*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Công việc mới của cậu là nuôi gà cho chú Út tớ...” “Không đúng!” Tần Tiểu Ngư hô to một tiếng: “Câu sau!” Cung Ngũ trợn mắt, trả lời3: “Tớ chê gà bây giờ của chú ấy ăn không ngon, thuận tiện...” “Gà của tớ!” Tần Tiểu Ngư đột nhiên gào lên, “Cậu lại ăn gà của tớ! Ch2ỗ gà đó đều là tớ nuôi, là trước kia tớ nuôi... gà của tớ...”
Cung Ngũ: “...”
Cung Ngũ lau mồ hôi: “Cái đó... Tần Ti5ểu Ngư à, người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, cậu như vậy không được đâu. Tớ hỏi cậu, rốt cuộc là cậu cần tiền của cậu hay là4 cần gà của cậu?”
Tần Tiểu Ngư ngẩng đầu lên, thút thít: “Tiểu Ngũ cậu nói đi, cậu ăn ai thế?”
Cung Ngũ: “Cậu nên hỏ0i là ăn con gà nào.” “Tớ mặc kệ, gà là bạn tốt của tớ! Hu hu hu...” Tần Tiểu Ngư sắp khóc ngất rồi: “Rốt cuộc cậu ăn con gà nào?”
Cung Ngũ dè dặt nuốt nước miếng một cái, trả lời: “Tớ cũng không biết. Tớ nhìn thấy có người làm bếp đi bắt một con gà trống hơi trụi lông, còn dùng xương gà ninh canh cho chúng tớ. Mùi vị cũng không tệ lắm, mặc dù gà già nhưng thịt không già một chút nào.”
Tần Tiểu Ngư: “Hu hu hu hu... Nhóc Con của tớ...”
Cung Ngũ: “...”.
Từ đầu đến cuối Yến Đại Bảo mím môi không tham gia vào chủ đề, cẩn thận rụt đầu lại, mở sách cúi đầu đọc, bày ra vẻ học trò ngoan.
Cung Ngũ lau mồ hôi: “Cái đó... Tần Tiểu Ngư... cậu... nén bị thương đi, tớ phải nói Nhóc Con thật sự rất ngon, không hổ là gà cậu nuôi, cao thủ chính là cao thủ, nuôi gà ngon hơn cả bên ngoài bán.” “Gà của bọn họ làm sao có thể so với gà tớ nuôi được?” Tần Tiểu Ngư thút thít, vừa lau nước mắt vừa nói: “Gà của tớ nhất định là tốt nhất.” Cung Ngũ gật đầu: “Ừ ừ, đúng là như vậy, gà của cậu đúng là ngon nhất. Cái đó... Tần Tiểu Ngư à, tớ tìm cậu không phải là vì thảo luận với cậu gà của cậu có ngon hay không, mà là tiền của cậu. Đầu óc cậu bây giờ đừng nghĩ đến những con gà kia, cậu chuyên tâm nghĩ đến tiền của cậu được không hả?” “Vậy bây giờ phải làm thế nào?”
Cung Ngũ: “Đương nhiên là đi nuôi gà cho chú Út tớ rồi, Ngay cả cậu cũng nói là đến cái xí nghiệp đó chắc chắn không đòi được tiền, nói không chừng cái cái xí nghiệp đó không trả tiền chính là do chú Út bày mưu đặt kế. Cho nên bây giờ chuyện cậu phải làm chính là tiếp cận chú Út, ra tay từ chú ấy đi.”
Tần Tiểu Ngư yên lặng nhìn Cung Ngũ, sau đó cô ta thút thít, nói: “Tớ nuôi gà cho anh ta, nếu như anh ta vẫn không trả tiền thì làm thế nào?”
Cung Ngũ phát điện: “Cậu không nuôi gà cho chú ấy, chú ấy càng không trả tiền cho cậu. Cậu nuôi gà cho chú ấy, bình thường ăn nói ngọt ngào chút, nói không chừng tâm trạng chú ấy tốt lên sẽ có thể trả cho cậu một chút.” Tần Tiểu Ngư chớp mắt, trên hàng lông mi dài còn dính nước mắt, cô ta giơ tay lau đi, sau đó gật đầu, nói: “Vậy... vậy được rồi!” Cung Ngũ hài lòng gật đầu: “Ừ, cậu dành thời gian đi đến đấy nhận việc đi. Nếu như người trông cửa muốn ngăn cậu, cậu cứ nói là cô Ngũ giới thiệu cậu đến nuôi gà cho anh Cung, nhân viên nuôi gà chuyên nghiệp.” Tần Tiểu Ngư siết tay, trịnh trọng gật đầu: “Tớ biết rồi! Tớ nhất định sẽ đòi dần tiền về! Cái tên ác ma đó! Tớ tuyệt đối phải đòi hết tiền về, sau đó đời này sẽ không bao giờ hợp tác làm ăn với anh ta nữa, tớ không tin anh ta nữa!”
