*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cung Ngũ: “Tạm thời cháu không định đi, nhưng cháu chuẩn bị thi rồi, không có thời gian. Chú Út nên tìm một người có kinh nghiệm cho g3à ăn đi, nếu như hào phóng một chút thì chú cho thêm trợ cấp xe cộ gì đó. Người bình thường thích tiền rất thích mấy khoản trợ cấp đó2, chút tiền thôi đã có thể khiến người ta hài lòng.”
Cung Cửu Dương: “Người này không dễ tìm đâu!” Cung Ngũ lập tức nói: “Hay5 là cháu giới thiệu cho chú Út một người nhé? Vừa biết cho gà ăn, vừa không kén ăn, còn biết ăn đồ ăn thừa, chịu được vất vả có được 4dẫn được, quan trọng nhất là gà cô ấy nuôi con nào cũng mập mạp thơm mềm”
Cung Cửu Dương: “Thật sự tốt như vậy à?”
Cu0ng Ngũ trịnh trọng gật đầu: “Tuyệt đối tốt hơn cháu nói, không phải là ai cũng có thể cho gà ăn được, dù sao cũng phải là người có kinh nghiệm mới được. Đừng nói bây giờ cháu không có thời gian, cho dù có thời gian, cháu cũng chưa chắc nuôi được nhiều gà như vậy.”
Cung Cửu Dương suy nghĩ một chút, “Cũng được.”
Cung Ngũ cười: “Quyết định thể đi, về cháu sẽ cho người ta địa chỉ, người ta qua đây thử xem, một tháng bao nhiêu tiền mọi người tự bàn bạc, cháu không quản chuyện này.”
Cung Cửu Dương gật đầu: “Được.” Yến Đại Bảo đầu đầy mồ hôi, tập tễnh đi qua bên này. Đến gần, Cung Ngũ mới phát hiện vẻ mặt cô như đưa đám, vội vàng hỏi: “Yến Đại Bảo cậu làm sao thể: Vừa rồi vẫn còn ổn mà, sao chớp mắt đã thành như này rồi? Ngã à?” Yến Đại Bảo mếu máo nói: “Tiểu Ngũ, tớ giẫm phải phân gà rồi! Vừa thổi vừa bẩn, tớ sắp tức chết rồi!”
Cung Ngũ: “...” Không bao lâu Bộ Tiểu Bát cũng chạy lại, “Chị, chị nhìn đi!”
Cậu xòe tay ra, Cung Ngũ phát hiện một cục phân gà đã khô trong lòng bàn tay Bộ Tiểu Bát. Cung Ngũ tức chết: “Bộ Tiểu Bát! Em cầm cái gì thế?” Bộ Tiểu Bát chớp mắt, “Phân gà.” Yển Đại Bảo ở bên cạnh: “Qe –” Cung Ngũ vội vàng hất phân gà trong tay cậu ra, “Thổi quá, còn có vi khuẩn nữa, mau đi rửa tay đi.” Yển Đại Bảo sốt ruột, cứ giơ chân mãi: “Tiểu Ngũ, vậy tớ làm thế nào đây?”
Đến tận lúc ăn trưa, Công tước đại nhân mới nhắn lại: [Tiểu Ngũ vất vả rồi, Đại Bảo có tính sạch sẽ, nổi giận là không đúng. Lúc Tiểu Ngũ còn nhỏ cũng như Tiểu Bát bây giờ, cho nên cầm chân gà cũng bình thường, Tiểu Ngũ đừng tức giận. Đợi em ấy lớn lên chút nữa là được rồi.]
Tin thứ hai cũng đến rất nhanh: [Tiểu Ngũ không cần lo lắng cho anh, bây giờ anh rất ổn, chỉ là rất bận, ngày nào cũng họp hành nhiều. Chuyện liên quan đến rất nhiều việc và rất nhiều người. Có biết bao tiếng nói và lực cản khác nhau chặn ở trước mặt, dù sao anh cũng phải đánh hạ từng cái mới được, cho nên cực kỳ ít thời gian. Nhưng Tiểu Ngũ yên tâm, anh bạn cũng sẽ bảo đảm một ngày ba bữa, không để cơ thể mình có chuyện gì, bởi vì anh biết Tiểu Ngũ vẫn đang đợi anh.]
Cung Ngũ đọc tin nhắn, trong lòng lập tức cảm thấy ấm áp, bất an và lo lắng sau khi trở về vì hai tin nhắn này mà lập tức tan biến hết.
Cung Ngũ quay đầu lại: “Cậu hả? Cậu đợi đó, tớ đi tìm đôi giày khác cho cậu thay, lát nữa bảo người rửa sạch để giày cho cậu.” Yển Đại Bảo tức giận giậm chân: “Tớ không cần đôi giày này nữa, tớ muối đổi đôi giày mới sạch sẽ.”.
Cung Cửu Dương: “Mấy ngày trước giày đặt cho bọn nhỏ trong nhà đã đưa đến rồi, lát nữa chọn một đôi vừa chân tặng cho cô Yến.”
Yến Đại Bảo sốt ruột: “ Đổi luôn bây giờ! Luôn và ngay” Cung Ngũ vội vàng nói: “Được được! Bây giờ đi luôn!” Cung Ngũ lấy xà phòng cho Bộ Tiểu Bát rửa tay sạch sẽ rồi lại đưa Yến Đại Bảo đi thay giày. Yển Đại Bảo chọn một đôi giày vừa chân lại xinh đẹp, cuối cùng cũng chịu im lặng. Cung Ngũ: “Yến Đại Bảo, cậu biết rõ nơi đó chỗ nào cũng toàn là phân gà, cậu còn chơi điên cuồng như vậy, quay lại còn oan ức cái gì?”
Yến Đại Bảo bĩu môi, không nói gì, chỉ mải mê ngắm nghía giày mới.
Cung Ngũ tức giận móc điện thoại ra, nhắn tin cho Công tước đại nhân:[Anh Tiểu Bảo, em cảm thấy em sắp bị những người không bình thường ở Thanh Thành làm cho tức chết rồi. Yển Đại Bảo ngốc nghếch, giẫm phải phân gà còn làm mình làm mấy. Bộ Tiểu Bát càng sớm hơn, cấm cả phân gà. Tức chết em rồi!
Tin thứ hai cũng đến rất nhanh: [Tiểu Ngũ không cần lo lắng cho anh, bây giờ anh rất ổn, chỉ là rất bận, ngày nào cũng họp hành nhiều. Chuyện liên quan đến rất nhiều việc và rất nhiều người. Có biết bao tiếng nói và lực cản khác nhau chặn ở trước mặt, dù sao anh cũng phải đánh hạ từng cái mới được, cho nên cực kỳ ít thời gian. Nhưng Tiểu Ngũ yên tâm, anh bạn cũng sẽ bảo đảm một ngày ba bữa, không để cơ thể mình có chuyện gì, bởi vì anh biết Tiểu Ngũ vẫn đang đợi anh.]
Cung Ngũ đọc tin nhắn, trong lòng lập tức cảm thấy ấm áp, bất an và lo lắng sau khi trở về vì hai tin nhắn này mà lập tức tan biến hết.