, Sand và Dung Trần là anh em có quan hệ huyết thống, nhưng anh ta và Chiêm Húc là quan hệ anh em có ân tình. Cái nào nhẹ, cái nào nặng, anh ta cũng không biết. Anh ta biết lựa chọn thế nào là tốt nhất với anh ta, cũng biết lựa chọn thế nào không phụ lòng người anh cả đã chết, nhưng anh ta cũng thân bất do kỷ. Điều vui mừng duy nhất là từ trước đến nay Dung Trần không hề nói thẳng ra, mới khiến Tư Đồ Lệ duy trì được cảm xúc mong manh của anh ta. Không nói thẳng ra, không vạch trần, bọn họ cứ hờ hững mà đối mặt với ly biệt không hẹn mà gặp.

Xuống xe ở cổng phủ Công tước, Cung Ngũ dắt Bộ Tiểu Bát quay đầu nhìn về phía hai người trong xe: “Ngày kia tôi về Thanh Thành rồi.” Tư Đổ Lệ mở cửa đi ra, nhìn phủ Công tước: “Vậy... người này thì sao?” Cung Ngũ: “Ừm, tạm thời xa nhau, tạm thời là yêu xa, không có gì phải lo lắng cả.” Tư Đồ Lệ: “Đồ ngu ngốc, cô phải nghĩ cho kỹ đó, nếu như vậy, không bằng cô đi tìm anh tôi đi.”

Dung Trần nhấc chân đạp anh ta một cái, Tư Đồ Lệ vỗ chân, vừa mới định nói đã thấy Công tước đại nhân đứng ở cách đó không xa nhìn anh ta. Tư Đồ Lệ rùng mình, lập tức nói: “Thật ra thì anh tôi cũng không đáng dựa vào, ngày nào cũng như kẻ trộm, vừa phải tránh quân đội chính phủ, vừa phải phát triển thể lực của mình, vất vả lắm, cho dù hàng ngày ở bên nhau thì cũng không có nhiều thời gian. Cô vẫn nên ở cùng ngài Edward thì hơn, ít nhất, ngài Edward có thể quang minh chính đại sống dưới ánh mặt trời.”

Cung Ngũ nghi ngờ quay đầu lại, bảo sao anh ta thay đổi nhanh như vậy, hóa ra là nhìn thấy chính chủ rồi, đáng đời. Tư Đồ Lệ: “Tiểu Ngũ, qua hai ngày nữa anh Hai tôi cũng trở về Thanh Thành, vé máy bay của cô là số bao nhiêu? Chuyến bay nào? Tôi xem có phải là cùng chuyến bay với anh Hai tôi không, trên đường có người nói chuyện, dù sao cũng tốt hơn một mình, cô nói có đúng không?”

Cung Ngũ cười: “Tôi có Tiểu Bát rồi.” Bộ Tiểu Bát cũng gật đầu: “Tiểu Bát đi cùng chị!” Tư Đồ Lệ trợn mắt: “Tôi biết, ý tôi là, nếu là cùng một chuyến bay, dù sao mọi người cũng có thể nói chuyện với anh Hai tối, nếu không anh Hai tôi sẽ đáng thương lắm!” Dung Trần: “Anh không phải là trẻ con ba tuổi, có cái gì đáng thương? Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta về trước đi.”

Dung Trần tinh ý đẩy Tư Đồ Lệ đi mau, nói nhiều sai nhiều, không thấy sắc mặt ngài Edward đen lại rồi kia à? Cái đồ không có mắt.

Cung Ngũ dắt Bộ Tiểu Bát, xoay người, giả vờ như vừa mới nhìn thấy, chào hỏi: “A, anh Tiểu Bảo, anh cũng ra ngoài tản bộ à?”

Công tước đại nhân nhìn cô một cái, Cung Ngũ cười: “Làm gì thế, vẫn tức giận hả, người ta nói một chút, đùa một chút thôi mà. Không được nhỏ mọn, người nhỏ mọn sinh con trai mắt nhỏ!”

