Công Tước

Chương 1190: Về nhà (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cung Ngũ nói: “Tớ vẫn chưa nghĩ ra, vẫn muốn đợi tin tức bên chỗ anh Tiểu Bảo. Thật ra tớ định thi nghiên cứu sinh, tớ muốn học chuyên ngành có l3iên quan đến hình thức chính trị quốc tế. Tớ cảm thấy nếu như vậy, sau này nói không chừng có thể giúp đỡ anh Tiểu Bảo. Tớ ở bên ngoài lâu như v2ậy, khẩu ngữ khá ổn, cũng có thể đọc hiểu bình thường, viết lách cũng không thành vấn đề. Nếu như tớ hiểu thêm chút về quan hệ quốc tế, như vậy 5nếu sau này anh Tiểu Bảo có chuyện gì, nói không chừng tớ có thể giúp đỡ.” Yến Đại Bảo: “Tiểu Ngũ, tớ thấy lần này cậu không giống lần trước trở4 về lắm.”

Cung Ngũ: “Không giống chỗ nào?” Yến Đại Bảo toét miệng với cô, lộ ra hàm răng trắng bóc, nói: “Tớ cảm thấy hình như lần này c0ậu quan tâm anh tớ hơn.”

Cung Ngũ mím môi, “Tớ luôn rất quan tâm anh Tiểu Bảo!” Yến Đại Bảo kiên định lắc đầu: “Không phải đâu! Lần trước lúc trở lại, cậu không muốn nhắc đến anh tớ. Nhưng lần này thì khác, cậu luôn bảo vệ anh ấy, còn lo nghĩ cho anh ấy. Tớ rất vui!” Cung Ngũ trợn mắt: “Cậu có cái gì mà vui? Lại không phải là đối tốt với cậu.” “Cậu đối tốt với anh tớ cũng như đối tốt với tớ, hơn nữa cậu cũng tốt với tớ.” Sau đó, Yến Đại Bảo có chút phiền muộn nói: “Tớ biết, sức khỏe của anh tớ không tốt, anh ấy bị bệnh, còn rất nghiêm trọng...”

Cung Ngũ: “Ai nói với cậu thế?”

Yến Đại Bảo thở dài, nói: “Không có ai nói với tớ cả, tớ nghe trộm mami nói chuyện điện thoại... Mọi người đều không nói cho tớ biết, lúc tớ biết đã rất đau lòng. Rõ ràng nhìn anh khỏe mạnh như thể vậy mà lại bị bệnh rất nghiêm trọng. Tớ buồn rất nhiều ngày, ăn không ngon, còn lén khóc một mình rất lâu. Tớ sợ ngày nào đó đột nhiên anh không còn nữa, ba mẹ và tớ nhất định sẽ vô cùng đau lòng. Tớ chỉ nghĩ như vậy thôi đã muốn khóc rồi...”

Cung Ngũ vỗ về cô: “Yến Đại Bảo, bệnh của anh Tiểu Bảo đã khỏi rồi, cho nên cậu không cần lo lắng, cũng đừng khóc. Bây giờ anh Tiểu Bảo đã là người bình thường rồi, thật đấy.”

Yến Đại Bảo khóc thút thít một lúc, hỏi: “Có thật không? Từ trước đến nay mami không hề nói với tớ, tớ cũng không dám hỏi mami, tớ sợ tớ hỏi xong mami sẽ càng đau lòng hơn. Tớ hỏi ba, ba nói tớ không cần biết. Tớ không biết còn phải hỏi ai nữa. Tớ tưởng là cậu không biết, tớ sợ tớ nói với cậu, cậu sợ anh chết, sẽ rời xa anh, anh thích cậu như vậy, nhất định sẽ vô cùng đau lòng.... cho nên tớ không biết nên hỏi ai, cứ lén để ở trong lòng một mình...”