Cung Ngũ chặc lưỡi ngao ngán, “Tần Tiểu Ngư, tớ đã cho cậu cơ hội rồi, còn cậu có thể nắm chặt hay không thì phải xem ở cậu. Cậu phải cố gắng lên, lần này tớ sẽ không đòi tiền cậu đâu.” Tần Tiểu Ngư cảm thấy biết ơn: “Cám ơn Tiểu Ngũ, tớ biết ngay tìm cậu, cậu nhất định sẽ có cách mà.” Buổi tối, cuối cùng Yến Đại Bảo cũng về nhà, Cung Ngũ lập tức cảm thấy nhà yên tĩnh hẳn. Nhạc Mỹ Giảo ở bệnh viện ba ngày rồi về nhà ở cữ. Mấy cô giúp việc trong nhà chia nhau ra, hai người chăm Bộ Tiểu Cửu, hai người khác cùng Bộ Sinh chăm Nhạc Mỹ Giảo, Cung Ngũ căn bản không có cơ hội nhúng tay. Mỗi ngày cô về nhà chuyện làm nhiều nhất là cùng Bộ Tiểu Bát dán mắt vào Bộ Tiểu Cửu một lúc, thưởng thức Bộ Tiểu Cửu đáng thương gào khóc đòi ăn, đồng thời còn cùng mặc sức tưởng tượng sau này Bộ Tiểu Cửu nhất định sẽ cực kỳ xấu xí. Nhắc đến cái tên Bộ Tiểu Cửu, Cung Ngũ vẫn rất phiền muộn, “Tiểu Bát à, chú Út cũng tên là Cửu, sau này nếu như chú ấy biết em đặt tên em trai là Tiểu Cửu, ngộ nhỡ chú Út tức giận thì làm thế nào?” Bộ Tiểu Bát ưỡn bộ ngực nhỏ ra, nói: “Sợ cái gì? Em dũng cảm như vậy, không sợ. Em lại không quen chú Út, sau này cũng không nhìn thấy, tại sao phải sợ chú ấy?” Bộ Tiểu Bát đột nhiên lại ủ rũ, nói: “Chị, lần sau chúng ta đừng đến chỗ đó nữa nhé! Em không cần ăn gà nữa, nuôi Ngẩn Ngơ và Mặt Trăng lớn để ăn trứng của bọn nó.” Cung Ngũ cười nói: “Chị thì không thành vấn đề, Tiểu Bát không sợ là được rồi.” Tiểu Bát có chút phiền muộn nhìn Bộ Tiểu Cửu, “Chị, hay là... chúng ta đổi tên cho Tiểu Cửu nhé?” Cung Ngũ bật cười, “Đổi tên? Muộn rồi, mọi người đều gọi em ấy là Tiểu Cửu, còn nói tên Tiểu Bát đặt cho em trai thật là dễ nghe, không đổi được nữa đâu.” Bộ Tiểu Bát lập tức muốn khóc, “Vậy... vậy làm thế nào đây?”
Cung Ngũ dắt cậu ra ngoài, nói: “Cứ làm như em nói thôi, không đi thăm chú Út không phải là được rồi à?”
Hai chị em đi từ phòng ngủ ra thì thấy Cung Ngôn Đình đang ngồi trên sofa trong phòng khách, anh ta đặt laptop trên đùi, đang nhanh chóng soạn email. Bộ Tiểu Bát đến bên cạnh Cung Ngôn Đình ngồi xuống, nói: “Anh, nếu như chú Út bắt nạt em, anh phải bảo vệ em nhé. Bây giờ em vẫn là trẻ con, chắc chắn không đánh lại chú Út, đợi em lớn rồi sẽ lợi hại.”
Cung Ngôn Đình cười, đặt laptop xuống: “Sao em lại nói thế?”. Cung Ngũ ở bên cạnh cười trên sự đau khổ của người khác kể chuyện Bộ Tiểu Bát đặt tên cho Bộ Tiểu Cửu cho anh ta, Bộ Tiểu Bát thì xị mặt xuống. Cung Ngôn tình cười nói: “Hóa ra là chuyện này à? Không sao đâu, anh sẽ giúp Tiểu Bát.”
Cung Ngũ đứng lên: “Chị phải đi thăm A Phiếu và Ngẩn Ngơ đây, hình như hôm nay quên cho bọn nó ăn rồi.”
Bộ Tiểu Bát đuổi theo Cung Ngũ, “Mau lên mau lên, chúng ta đi thăm bọn nó, đừng để bọn nó bị đói!”