*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cung Ngũ: “Tớ chuẩn bị hai phương án, nói không chừng tớ sẽ thị trường nước ngoài.” Yến Đại Bảo mím môi, trừng Cung Ngũ: “Vậy tớ làm thế nào? Ba tớ chắc chắn không cho tớ ra nước ngoài, không cho tớ rời khỏi Thanh Thành!”
Lam Anh c2ười nói: “Vậy chúng ta ở trong nước, vả lại đại học Thanh Thành cũng không kém, chúng ta học ở đâu cũng vậy, có phải kh5ông?”
Yến Đại Bảo: “Tôi về tớ sẽ nói đạo lý với ba tớ. Ba không thể cấm tớ ra nước ngoài học được. Tiểu Ngũ có 4thể nói là rùa biển, tớ thì sao? Tớ chính là tôm hùm đất!” Càng nghĩ Yến Đại Bảo càng cảm thấy đau lòng. Thấy cô sắp kh0óc, Cung Ngũ vội vàng nói: “Bỏ đi! Yến Đại Bảo, cậu thật sự không biết tớ thi cao học làm gì à?” Yển Đại Bảo ngẩng đầu lên, ngơ ngác: “Làm gì thế?” Cung Ngũ: “Bởi vì anh Tiểu Bảo chưa về, tớ sợ tớ không làm gì thì sẽ nghĩ ngợi lung tung, cho nên tớ đăng ký thi để phân tâm. Nói không chừng ngày nào đó anh Tiểu Bảo về, tớ vui lên sẽ không học nữa.” Lời của Cung Ngũ thành công an ủi Yến Đại Bảo, cô trùng Cung Ngũ, hỏi: “Có thật không?”
Cung Ngũ: “Tớ đã lừa cậu bao giờ chưa? Nếu tớ thi đậu một trường mà anh Tiểu Bảo vẫn chưa về thì tớ sẽ đi học, nếu anh Tiểu Bảo về, tớ sẽ bàn bạc với anh ấy. Còn nếu như anh ấy cảm thấy không cần thiết thì tớ sẽ không học nữa, chỉ đơn giản như vậy thôi. Yến Đại Bảo, ba cậu, mẹ cậu, anh Bánh Bao của cậu đều ở đây, nếu như cậu đi đến nơi khác, bên cạnh không có một ai, cậu sẽ cô đơn thế nào chứ?”
Yển Đại Bảo suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu, nói: “Được rồi.” Lam Anh và Cung Ngũ cùng thở phào, “Được rồi, vậy sau này chúng ta cùng cố gắng học tập nhé!” Nói là làm, tuyệt không trì hoãn, thời gian sau đó Cung Ngũ thật sự không để bản thân mình có thời gian rảnh mà nghĩ cái này cái kia, phần lớn thời gian đều dùng để học tập. Ở trường như vậy, ở nhà vẫn như vậy, Nhạc Mỹ Giảo nhìn đến mắt tròn mắt dẹt, lo lắng hỏi Bộ Sinh: “Có phải Tiểu Ngũ bị cái gì kích thích không? Không phải cậu nói nó ở bên kia tất cả đều tốt, nó và Tiểu Bảo sống cũng rất tốt, sao lại đột nhiên về đòi đi học? Đúng rồi, Tiểu Bảo còn có bao nhiêu chuyện ở Gaddles chưa làm xong? Sao sắp qua một tuần rồi mà cậu ấy vẫn chưa về?”
Bộ Sinh cười: “Dù sao cũng là chủ nhân của gia tộc lớn như vậy, đến công ty chúng ta có chuyện gì cũng mất một hai tuần không có cách nào giải quyết xong hết, huống hồ là cậu ấy? Em đừng sốt ruột, Tiểu Ngũ luôn không nói với em, chứng minh chuyện này không ảnh hưởng quá lớn đến con bé, đúng không?”
Anh ta ôm vai Nhạc Mỹ Giảo, cẩn thận đỡ bà ngồi xuống, nói: “Được rồi, biết em thương Tiểu Ngũ rồi, anh cũng quan tâm con bé nhưng mà quan tâm quá hóa loạn, cho nên em đừng nói gì trước mặt con bé. Vốn dĩ đang bình thường chẳng có chuyện gì, em nói ngược lại sẽ khơi lên chuyện đau lòng của nó, có phải không? Chuyện này chúng ta coi như không biết, nếu như nó thật sự cảm thấy không thoải mái hoặc là có ảnh hưởng, nhất định sẽ nói với chúng ta...” Nhạc Mỹ Giảo suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, chỉ có thể âm thầm quan sát nghe ngóng. Bà cũng sợ chữa lợn lành thành lợn què, huống hồ bây giờ bụng bà lớn như vậy, sắp sinh rồi, tạm thời cũng không có sức quan tâm chuyện gì khác.
