Công Tước

Chương 1193: Mắt mù rồi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên mặt Yến Đại Bảo tràn đầy hưng phấn cùng và hớt, “Đúng thế! Chính là khoa trương như vậy! Tớ lại không phát hiện ra, quá thất 3bại rồi!” Cung Ngũ đã ngồi ngay ngắn lại nghe giáo viên giảng bài. Thỉnh thoảng giáo viên hỏi vấn đề gì đó mà cả lớp đều cúi gằm 2mặt không ai trả lời thì Cung Ngũ sẽ chủ động phát biểu, điều này khiến giáo viên chú ý đến cô hơn. Sau khi tan học, Lam Anh hỏi:5 “Tiểu Ngũ, sao tớ lại cảm thấy cậu không giống trước kia thế?”

Cung Ngũ chớp mắt: “Không giống chỗ nào? Tớ luôn dịu dàng4, hiền lành, xinh đẹp như hoa mà!”

Làm Anh: “Không phải, tớ đang nói biểu hiện trên lớp của cậu ấy. Trước kia cậu nghe th0ấy giáo viên đưa ra câu hỏi sẽ rụt đầu không dám ngẩng lên, như sợ giáo viên gọi cậu.” Yến Đại Bảo gật đầu: “Đúng thế, đúng thế, Tiểu Ngũ dũng cảm rồi!” Cung Ngũ lập tức đắc ý chống nạnh: “Ai nói chứ? Tớ vẫn luôn dũng cảm như vậy. Hai người là bạn thân của tớ à? Lâu như vậy mà hai cậu không nhìn ra tớ khác với mọi người, thật là..” Lam Anh thở dài: “Da mặt hình như cũng dày hơn.” Yến Đại Bảo cười đau bụng, vẫn không quên phụ họa: “Đúng thế, đúng thế!”

Cung Ngũ tức giận: “Yến Đại Bảo cậu là máy nhắc lại à? Chỉ biết nói đúng thế đúng thế.” Cô quay đầu nhìn về phía Lam Anh, nói: “Anh Anh, cậu còn chưa nói người yêu của cậu là ai, nói đi, là ai thế?”

Yến Đại Bảo lập tức nhớ ra, lập tức quay giáo phản chiến: “Nói đi, là ai?” Lam Anh: “Các cậu không quen đâu. Được ba tháng rồi.” Cung Ngũ mím môi, có chút thất vọng: “Vậy hả, tớ còn tưởng là anh Tư nhà tớ. Anh ấy cũng có người yêu rồi, có điều mãi mà không dẫn về.” Lam Anh cười, không lên tiếng.

Cung Ngũ và Yển Đại Bảo nhìn chằm chằm cô ấy, “Phải bảo đối tượng của cậu mời khách! Mời bạn tốt ăn cơm là chuyện nên làm, biết chưa?” Lam Anh cười nói: “Tớ không biết anh ấy có thời gian không, thật ra mặc dù đã yêu nhau ba tháng nhưng vẫn chưa quá hiểu nhau, nhìn dáng vẻ biểu hiện của anh ấy bây giờ thì không tệ lắm, sau này thì không biết.”

Cung Ngũ vỗ vai cô, nói: “Lâu ngày sẽ rõ lòng người! Anh Anh, cậu xinh đẹp như vậy, nhất định đừng để bị người ta lừa tiền lừa tình. Cậu phải biết, cái xã hội bây giờ, rất nhiều đàn ông không hề thật lòng qua lại với cậu, họ luôn bị phụ nữ xinh đẹp quyến rũ... Anh Anh!”

Cô đột nhiên tiến đến trước mặt Lam Anh, Lam Anh bị dọa giật mình, vội vàng nói: “Tớ nghe thấy rồi!”

“Tớ hỏi cậu! Cậu đã ngủ với đối tượng của cậu chưa?”

Hỏi thăm việc riêng tư này khiến khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Yến Đại Bảo tràn đầy hưng phấn. Yến Đại Bảo nhìn Lam Anh chằm chằm, vừa căng thẳng vừa phấn chấn, đợi cô trả lời.