Cung Ngũ dịu dàng xoa đầu cô, nói: “Yến Đại Bảo à, cậu đau lòng không cần thiết rồi, thật đó. Nếu như anh Tiểu Bảo biết, nhất định sẽ chê cười cậu. Anh ấy đã không sao thật rồi, nếu không sao tớ lại về như vậy? Tớ biết anh ấy bị bệnh, có điều anh ấy vẫn luôn tích cực chữa trị. Cậu có biết bác sĩ Hòa Húc không? Người tài giỏi cực kỳ lợi hại trong giới y học chuyên chăm sóc người bị thương ấy. Chú ấy luôn đi theo anh Tiểu Bảo, nếu như chú ấy không chữa khỏi, chú ấy còn mặt mũi lăn lộn ở trong giới y học à? Chắc chắn là bị bác sĩ Tào chê cười đến chết, cậu cũng biết hai người họ không vừa mắt nhau mà.”

Yến Đại Bảo hít mũi, nói: “Tiểu Ngũ cậu không được lừa tớ đâu đấy, cậu mà lừa tớ, tớ sẽ rất đau lòng.”

“Không lừa cậu.” Cung Ngũ cười nói: “Sao tớ lại lừa cậu chứ? Cậu đừng quên, anh Tiểu Bảo là anh của cậu, nhưng anh ấy là người đàn ông của tớ. Sau này tớ phải kết hôn với anh Tiểu Bảo, tớ phải sống với anh ấy cả đời, cậu nói tớ sẽ lừa cậu sao? Tớ lừa cậu chính là lừa mình, cậu nói có phải không?”

Yến Đại Bảo xị mặt, sau đó cô gật đầu: “Tiểu Ngũ, tớ cảm thấy hình như cậu nói đúng.”

Cung Ngũ cười: “Còn không phải sao? Tớ nói trước giờ đều đúng!” Yến Đại Bảo lau nước mắt, nói: “Nếu như anh không sao, vậy tớ yên tâm rồi.” Cung Ngũ gật đầu: “Chắc chắn rồi! Lúc tớ đi, anh Tiểu Bảo đã đưa tớ đến sân bay. Nào, cho cậu xem ảnh chụp chung của tớ và anh Tiểu Bảo!” Nói rồi, cô lấy điện thoại ra, mở album ảnh cho Yến Đại Bảo xem ảnh chụp chung của cô và Công tước đại nhân, tấm nào cũng lộ ra mùi vị ngọt ngào, Yến Đại Bảo nhìn không nhịn được “woa” một tiếng. Bộ Tiểu Bát vội vàng nhảy lên, “Tiểu Bát muốn xem, Tiểu Bát muốn xem!”.

Cung Ngũ ngồi xổm xuống, đưa cho Bộ Tiểu Bát xem, gặp phải cái ảnh nào không thích hợp cho trẻ em xem cô lại vội vàng lướt đi, nhưng Bộ Tiểu Bát lại tò mò, “Tiểu Bát muốn xem bức kia, bác kia bức kia!” Cung Ngũ lau mồ hôi: “Được rồi, Tiểu Bát ngoan!” Yển Đại Bảo ở bên cạnh mím môi, nói: “Tớ cũng phải chụp ảnh như vậy với anh Bánh Bao!” Cung Ngũ cười: “Được, cậu về chụp với anh Bánh Bao đi.” Yến Đại Bảo dẫn Cung Ngũ đi một vòng quanh giảng đường. Trong lớp có sinh viên đang đọc sách, thấy Yến Đại Bảo dẫn Cung Ngũ đến, ngạc nhiên: “Ơ: Cung Ngũ cậu về rồi à?” Cung Ngũ cười, gật đầu: “Đúng vậy, tớ về rồi. Đi ra ngoài ba năm rưỡi, đến lúc phải về rồi.”

Mấy người bạn học trong lớp vây lấy cô, nhao nhao hỏi có đủ thứ chuyện, Cung Ngũ cũng tươi cười trả lời. Thời gian ba năm đủ dài, dài đến nỗi rất nhiều người không để ý đến những tin scandal truyền ra năm đó Cung Ngũ rời đi, dài đến nỗi rất nhiều người bắt đầu biết tính toán cho tương lai và tiền đồ của mình, dài đến nỗi rất nhiều người không thể không đối mặt với thực tế, dốc hết sức cố gắng lần cuối cùng để bước từ thiên đường vào xã hội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.