Công Tước

Chương 1213: Cải trắng nhỏ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cũng không biết đợi bao lâu, Triển Tiểu Liên vẫn không gọi đến, cuối cùng Công tước đại nhân không kiềm chế được, lại gọi qua đó.

Rất nhanh đã có người nghe điện thoại, Triển Tiểu Liên nói: “Alo? Tiểu Bảo, mami vừa đi ăn ít trái cây, quên mất. Tiểu Ngũ không cho 2mami cho con số, nhưng nó nói có thể gọi cho con, con đợi là được.”

Công tước đại nhân ngẩn ra: “Tại sao Tiểu Ngũ không cho con5 số?” Triển Tiểu Liên: “Cái này mami cũng không biết, nó nói với mami như vậy, mami cúp máy đây.”

Nói xong Triển Tiểu Liên lại 4cúp điện thoại. Công tước đại nhân nhìn điện thoại, đầu óc mơ hồ, chuyện gì thế này? Tại sao hình như mẹ anh cũng không muốn nói chuyện0 với anh thể, chẳng lẽ bởi vì quá lâu anh không liên lạc nên giận anh rồi à? Nghĩ như vậy, Công tước đại nhân muốn gọi điện thoại cho Yến Đại Bảo, lại lo lắng lúc Tiểu Ngũ gọi điện đến anh không nghe được, vì vậy tiếp tục cầm điện thoại đợi. Sau khi Công tước đại nhân đợi hơn một tiếng, điện thoại cũng vang lên, là số trong nước, dãy số xa lạ, trước đây Công tước đại nhân chưa từng thấy. Anh nghe máy: “Tiểu Ngũ!” Giọng Cung Ngũ vang lên trong điện thoại, mang chút ấm mũi, không giống ở bên ngoài, rất yên tĩnh, giọng nói còn có chút khó chịu, lại có chút ngạc nhiên: “Anh Tiểu Bảo!” Công tước đại nhân nghe thấy tiếng cô xong, cuối cùng trái tim cũng yên ổn lại, “Tiểu Ngũ, là anh! Anh không gọi được cho em, rất lo lắng, có phải là em bị bệnh không? Bị cảm à?”

Cung Ngũ thuận thể hít mũi một cái, nói: “Vâng, có một chút...” Sau đó cô nói: “Nhưng không nghiêm trọng, sắp khỏi rồi, chỉ là không muốn đi ra ngoài, nằm ở nhà đọc sách.” “Nếu như cảm thấy không thoải mái thì đi bệnh viện đi, đừng cố chịu.” Công tước đại nhân có chút không yên tâm, “Cô Nhạc đâu? Có ở nhà không?”

“Có, mẹ em khỏe lắm. Anh Tiểu Bảo yên tâm đi, có phải anh vẫn chưa xong việc không?” Cô có chút thương cảm hỏi: “Lúc nào anh mới có thể trở về thế?”

Hỏi xong, lại cảm thấy hình như lời này của mình gây áp lực cho anh, cô lại vội vàng vui vẻ nói: “Anh còn không về, em sẽ chạy đi tìm anh! Em rất nhớ anh đấy!”

Không biết tại sao, Công tước đại nhân nghe thấy cô nói câu này, vành mắt lập tức đỏ lên, anh trả lời: “Anh cũng nhớ em, rất nhớ.”

Cung Ngũ xị mặt, hỏi: “Anh Tiểu Bảo, còn bao lâu nữa? Em muốn chuẩn bị cho anh một sự ngạc nhiên.”

Công tước đại nhân trả lời: “Sắp rồi, chắc sắp đến lúc nhìn thấy kết quả rồi. Tiểu Ngũ chịu đựng chút nữa, đợi anh về nhà được không?” Cung Ngũ gật đầu: “Được, nhưng anh Tiểu Bảo không được muộn quá đấy! Nếu muộn quá, em sẽ nổi giận.” “Được!” Công tước đại nhân nói: “Anh nhất định sẽ nhanh, thật nhanh...”

Công tước đại nhân đáp lời: “Được!” Cung Ngũ dương dương đắc ý: “Anh Tiểu Bảo, anh nhớ bảo Tiểu Eugene bố trí phòng bếp hầm nhiều canh cho anh, chính là... canh bổ thận, nhung hươu, nhân sâm, pín hổ gì đó, bồi bổ nhiều vào, ngộ nhỡ đến lúc đó yếu ớt, anh còn bồi thường cho em thế nào được?”

