Hai tiếng sau, ba người mới thoả3i mái một chút. Cung Ngũ vung t2ay vung chân, nói: “Cháu đi thă5m ba cháu đây.”
Mục đí4ch chính hôm nay cô đến nhà họ 0Cung là để thăm Cung Truyền Thế, ăn uống xong rồi mà còn không đi thăm ông ta thì thật không phải. Cung Truyền Thể vẫn là dáng vẻ mắt mờ chân chậm kia. Thật ra ông ta cũng không quá lớn tuổi, nhưng có lẽ do thời trẻ tính toán qua nhiều nên giờ mới già như thế. Trước kia lúc hai đứa con trai chưa xảy ra chuyện gì, tinh thần ông ta khá tốt, sau đó hai con trai xảy ra chuyện, tinh thần cũng suy sụp, bây giờ mà muốn như trước cũng khó.
Bây giờ bình thường ông ta cũng chỉ loanh quanh trong nhà, cũng không chú trọng diện mạo, da còn bị nắng phơi đen, cho nên nhìn còn già hơn trước kia. Cuộc sống của Cung Truyền Thể rất nhàn hạ, cũng không có áp lực gì. Nhà họ Cung có Cung Cửu Dương gánh vác, hoàn toàn không cần đến bọn họ. Đám con cháu thì đều lần lượt đến Cung thị làm việc, dù chức vụ cao hay thấp thì đều phải bỏ sức chứ đừng mong ăn không ngồi rồi, cho dù là chân chạy cũng phải biết photocopy, in ấn, đặt vé máy bay. Tóm lại, không lâu sau khi Cung Cửu Dương tiếp nhận nhà họ Cung, trong xí nghiệp nhà họ Cung bắt đầu xuất hiện các thiên kim tiểu thư nhà họ Cung lái xe sang ở nhà sang nhưng lại làm công việc lễ tân. Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Giang ngoan ngoãn hơn, cũng cam chịu số phận rồi. Sau khi được ra tù sớm, hai người lại lần nữa nhậm chức ở xí nghiệp của nhà họ Cung. Bọn họ tư chất bình thường, được mỗi cái lớn tuổi, làm việc ít nhiều cũng có chút kinh nghiệm, cho nên thăng chức rất nhanh so với người mới. Cung Cửu Dương nói không nuôi người ăn không ngồi rồi là thật. Tất cả mọi người đều phải thi sát hạch bình thường, tuyệt đối không thiên vị, cuối cùng cũng phát huy được chút nếp sống trước kia còn sót lại của nhà họ Cung.
Cung Cửu Dương luôn tìm Cung Ngôn tình, cũng không ép buộc, chỉ là ba ngày gọi hai cuộc điện thoại, hỏi anh ta suy nghĩ xong chưa.
Cung Ngôn Đình bị hắn ta làm phiền rất mệt mỏi, nhưng Cung Cửu Dương lại là bề trên, anh ta không thể làm gì. Cung Truyền Thể biết hai đứa con trai mình ngoan ngoãn rồi cũng không có gì lo lắng nữa, Cung Ngôn Đình thì không cần ông ta bận tâm. Cung Ngôn Đình có Nhạc Mỹ Giảo đỡ lưng, Nhạc Mỹ Giảo không có bản lĩnh gì nhưng sau lưng bà có Bộ Sinh, cho nên Cung Truyền Thể thật sự không lo lắng cho Cung Ngôn Đình và Cung Ngũ. Ngược lại Cung Ngôn Thanh khiến Cung Truyền Thể rất lo lắng. Lúc đó ông ta vốn dĩ cũng định đưa Cung Ngôn Thanh ra nước ngoài, nhưng Cung Cửu Dương không thông báo gì đã tống cổ cô ta đi luôn, ông ta không lo lắng mới là lạ.