ưa thì tốt. Đương nhiên nhắc đến chuyện

Lam Anh không lên tiếng, bực bội nhìn Cung Ngũ. Cung Ngũ nhìn vẻ mặt cô ấy lập tức yên tâm, nói: “Chưa thì tốt! Đương nhiên, ngủ rồi cũng bình thường. Con người bây giờ đều là tiết tấu nhanh, người khác chúng tớ không quản được, nhưng Anh Anh, tớ vẫn hy vọng cậu có thể tìm được một người thật sự đối xử tốt với cậu. Nếu như đối tượng của cậu luôn nhắc đến chuyện ngủ với cậu, cậu phải xác nhận xem mình có thật sự thích anh ta không, xác nhận có phải hai người thật sự hướng đến kết hôn không. Nếu như cậu xác nhận, cậu bằng lòng, vậy thì không thành vấn đề, nếu như cậu có một chút do dự, vậy thì cậu phải nghĩ kỹ. Yến Đại Bảo cậu cũng thế, biết chưa?”

này thì cậu phải nghi

Yến Đại Bảo mím môi, dùng sức gật đầu, dáng vẻ sùng bái nói: “Ừ ừ!”

Lam Anh gật đầu: “Tớ biết rồi.”

Cung Ngũ hài lòng, “Thấy các cậu nghe lời như vậy, tớ yên tâm rồi. Tóm lại, yêu đương cũng được, lên giường cũng được, nhất định phải nhìn xem người đó có đúng hay không?”

Yến Đại Bảo ở bên cạnh tiếp lời, dạy dỗ Lam Anh: “Anh Anh tớ nói với cậu này, nếu như cậu và một người ở bên nhau mười ngày, có sáu bảy ngày trở lên cậu đều rất vui vẻ, vậy người này là thích hợp rồi. Nếu như ở bên cạnh người này, chỉ có một nửa thời gian vui vẻ, một nửa thời gian còn lại rất đau khổ, vậy thì phải bỏ ngay người này, biết chưa?”

Lam Anh: “...”

Bản thân Yến Đại Bảo lơ mơ, còn dạy dỗ người khác. Tuy nhiên, Lam Anh vẫn gật đầu, “Tớ biết rồi.”

Cung Ngũ hài lòng, “Thấy các cậu nghe lời như vậy, tớ yên tâm rồi. Tóm lại, yêu đương cũng được, lên giường cũng được, nhất định phải nhìn xem người đó có đúng hay không?”

Yến Đại Bảo ở bên cạnh tiếp lời, dạy dỗ Lam Anh: “Anh Anh tớ nói với cậu này, nếu như cậu và một người ở bên nhau mười ngày, có sáu bảy ngày trở lên cậu đều rất vui vẻ, vậy người này là thích hợp rồi. Nếu như ở bên cạnh người này, chỉ có một nửa thời gian vui vẻ, một nửa thời gian còn lại rất đau khổ, vậy thì phải bỏ ngay người này, biết chưa?”

Lam Anh: “...”

Bản thân Yến Đại Bảo lơ mơ, còn dạy dỗ người khác. Tuy nhiên, Lam Anh vẫn gật đầu, “Tớ biết rồi.”

Yến Đại Bảo cũng rất hài lòng, cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể dạy dỗ người khác. Khi bọn họ đi ăn cơm trưa thì đụng phải Tần Tiểu Ngư ở nhà ăn. Yển Đại Bảo gọi một tiếng: “Tần Tiểu Ngư!”. Tần Tiểu Ngư ngẩng đầu lên, vẫn chưa kịp hút hết sợi mì vào trong miệng, sau đó trợn tròn mắt, chỉ tay vào Cung Ngũ “Ơ... ơ ơ ơ...” Cung Ngũ vẫy tay với cô ta: “Hey, hello Tần Tiểu Ngư! Đã lâu không gặp!”

Tần Tiểu Ngư vội vàng cắn đứt mì sợi trong miệng, nuốt xuống, mới mở miệng: “Tiểu Ngũ, cậu về rồi à?” Cung Ngũ gật đầu: “Ừ, tớ về rồi. Hôm nay cậu không đi học à? Tớ không thấy cậu ở trong lớp.” “Cậu quay về học à?” Tần Tiểu Ngư vẫy tay: “Qua đây ngồi!”

Ba người bê khay đồ ăn đi qua đó.

“Tiểu Ngũ cậu về từ lúc nào thế? Tớ chẳng biết gì cả”. Cung Ngũ nghi ngờ nhìn cô ta một cái, “Tần Tiểu Ngư, có phải là cậu có chuyện gì muốn nhờ tớ giúp không? Trước kia không thấy cậu nhiệt tình như vậy, nói đi, chuyện gì? Không phải vẫn nhờ tớ giúp cậu tìm chú Út tớ đòi tiền đấy chứ?” Tần Tiểu Ngư: “..”

