*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Yến Đại Bảo trợn mắt, “Thịt dê nướng ngon như vậy, lại còn buồn nôn. Cậu thật sự không ăn cái gì à?”
Cung Ngũ gật đ3ầu: “Tớ không muốn ăn gì cả, không ăn được.” Yển Đại Bảo chỉ đành cùng cô trở về, còn lẩm bẩm một câu: “Nhưng mà Tiểu Ngũ,2 sao tớ lại cảm thấy hai ngày nay cậu không ăn cái gì thế? Nếu như anh biết cậu kén ăn, còn không ăn cái gì, chắc chắn sẽ 5tức giận!” Nói xong, cô chia xiên thịt dê trong tay cho Cung Ngũ, còn nói: “Được rồi, tớ chia cho cậu một viên này. Nếu kh4ông đợi anh tớ về, cậu tố cáo với anh ấy thì làm thế nào?” Cung Ngủ không nhận, nhưng mùi thịt dê nướng xộc vào mũi khiến 0cô không chịu được chạy vội ra ven đường nên khan: “Ộe” Yến Đại Bảo chớp mắt, “Tiểu Ngũ, cậu thật sự không đói à?” Cung Ngũ: “Tớ đã nói không đói rồi cậu còn cứ bắt tớ ăn, cậu nhìn đi, tớ buồn nôn rồi đấy!” Yến Đại Bảo xị mặt ra, hậm hực nói: “Không ăn thì không ăn, cậu không ăn tớ còn có thể ăn thêm một xiên!” Lúc về thư viện, Cung Ngũ đi cách xa Yến Đại Bảo, sợ mùi thịt dê nướng sẽ hun cho cô buồn nôn. Yến Đại Bảo bị chọc tức, “Tiểu Ngũ cậu bắt nạt tớ! Trước kia cậu luôn ăn cùng tớ, bây giờ lại không ăn cùng, tớ cảm thấy không vui chút nào cả, cậu còn muốn nôn là tớ sẽ đau lòng đấy!” Cung Ngũ: “Vậy tớ cũng hết cách rồi, tớ cũng không muốn như vậy. Đó là do phản ứng sinh lý bản năng của tớ.”
Đến thư viện, Cung Ngũ cầm sách đến ngồi sang bên kia Lâm Anh, bỏ Yển Đại Bảo lại. Yến Đại Bảo đập bàn, “Tiểu Ngũ, cậu bài xích tớ!” Lam Anh ngẩng đầu lên hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Cung Ngũ: “Hôm nay cậu ấy ăn thịt dê nướng. Không hiểu sao nay người tớ khó chịu, cứ ngửi thấy mùi dê nướng là lại buồn nôn, tớ mới cách xa cậu ấy, thế nên Yến Đại Bảo liền nói tớ bài xích cậu ấy.”
Lam Anh vội vàng đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Yến Đại Bảo, “Tiểu Ngũ nói nguyên nhân cho tớ rồi. Không phải Tiểu Ngũ bài xích cậu, chỉ là cậu ấy không thể ngửi được mùi thịt dê nướng, chắc là do dạ dày không khỏe. Chúng ta thông cảm cho cậu ấy, đừng tức giận” Yến Đại Bảo nâng cánh tay lên, “Anh Anh cậu ngửi người tớ xem có mùi không?” Lam Anh cúi đầu ngửi một cái, sau đó lắc đầu: “Không có mùi.” “Thế mà Tiểu Ngũ còn nói trên người tớ có mùi?” Cung Ngũ: “Cậu ngửi tay cậu đi, toàn mùi thối.”
Lam Anh nhắc nhở, “Hay là cậu đi rửa tay đi.” Cung Ngũ cũng đứng lên, “Tớ cũng đi rửa tay.” Rửa tay xong, Yến Đại Bảo bắt Cung Ngũ ngửi lại, Cung Ngũ gật đầu: “Hết mùi rồi, thơm mùi nước rửa tay.” Cuối cùng Yến Đại Bảo cũng hài lòng.