Năm ngoái, Cung Ngôn Thanh trở về Thanh Thành, Cung Truyền Thể phát hiện rõ ràng được sự thay đổi của cô ta. Bây giờ Cung Ngôn Thanh chín chắn hơn rất nhiều, bớt phóng túng, thái độ cư xử với mọi người cũng khác hẳn. Khi đó Cung Truyền Thể vô cùng hối hận, nếu như sớm đưa Cung Ngôn Thanh ra nước ngoài, có phải tầm nhìn của cô ta sẽ rộng hơn, sẽ không bị cái nơi nhỏ như Thanh Thành vây hãm, cũng sẽ không mắc phải nhiều sai lầm như vậy không?
Cho dù nói thế nào, Cung Ngôn Thanh vẫn còn trẻ, tất cả vẫn còn kịp. Thứ bảy không cần đi làm, Cung Ngôn Thanh chưa kết hôn, cho nên sau khi trở về phần lớn thời gian đều ở bến Cung Truyền Thế, thậm chí còn đặc biệt mua cần câu cùng câu cá với ông ta. Đứa bé không có mẹ, lúc nhỏ lại không cảm nhận được tình thân gì, cho nên bây giờ cô ta cũng muốn gần gũi với ba.
Lúc Cung Ngũ dẫn Bộ Tiểu Bát qua, thấy Cung Truyền Thể và một bóng lưng mảnh khảnh khác đang yên tĩnh ngồi ở bờ sông câu cá.
Cung Ngũ cảm thấy bóng lưng kia có chút quen mắt, gọi một câu thăm dò: “Chị Ba?” Cung Ngôn Thanh quay đầu lại, thấy là Cung Ngũ, cô ta đứng vụt lên, “Tiểu Ngũ!” Cung Truyền Thể cũng quay đầu lại theo, vội vàng đứng lên: “Tiểu Ngũ? Là Tiểu Ngũ về rồi à?” Cung Ngũ cười: “Đúng thế, ba, chị Ba, con về rồi.” Bộ Tiểu Bát lắc tay Cung Ngũ, hỏi: “Chị, ông này và chị xinh đẹp này là ai thế?”
Cung Ngôn Thanh nghi ngờ nhìn về phía Cung Ngũ, hỏi: “Đứa bé này là...” Cung Ngũ: “Đây là em trai em, Bộ Tiểu Bát, Tiểu Bát, gọi chị Ba đi!”
Bộ Tiểu Bát ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngoan ngoãn nói: “Em chào chị Ba.” Tâm tình Cung Ngôn Thanh có chút phức tạp, dù sao cô ta đã từng làm ra nhiều chuyện sai lầm vì Bộ Sinh như vậy.
Năm đó cô ta thật sự thích Bộ Sinh, bây giờ đã sớm không còn cảm giác năm đó nữa, nhưng khi biết đây là con trai của Bộ Sinh, tâm trạng vẫn có chút xao động. Cô ta nhìn Bộ Tiểu Bát, mỉm cười nói: “Chào em Tiểu Bát, chị là Cung Ngôn Thanh.”
Bộ Tiểu Bát cười tươi rói, nói: “Em chào chị Ba, tên chị thật là hay. Em tên là Bộ Cảnh Thiên, chị gọi em là Tiểu Bát là được.” “Ừ. Tiểu Bát.” Cung Ngôn Thanh cầm tay Bộ Tiểu Bát, sau đó cô ta đứng lên, nhìn Cung Ngũ, “Thấy em về rồi, chị rất vui.”
Cung Ngũ cười: “Nhìn thấy chị Ba về nhà, em cũng rất vui!”
Vành mắt Cung Ngôn Thanh lập tức nóng lên. Cô ta mới là người vui vẻ. Từ trước đến nay cô ta chưa từng nghĩ, hóa ra mình còn có dũng khí trở về nơi này. Cô ta tưởng là cả đời này cô ta sẽ trốn ở bên ngoài giống như một kẻ đào ngũ, không dám về đây nữa, lại cũng không có dũng khí đối mặt với những sai lầm mình đã từng phạm phải nữa.
