Công Tước

Chương 1204: Em gái biến thành em trai



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bộ Tiểu Bát vừa nghe đến bao lì xì, lập tức có chút khó xử, “Em gái không thích bao lì xì. Tiểu Bát mua quần áo mới, chắc chắn em gái sẽ 3thích.” Cung Ngũ: “Mẹ gọi điện cho anh Tư chưa?”

Nhạc Mỹ Giảo: “Không cần gọi cho nó đầu, không phải chuyện lớn.”

Giọng 2bà vẫn kiêu ngạo khác người như thường. Cung Ngũ trợn mắt, đến lúc sinh con thật, nếu như Cung Ngôn Đình không đến, có lẽ mẹ cô nhất địn5h sẽ tức chết. Cô cười hì hì không lên tiếng. Cô ý tứ đi ra khỏi phòng bệnh, vội vàng gọi điện thoại cho Cung Ngôn tình, “Anh Tư, hai ng4ày tới dành thời gian về đi, mẹ sắp sinh rồi, em vừa hỏi mẹ, hình như mẹ không vui lắm.” Cung Ngôn Đình: “Bây giờ mẹ ở đâu? Nhà hay là b0ệnh viện? Anh đang trên đường qua đó.”.

“Bệnh viện, anh đến đây đi, em đọc địa chỉ cho anh.” Đọc địa chỉ xong, Cung Ngũ cúp điện thoại, lúc này mới chậm rãi trở về phòng bệnh.

Cung Ngôn Đình vừa qua không bao lâu, Nhạc Mỹ Giảo đã đau bụng rồi. Bộ Sinh cùng vào phòng sinh với sản phụ. Giày vò hơn bốn tiếng, Bộ Tiểu cửu thuận lợi ra đời. Cái tên này là từ Bộ Tiểu Bát, trước khi chưa sinh ra cậu đã gọi em gái là Bộ Tiểu Cửu rồi.

Tiếng trẻ con khóc oe oe vang dội cả hành lang bệnh viện, Bộ Tiểu Bát rất vui: “Em gái khóc lớn như vậy, sau này làm ca sĩ” Cung Ngôn tình dắt tay Bộ Tiểu Bát, nhắc nhở: “Vẫn chưa biết là em trai hay em gái.”

“Là em gái!”

Cung Ngũ rất nghiêm túc nhìn bên trong, nói: “Mẹ tớ không mắng nữa rồi, sinh xong không còn sức nữa.”

Yến Đại Bảo: “Tiểu Ngũ, sinh trẻ con thật đáng sợ, sau này tớ không muốn sinh con đâu.”

Cung Ngũ lo lắng nhìn Bộ Tiểu Bát, “Tiểu Bát...” Bộ Tiểu Bát hai mắt rưng rưng, tủi thân nhìn Cung Ngũ, nói: “Chị, làm thế nào đây? Em gái Tiểu Bát thích biến thành em trai rồi, hu hu hu..”

Cậu sắp đau lòng chết mất, sao em gái lại biến thành em trai chứ? Đã nói là em gái rồi mà!

Cung Ngôn tình vội vàng bể Bộ Tiểu Bát lên, “Tiểu Bát ngoan, em trai cũng rất đáng yêu..”

“Em trai không đáng yêu... Em trai nghịch ngợm, không đáng yêu một chút nào. Tiểu Bát thích em gái, em gái xinh đẹp, hu hu hu...” Yến Đại Bảo ở bên cạnh giận đến vẹo cả mũi: “Tại sao không phải là em gái? Tớ cũng thích em gái, thật đáng ghét, tớ không thích con trai!” Cung Ngũ: “Yến Đại Bảo, Tiểu Bát cũng là con trai, không phải cậu rất thích sao? Cậu nói như vậy, Tiểu Cửu nhà chúng tớ sẽ đau lòng lắm. Vừa ra đời bị anh ghét cũng thôi đi, còn bị chị Đại Bảo xinh đẹp ghét, đợi sau này Tiểu Cửu nhà chúng tớ lớn lên rồi, sẽ đau lòng thể nào?”

Yến Đại Bảo mím môi, không nói gì, có chút ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác, sau đó quay người chạy theo cô y tá, “Tiểu Cửu, chị Đại Bảo đến thích em đây!”

Cung Ngũ cười: “Tớ cũng sợ, nhưng đó là mẹ tớ, sợ tớ cũng phải đợi. Yến Đại Bảo, cậu không thể như vậy được, vũ khí không sợ, lại sợ sinh em bé? Tớ nói cậu này, sinh em bé đau một chút rồi sẽ hết, sau đó sẽ có một Tiểu Bát đáng yêu. Tiểu Bát đáng yêu như vậy, cậu thật sự không thích à?”

Yến Đại Bảo: “Tiểu Bát đáng yêu, nhưng tớ thích em gái nhỏ.” Một lúc lâu sau, cửa phòng sinh đột nhiên mở ra, một chiếc xe đẩy nhỏ bên trong có một em bé sơ sinh đỏ hỏn đang nằm được đẩy ra. Bộ Tiểu Bát vội vàng gọi với theo: “Em gái, em gái! Em gái Tiểu Cửu!”

Cô y tá đẩy xe trẻ sơ sinh cười sửa lại: “Bạn nhỏ, đây không phải là em gái, đây là em trai.”

Bộ Tiểu Bát lập tức đần mặt ra: “Tại sao không phải là em gái? Rõ ràng là em gái mà, em gái, không phải em trai! Chị y tá, chị sai rồi, em của Tiểu Bát là em gái, không phải em trai.”