Thứ bảy, Cung Ngũ định đi đến núi Cung Thành, vốn dĩ cố định đi một mình, tốc chiến tốc thắng nhanh chóng về học. Ai ngờ thứ bảy Bộ Tiểu Bát không phải đi học, sáng sớm đã bò dậy nhìn cô chằm chằm khiến cô phát sợ, cuối cùng chỉ có thể chủ động mời: “Tiểu Bát, hôm nay chị phải ra ngoài, em có muốn đi không?”
Bộ Tiểu Bát chặn ở trước mặt Cung Ngũ, hỏi: “Chị, chị định đi đâu thế?” “Chị định đến núi Cung Thành, em có đi không?”. Bộ Tiểu Bát lập tức nói: “Có đi! Tiểu Bát cùng chị lên núi, chị không sợ!”
Hai chị em cô sau khi nói với Nhạc Mỹ Giảo, đi ra đến cửa thì gặp Yến Đại Bảo.
Yến Đại Bảo cười, “Tiểu Ngũ, có phải là cậu định ra ngoài không?”
Cung Ngũ: “...” Biết mà còn đến?
Yến Đại Bảo: “Tớ biết hôm nay cậu định đến núi Cung Thành, tớ cũng muốn đi, chúng ta cùng đi đi! A, còn có Tiểu Bát nữa, ba chúng ta cùng đi! Dù sao Tần Tiểu Ngư cũng là bạn học của chúng ta, đúng không?”
Cung Ngũ đành gật đầu đồng ý: “Vậy đi thôi.” Yến Đại Bảo và Bộ Tiểu Bát đưa mắt nhìn nhau, hai người hết sức phấn khởi theo Cung Ngũ lên đường đến núi Cung Thành.
Lái xe vòng lên đường núi, đường vẫn giống như trước kia, được quét dọn rất sạch sẽ. Cung Ngũ nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhịn được cảm khái một câu, “Vẫn y như trước đây!” Người giữ cửa vẫn là ông già trước kia, nhìn thấy Cung Ngũ ông ta rất kinh ngạc: “Cô Ngũ? Là cô sao? Cô về rồi à?” Cung Ngũ mỉm cười gật đầu, trước khi đến đã đặc biệt chú trọng ăn mặc, cũng không thể quá khó coi đến đây được. Cung Ngũ dắt Bộ Tiểu Bát dẫn theo Yến Đại Bảo đứng ở cổng. Ông giữ cửa nhà họ Cung lập tức nhớ ra cô là kẻ ngang ngược năm đó từng đập phòng khách nhà họ Cung, vội vàng đi báo với Cung Cửu Dương. Hắn ta hỏi như xác nhận: “Tiểu Ngũ về rồi hả?” Bộ quần áo ngủ xộc xệch chưa buộc dây khiến thân thể cường tráng như ẩn như hiện. Hắn thuận tay cầm bao thuốc lá trên tủ ti vi lên rút một điều định hút, lại nghĩ đến cái gì, tiện tay ném xuống, vào phòng vệ sinh tắm. Cung Ngũ và Yến Đại Bảo dẫn Bộ Tiểu Bát ngồi xuống, nhìn xung quanh. Hình như nơi đây đã đổi đồ trang trí rồi.
Yến Đại Bảo chắp tay sau lưng, chỉ một bức tranh nói: “Năm mươi vạn tệ là có thể mua được bức tranh này.” Cung Ngũ vừa nghe thấy năm mươi vạn tệ, vội vàng đứng lên xông đến, “Đâu đâu?”
Nhìn thấy một bức họa cổ bình thường, nhìn thế nào cũng không thấy chỗ nào trị giá năm mươi vạn tệ, cô trợn mắt: “Yến Đại Bảo, đừng chém gió nữa.” Yến Đại Bảo xị mặt ra, nói: “Thật đó, đây là bản gốc, cậu nhìn con dấu bên trên đi, có khắc tên cư sĩ Leisure...”.
Hai người nói chuyện mãi, Cung Cửu Dương đầu tóc ướt nhẹp đi ra, “Ôi chao, xem là ai đến này, đây không phải là cháu gái của chú sao? Nào nào, cháu gái của chú mau qua đây cho chú Út thương nào...”
Cung Ngũ vội vàng kéo Yến Đại Bảo lui về phía sau mấy bước, cảnh giác: “Chú Út, lâu ngày không gặp chủ vẫn khỏe chứ, cháu mới về nên qua đây thăm chú. Tiểu Bát, chào chú Út đi.” Bộ Tiểu Bát ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói: “Cháu chào chú Út, cháu là Tiểu Bát.” Cung Cửu Dương vắt khăn lông lên vai, xoa đầu Bộ Tiểu Bát, nói: “Tiểu Bát hả, xem ra cháu đã quên mất, trước kia chúng ta từng gặp nhau rồi!”