Công tước đại nhân: “...” Bộ Tiểu Bát ngẩng đầu lên nhìn Công tước đại nhân, lại nhìn Cung Ngũ, sau đó chạy lại chỗ xe lấy ba bông hoa nhỏ ông làm vườn cho cậu ra, nhét một bông vào trong tay Công tước đại nhân, “Tiểu Bát tặng anh.” Lại cầm hai bông còn lại chạy vào trong phòng, “Ba, Tiểu Bát tặng hoa cho ba...”

Bộ Tiểu Bát vừa đi, tài xế cũng lái xe đi. Cung Ngũ chủ động cầm tay anh: “Người nhỏ mọn nào đó ơi, có phải anh định không nói chuyện với em một ngày không? À à em nhớ ra rồi, hình như có người kể với em trước kia từng làm chuyện gì có lỗi với em, nhưng đến bây giờ vẫn chưa kể xong, phải làm thế nào đây. Anh Tiểu Bảo, nào, bây giờ chúng ta đi kể đi!”

Công tước đại nhân: “...”

Anh kéo tay cô vào nhà: “Ở bên ngoài đến trưa chắc chắn mệt rồi, nào, chúng ta vào nhà, đợi lát nữa tìm thời gian từ từ nói.” Cung Ngũ cười khanh khách thành tiếng, kéo tay anh nhảy nhót theo anh vào nhà.

Cuối cùng buổi tối Cung Ngủ không quấn lấy Công tước đại nhân nói chuyện tốt anh làm trước kia, nhưng cô quấn lấy Công tước đại nhân làm chuyện tốt, “Anh Tiểu Bảo anh Tiểu Bảo, đừng xấu hổ, chúng ta đã quen thuộc như vậy rồi, anh làm gì mà xấu hổ như vậy chứ? Ôi chao, anh Tiểu Bảo...”

Tiếng sột soạt không ngừng truyền ra, thỉnh thoảng lại có áo lót, quần lót gì đó bị ném ra khỏi chăn, sau đó chính là lắc lư đứt quãng, rồi thêm tiếng thỏa mãn và hưng phấn truyền ra ngoài. Hai người quấn lấy nhau đến quá nửa đệm mới dừng lại.

Cung Ngũ nằm sang bên cạnh, hừ hừ nói: “Anh Tiểu Bảo, quả nhiên vẫn là lúc anh khỏe mạnh tốt hơn, có sức lắm đó!”

Công tước đại nhân: “...”

Anh duỗi cánh tay ra ôm cô vào trong lòng, hôn lên trán cô một cái: “Anh đưa em đi tắm...”

Cung Ngũ lăn vào trong lòng anh, mơ mơ màng màng nói: “... Không muốn... em buồn ngủ.” Công tước đại nhân nhắm hai mắt lại, “Được, vậy sáng rồi tắm.”

Cuối cùng cũng đến ngày lên đường, vé máy bay đã đặt xong, Cung Ngũ chỉ cần cầm hộ chiếu của mình, còn lại chỉ cần đi theo Bộ Sinh là được.

Sáng sớm, Bộ Sinh dẫn Bộ Tiểu Bát ngồi vào trong xe. Bộ Tiểu Bát dán người lên cửa sổ, dùng sức gọi với ra bên ngoài: “Chị! Chị, sao chị còn chưa ra thế!”

Cung Ngũ và Công tước đại nhân ngồi ở trên một chiếc xe khác. Nghe thấy Bộ Tiểu Bát gọi, Cung Ngũ vùi đầu vào trong lòng Công tước đại nhân, giả vờ không nghe thấy. Tiểu Bát chết tiệt, đợi sau này cậu lớn lên có người yêu rồi, cô sẽ ngày ngày làm bóng đèn.

Bộ Sinh xách Bộ Tiểu Bát về chỗ cũ: “Đừng làm phiền chị, chị sắp phải về nước rồi, nhưng anh không thể trở về, thời gian cuối cùng của bọn họ là đoạn đường đến sân bay này. Đến sân bay rồi, chị có thể chơi với con.”

Mặc dù có chút mất hứng, nhưng Bộ Tiểu Bát vẫn chấp nhận, gật đầu: “Vậy được rồi.” Cậu lại có chút phiền muộn nhìn trời, nói: “Con hơi thông cảm với anh, bởi vì sau này hàng ngày chị sẽ chơi chung với con, không để ý đến anh nữa.”