Yến Đại Bảo: “Thật thế hả? Tần Tiểu Ngư sao cậu lại bị chú Út của Tiểu Ngũ giữ vốn thế?”

Yến Đại Bảo vừa dứt lời, Tần Tiểu Ngư đột nhiên đập mạnh tay lên bàn, kêu to: “Bà đây cũng không muốn! Nhưng mà... không biết tại sao, lần nào anh ta cũng có thể giữ tiền của tớ không trả, tớ đời cũng không đòi được... Lần này tới bị tám mươi vạn tệ rồi, ba mẹ tớ sắp giết tớ mất!” Cung Ngũ kinh hãi: “Bao nhiêu?!”

“Tám mươi vạn tệ!” Tần Tiểu Ngư kêu gào, “Tớ phải làm thế nào đây? Tớ vừa không dám tuyệt giao, tớ vừa không muốn để ý đến anh ta, tớ tớ tớ tớ...”

Cung Ngũ trợn mắt, “Cậu làm ăn kiểu gì thế hả? Trước kia không phải đã nhắc nhở cậu rồi à? Cậu biết rõ chú Út là người như thế nào, cậu còn dính vào tám mươi vạn tệ. Cậu lấy đâu ra tiền hả? Cậu không có nhiều tiền như vậy, cậu còn cố dây dưa cái gì?”

Tần Tiểu Ngư suýt bật khóc: “Tớ... tớ... không phải là tớ muốn kiếm tiền sao? Tớ làm cái này cũng có áp lực doanh thu, mỗi một quý đều phải bình chọn khu vực có doanh thu cao nhất gì đó, áp lực của tớ lớn lắm. Cái cách trước kia cậu dạy tớ hóa giải được không ít áp lực, nhưng so với người khác, tớ vẫn kém xa. Vốn dĩ tớ không để ý đến anh ta rồi, có một ngày anh ta đột nhiên nói với tớ, anh ta giới thiệu mối làm ăn lớn cho tớ. Tớ cân nhắc không phải là làm ăn với anh ta, là làm ăn với bạn anh ta, nên tớ đi. Kết quả là làm ăn được, tớ lại bảo ba mẹ tớ thể chấp nhà, nhà tăng giá, tiền thế chấp cũng nhiều một chút, sau đó tớ lại thêm mười vạn tệ tích cóp được đập hết vào. Đã nửa năm rồi, tớ vẫn chưa thu hồi lại được tiền hàng. Nhà máy tuyên dương tớ, nói tớ là nhà tiêu thụ số một, nhưng tớ không lấy được tiền! Quan trọng nhất là... sau đó tớ mới biết, anh ta có cổ phần ở công ty kia, anh ta nói một hai năm gần đây doanh thu của công ty kia không bằng trước đây, phải giữ tiền... tớ không sống nổi nữa rồi! Hu hu hu...”

Cung Ngũ trợn mắt: “Vậy cậu tìm tớ cũng vô dụng, nếu như doanh thu của công ty bọn họ không tốt, tớ tìm chú Út cũng không thể khiến doanh thu tốt hơn được!” Tần Tiểu Ngư khóc ngất: “Tớ biết rồi, nhưng mà, nhưng mà tớ phải làm thế nào đây? Hu hu hu...”

Lam Anh chưa từng thấy ai ngốc như vậy. Cung Ngũ nhìn Tần Tiểu Ngư khóc thút thít, vừa thương vừa cảm thấy cô ta đáng đời.

Cung Ngũ hỏi: “Cậu đi tìm chú Út tớ chưa?”

Tần Tiểu Ngư thút thít gật đầu, “Tìm rồi... tớ nói là bạn của anh ta, anh ta phải đòi giúp tớ...” “Chú ấy nói thế nào?” Cung Ngũ hỏi, ghét muốn chết, cái đồ đần này. Các già như chú Út, nhìn trúng một con gà mái nhỏ tươi non vừa miệng còn không trăm phương ngàn kế ăn sạch sẽ à, Tần Tiểu Ngư còn tự dâng đến cửa. Có lẽ cáo già cắn một miếng, nước gà mái nhỏ non mềm đã tràn ra rồi. Tần Tiểu Ngư thút thít, cầm khăn giấy lau nước mắt, mới nói: “Cái tên không biết xấu hổ kia nói anh ta chỉ phụ trách giới thiệu giúp tớ, giới thiệu xong nhiệm vụ của anh ta cũng hoàn thành. Thành công anh ta cũng không đòi trích phần trăm, không thành công cũng không liên quan đến anh ta. Anh ta nói đây là chuyện giữa tớ và công ty kia, anh ta không dính dáng. Cái đồ không biết xấu hổ, tớ đã nghe ngóng rõ ràng rồi, rõ ràng là anh ta hùn vốn với công ty kia, anh ta có cổ phần, còn lừa tớ... hu hu hu hu...”