Cô y tá mỉm cười nói: “Mẹ em ấy là cô Nhạc Mỹ Giảo, xin hỏi là mẹ của em sao?” Bộ Tiểu Bát gật đầu, “Là mẹ em.” “Vậy chính là em trai của em rồi.” Cô y tá đẩy trẻ sơ sinh đi tắm, để lại Bộ Tiểu Bát khiếp sợ đứng tại chỗ.

Cậu sắp đau lòng chết mất, sao em gái lại biến thành em trai chứ? Đã nói là em gái rồi mà!

Cung Ngôn tình vội vàng bể Bộ Tiểu Bát lên, “Tiểu Bát ngoan, em trai cũng rất đáng yêu..”

“Em trai không đáng yêu... Em trai nghịch ngợm, không đáng yêu một chút nào. Tiểu Bát thích em gái, em gái xinh đẹp, hu hu hu...” Yến Đại Bảo ở bên cạnh giận đến vẹo cả mũi: “Tại sao không phải là em gái? Tớ cũng thích em gái, thật đáng ghét, tớ không thích con trai!” Cung Ngũ: “Yến Đại Bảo, Tiểu Bát cũng là con trai, không phải cậu rất thích sao? Cậu nói như vậy, Tiểu Cửu nhà chúng tớ sẽ đau lòng lắm. Vừa ra đời bị anh ghét cũng thôi đi, còn bị chị Đại Bảo xinh đẹp ghét, đợi sau này Tiểu Cửu nhà chúng tớ lớn lên rồi, sẽ đau lòng thể nào?”

Yến Đại Bảo mím môi, không nói gì, có chút ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác, sau đó quay người chạy theo cô y tá, “Tiểu Cửu, chị Đại Bảo đến thích em đây!”

Bộ Tiểu Bát vẫn còn đang khóc, nhìn thấy Yến Đại Bảo chạy đi, vội vàng đá chân đòi xuống, sau đó cũng chạy theo Yến Đại Bảo. Không lâu sau, Nhạc Mỹ Giảo được đẩy ra ngoài. Bộ Sinh lau mặt, đầu đầy mồ hôi, nhìn còn vất vả hơn cả sản phụ. Anh ta cởi áo cách ly trên người xuống, không chào hỏi gì, nhấc chân đi theo Nhạc Mỹ Giảo.

Cung Ngũ và Cung Ngôn Đình ngơ ngác nhìn nhau, chỉ có thể đi theo bọn họ cùng quay về phòng bệnh.

Đứa con thứ hai Nhạc Mỹ Giảo sinh cho Bộ Sinh là con trai, người nhà họ Bộ rất vui mừng. Sự ra đời của đứa con trai thứ hai khiến địa vị của Nhạc Mỹ Giảo ở nhà họ Bộ càng vững vàng, sau này có lẽ không ai dám khoa tay múa chân với bà nữa.

Nhạc Mỹ Giảo sinh con xong mất sức, hai tiếng sau mới tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy Bộ Tiểu Bát nước mắt ròng ròng, Nhạc Mỹ Giảo hỏi: “Tiểu Bát làm sao thế? Khóc cái gì? Có phải tưởng là mẹ bị bệnh không?”

Bộ Tiểu Bát thút thít: “Mẹ, em gái biến thành em trai rồi...” Cậu đặt đồ chơi trong tay đến trước mặt Nhạc Mỹ Giảo, còn nói: “Đồ chơi Tiểu Bát cho em gái không dùng được nữa rồi, em trai muốn đến cướp đồ chơi của Tiểu Bát... Tiểu Bát đau lòng lắm!”

Bộ Sinh lạnh lùng nhìn, sau đó xách Bộ Tiểu Bát sang bên cạnh, nói: “Sợ cái gì, con cho em trai đồ chơi cũ, ba mua mới cho con. Con liên tục cho em thì ba sẽ lại mua cho con, như vậy con và em trai sẽ luôn có đồ chơi.”

Bộ Tiểu Bát thút thít, suy nghĩ lời ba một chút, đột nhiên phát hiện như vậy hình như cũng không tệ, lập tức dừng khóc, ngẩng đầu lên hỏi: “Thật không ạ?”

Bộ Sinh đáp một tiếng, cuối cùng Bộ Tiểu Bát cũng yên tĩnh. Cung Ngũ và Yến Đại Bảo khom người nhìn chằm chằm đứa bé, dáng vẻ đứa bé và Bộ Tiểu Bát lúc còn bé rất giống nhau, còn mập hơn một chút, có lẽ lớn lên cũng sẽ không khó coi. Mặc dù như vậy, Yến Đại Bảo vẫn chê bai: “Tiểu Ngũ, hình như em trai cậu rất xấu!”

Cung Ngũ: “Yến Đại Bảo, lúc còn bé tuyệt đối cậu còn xấu hơn, không tin cậu đi về hỏi cô Triển xem.”

Yến Đại Bảo xụ mặt, nói: “Ba tớ nói, tớ vừa sinh ra đã là đứa bé xinh đẹp nhất thế giới!” Cung Ngũ trợn mắt: “Làm sao có thể? Tất cả trẻ em mới sinh ra đều rất xấu. Trong mắt chú Yến, lúc còn bé cậu ị đùn cũng thơm, tớ có thể hiểu được tâm tình của chú Yến lúc mới làm ba.”

Bộ Tiểu Bát ở bên cạnh sửa lại: “Em bé ị đùn rất thối, thật đó. Mẹ nói thế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.