Bộ Sinh cười: “Không được nói câu này với anh đâu, anh sẽ tức giận đấy.” Xe của Công tước đại nhân đi phía sau, Cung Ngũ nằm ở trong lòng Công tước đại nhân, thì thầm: “Em không muốn rời đi, nhưng lại không thể không rời đi. Ôi, anh Tiểu Bảo, anh nhất định phải sớm đến tìm em đó nhé!” “Được! Nhất định đi tìm em.”

Cung Ngũ cười, nói: “Thật ra thì, anh Tiểu Bảo, muộn một chút cũng không sao, em biết nếu như anh đến muộn chắc chắn là có nguyên nhân, em có thể hiểu được. Đừng cưỡng ép mình, làm chuyện anh muốn làm là được rồi, có được không anh Tiểu Bảo?”

Công tước đại nhân gật đầu: “Được!”

Anh cầm tay cô, nhẹ nhàng đưa lên môi: “Tiểu Ngũ, sau lần này, tất cả đều sẽ tốt hơn, em tin anh không?”

“Em tin! Đương nhiên em tin rồi, từ trước đến nay em luôn tin anh Tiểu Bảo!”

Nói xong cô cố ý nhìn thẳng vào mặt anh để cho anh thấy nụ cười trên mặt cô. Nhưng cười mãi cười mãi, cô đột nhiên không nhịn được, nước mắt bất giác chảy ra. Cô nói: “Thật đáng ghét, em ghét nhất là mình lúc nào cũng dễ khóc, em không muốn khóc, nhưng không biết tại sao, nước mắt cứ rơi xuống.”

Công tước đại nhân cúi đầu xuống, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, nhưng càng lau nước mắt lại càng nhiều hơn. Cô dứt khoát giơ tay ôm anh, dựa vào quần áo anh, để quần áo anh lau cô nước mắt trên mặt cô. Cô im lặng khóc thút thít, từng chút từng chút một, giống như một đứa bé bị tủi thân.

Công tước đại nhân im lặng nhìn cô, anh cụp mắt, đặt tay sau gáy cô, khẽ vuốt ve.

Cung Ngũ vừa khóc vừa nói: “Không phải em khóc vì đau lòng, cũng không phải em khóc vì buồn, cũng không phải là không nỡ xa anh Tiểu Bảo mà là vì vui... Cuối cùng em có thể trở về Thanh Thành rồi, sau đó... cuối cùng sau này chúng ta không cần xa nhau giống như bây giờ nữa... hu hu hu...”

Công tước đại nhân vẫn im lặng, anh chậm rãi cúi đầu xuống, khom người dang hai cánh tay ra, ôm lấy cô. Làm thế nào đây?

Anh không nỡ xa cô gái này, nhưng sự tồn tại của cô thật sự sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh. Anh sẽ không tự chủ được nhở cô, sẽ không tự chủ được muốn đi thăm cô, muốn nghe được giọng nói, dáng vẻ tươi cười của cô, muốn cô mặt dày mày dạn quấn lấy anh, quấn đến nỗi anh không thể làm việc được, khiến anh vừa hạnh phúc vừa không biết làm sao vất công việc sang một bên để ở bên cô.

Làm thế nào đây? Cô thật sự là một gánh nặng ngọt ngào, khiến anh chan chứa vui sướng nhưng lại không biết làm thế nào.

Cô gái tốt của anh đau lòng như vậy, anh biết cô không muốn đi, nhưng bây giờ cô không đi, sau này phải thế nào mới có thể yên tâm ở bên nhau, không còn gánh nặng như bây giờ nữa?

Làm thế nào đây? Phải làm thế nào đây?

Anh nhắm hai mắt lại, nghe tiếng cười tiếng thút thít. Anh muốn nói, cô đừng đi, ở lại đi, ở lại bên anh, cứ ngọt ngào ở lại bên anh như vậy. Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, nói: “Tiểu Ngũ.” “Được rồi!” Cung Ngũ đột nhiên lớn tiếng hô một câu, sau đó cô ngẩng đầu lên khỏi lòng Công tước đại nhân, mắt vẫn đỏ nhưng lại lộ ra nụ cười rạng rỡ, nói: “Em ổn rồi! Em khóc xong rồi, tâm tình khá hơn rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.