Cung Ngũ trợn mắt: “Cậu nín đi đã, đừng khóc, tớ nghe đến phát phiền rồi.” Tần Tiểu Ngư lập tức im lặng, không nói nữa, nước mắt rưng rưng nhìn Cung Ngũ, thỉnh thoảng nấc nghẹn một cái.

Cung Ngũ lại hỏi: “Chú Út luôn có cách giải thích, chú ấy nói mặc kệ, rồi không quan tâm đến cậu nữa à?”

Tần Tiểu Ngư lắc đầu: “Anh ta cũng không nói là anh ta mặc kệ, anh ta nói nếu như anh ta nhúng tay vào sẽ đắc tội với người khác. Tại sao anh ta phải vì tớ đắc tội với người khác? Nói tớ lại không phải là gì của anh ta, có ai như thế không? Là anh ta giới thiệu tớ, kết quả bây giờ quỵt nợ, quá không biết xấu hổ rồi!”

Cung Ngũ thở dài: “Tức là thật ra thì chú Út không từ chối, vẫn có hy vọng. Sao cậu không đi tìm chú ấy?”

Tần Tiểu Ngư xị mặt, không nói gì. Cung Ngũ truy hỏi: “Nói gì đi.” Một lúc lâu sau, Tần Tiểu Ngư mới nhỏ giọng nói: “Bây giờ anh ta không gặp tớ, mỗi lần tớ lên núi đều có người đuổi tớ xuống...”

Cung Ngũ: “Tại sao?”

Giọng Tấn Tiểu Ngư càng nhỏ hơn: “Tìm chỗ nào không có ai rồi nói kỹ đi, nơi này nhiều người như vậy...”

Cung Ngũ nhìn xung quanh, đúng là có người tò mò nhìn qua đây, dựng tai nghe suốt, cô gật đầu: “Vậy được, ăn cơm trước đi. Ăn cơm xong rồi nói.”

Lam Anh nói: “Ký túc xá chỉ có một mình tớ, có thể đến ký túc xá.”

Nghe thấy Lam Anh nói như vậy, Yến Đại Bảo lập tức gật đầu, nói: “Ừ ừ, đúng thế, chúng ta đến ký túc xá, ký túc xá yên tĩnh nhất, ăn cơm!” Tần Tiểu Ngư lau nước mắt, mắt mũi đều đỏ ửng, đỏ mắt chờ mong nhìn Cung Ngũ, nói: “Tiểu Ngũ, cậu nhất định phải giúp tớ đấy!”

Cung Ngũ nhìn cô ta một cái, nói: “Tớ cũng không biết có thể giúp cậu hay không, mặc dù đó là chú Út tớ, nhưng nói đi cũng phải nói lại, tớ cũng không quản được chuyện của người lớn!” Cô lại thở dài, có chút hận rèn sắt không thành thép nói: “Tần Tiểu Ngư, trước kia tớ nhắc nhở cậu nhiều lần như vậy, sao cậu vẫn không thông minh lên hả?”

Yến Đại Bảo gắp thịt cho Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ cậu ăn thịt này đi, ngon lắm!”

Cung Ngũ gật đầu lại lắc đầu, sờ cái cục sau gáy, hôm qua đụng vào còn chưa xẹp xuống, cô hít một hơi lạnh, nói: “Hôm qua tớ bị đập đầu rất nghiêm trọng, cái cục sưng sau gáy vẫn còn đau.”

Yến Đại Bảo hít mũi, nói: “Làm thế nào đây? Hay là đến bệnh viện khám xem?”

Cung Ngũ: “Không cần thiết. Vả lại, lúc ở Gaddles tớ đã kiểm tra sức khỏe toàn diện rồi, bác sĩ nói tớ khỏe mạnh lắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.