Ai cũng sẽ phạm sai lầm, ai cũng phải trả giá vì sai lầm của mình. Cung Ngôn Thanh biết, đó là sự trừng phạt sau khi mình phạm sai lầm, là sai lầm cô ta nên gánh. Lúc cô ta nhận rõ bản thân, lúc cô ta tìm được đồ mình đánh mất, cuối cùng cô ta cũng có dũng khí trở về nhà. Trong mấy chị em, Cung Ngôn Thanh vẫn luôn thông minh nhất, cho nên sau khi cô ta trở về, thứ cô ta có không chỉ là trình độ học vấn mà còn có kinh nghiệm. Cô ta chấp nhận leo từ vị trí thấp nhất lên cao. Một người thông minh thật sự, cho dù làm lễ tân cũng có hiệu quả hơn người khác, cũng càng khiến người khác nhìn thấy thành tích. Cho nên, sau khi cô ta về ba tháng, đã thoát khỏi kiếp sống lễ tân, được điều thẳng đến bộ phận thị trường. Cung Ngôn Thanh biết, đây là thành quả cố gắng của cô ta. Ban đầu cô ta oán hận Cung Cửu Dương bao nhiêu thì bây giờ cảm kích hắn ta bấy nhiêu. Bởi vì hắn ta cho con gái và con trai của nhà họ Cung một cơ hội cạnh tranh công bằng. Cô ta không bị phân biệt đối xử, mất đi rất nhiều cơ hội thăng chức vì là con gái nữa. Cô ta không cần dùng những thủ đoạn kia để ba và cấp trên chú ý đến mình nữa rồi. Bộ Tiểu Bát mở to mắt, vừa định mở miệng nói chuyện thì thấy chị xinh đẹp này đột nhiên bước về phía trước một bước, sau đó ôm lấy Cung Ngũ, gục đầu trên vai cô không nói một câu nào. Bộ Tiểu Bát ngẩng đầu lên nhìn thấy Cung Ngôn Thanh khóc, cuống quýt nói: “Chị, chị Ba khóc rồi.”
Cung Ngũ vỗ về Cung Ngôn Thanh, “Tiểu Bát đang cười chị kia. Chị Ba, đừng khóc nữa! Chúng ta gặp nhau ở Gaddles một lần, bây giờ lại thuận lợi gặp nhau ở Thanh Thành, đã lâu không gặp nhau như vậy, nhìn thấy nhau nên vui mới đúng chứ.”
“Ừ.” Cung Ngôn Thanh đáp một tiếng, ngẩng đầu nhìn Cung Ngũ, nói: “Chị biết rồi, tại chị vui quá.” Cung Ngũ vỗ vai Cung Ngôn Thanh, “Vui là tốt rồi!” Yển Đại Bảo đứng ở bên cạnh liếc nhìn Cung Ngũ, vẻ mặt kinh hãi như gặp quỷ. Này! Hai người tốt như vậy từ lúc nào hả? Chẳng những Yến Đại Bảo kinh ngạc, Cung Truyền Thể cũng vô cùng ngạc nhiên, nhưng nhìn thấy hai chị em hòa hợp với nhau, người làm ba như ông ta đương nhiên cũng vui vẻ. Cung Ngôn Thanh bình tĩnh lại, cô ta lui về phía sau một bước, đứng cạnh Cung Truyền Thể, nói với ông ta: “Ba, Tiểu Ngũ chính là người đã giúp đỡ con mà con nói với ba đó!”
Cung Truyền Thể kinh ngạc nhìn Cung Ngôn Thanh, “Người con nói đó... là Tiểu Ngũ?” Cung Ngôn Thanh gật đầu, “Đúng, người con nói chính là Tiểu Ngũ!”
Sau khi Cung Ngôn Thanh trở về câu cá cùng Cung Truyền Thế lâu như vậy, nói rất nhiều chuyện ở bên ngoài của cô ta, bao gồm chuyện cô ta đến Gaddles tìm Cung Ngũ.
Cung Ngũ nhìn bọn họ: “Ba, ba có khỏe không? Đừng đứng mãi như vậy chứ, con đặc biệt qua đây thăm ba đấy. Lúc ở nước ngoài đúng là con và chị đã từng gặp nhau thật, hơn nữa, còn khiến tình cảm của chị em chúng con sâu đậm hơn.”