Công tước đại nhân suýt nữa bị cô làm tức hộc máu, nín nhịn một lúc lâu sau mới nói được một câu: “Sẽ không đâu.”

Cung Ngũ phát hiện ra đối phương đang tức giận, vội vàng gật đầu: “Vậy à, vậy thì tốt, ha ha ha... Anh Tiểu Bảo, hôm nay không bận à, cuối cùng em cũng có thể nói chuyện tử tế với anh Tiểu Bảo rồi, ha ha ha ha...”

Công tước đại nhân: “Ừ, anh cũng rất vui. Hôm nay không bận, nghe thấy giọng Tiểu Ngũ là anh cảm thấy thả lỏng hơn nhiều. Thật là tốt!” Cung Ngũ ôm điện thoại, dán lên gối, không tự chủ được cười, cô cũng nói: “Thật là tốt...” Cho dù không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của anh như vậy, cô cũng cảm thấy hạnh phúc, nếu như có thể đợi đến lúc anh quay về, vậy chắc sẽ càng vui hơn.

“Tiểu Ngũ. Em nói chuyện với anh nữa được không? Đã rất lâu anh không nhìn thấy Tiểu Ngũ rồi, rất nhớ em, anh muốn nghe thấy tiếng Tiểu Ngũ, như vậy sẽ khiến anh cảm thấy rất yên tâm.” Cung Ngũ: “Được ạ, em nói chuyện với anh Tiểu Bảo. Anh Tiểu Bảo ở bên đó có ai bắt nạt anh không? Anh có tập thể dục đúng giờ không? Anh có ngoan ngoãn uống thuốc không? Bác sĩ Hòa nói có tật xấu ghét uống thuốc như trẻ con ấy, phải bỏ nhé!”

Rốt cuộc có thể nhanh như thế nào, anh cũng không biết, nhưng chuyện đúng như anh nói, nhìn thấy kết quả rồi, chứ không phải là thời gian mông lung xa xôi nữa. “Tiểu Bát đâu? Tiểu Bát có khỏe không?” Anh hỏi.

Cung Ngũ: “Khỏe lắm ạ, Yên Đại Bảo cũng khỏe, cho nên anh không cần lo lắng. Bọn em ở Thanh Thành ngày nào cũng yên tâm lại tự do, cái gì cũng tốt hết, bọn em cứ rảnh rỗi là chạy đi ăn. Anh Tiểu Bảo, anh mau quay về đi, như vậy, em và Yến Đại Bảo sẽ có thể thường xuyên ăn cơm chùa của anh, bây giờ bọn em toàn ăn cơm chùa của anh Lý..” Một mình cô cũng có thể nói liên miên cả buổi, mặc dù đã cố gắng hết sức không để mình tỏ ra là muốn giục anh về, nhưng nói qua nói lại cô vẫn không nhịn được để lộ ra cổ rất muốn anh nhanh chóng quay về. Công tước đại nhân vô cùng áy náy trong lòng, “Xin lỗi Tiểu Ngũ, thật sự rất xin lỗi em, anh không thể ở bên vợ anh giống như người khác. Mặc dù anh vô cùng nhớ em, nhưng anh lại không thể không ở lại Gaddles, sống ở một nơi xa em, thậm chí không thể gọi điện thoại hỏi thăm em hàng ngày...” Cung Ngũ ôm điện thoại, dán mặt lên gối, “Không sao đâu anh Tiểu Bảo, em cũng rất nhớ anh, nhưng em không muốn em trở thành chướng ngại vật trên con đường phát triển của anh, cho nên bây giờ em cũng là một loại hy sinh, có đúng không? Nếu như em nói với anh Tiểu Bảo, thật ra trong lòng em vẫn có chút cảm giác bi tráng, liệu anh có cười em không? Em cảm thấy em rất vĩ đại, vì anh Tiểu Bảo mà em đã hy sinh như vậy...”

Nói xong một nửa đến cô cũng ngượng ngùng cười ra tiếng, sau đó hỏi: “Anh Tiểu Bảo, anh có chê cười em không đó?”

“Không đâu. Sao anh lại chê cười Tiểu Ngũ được? Anh rất hổ thẹn, bởi vì anh khiến Tiểu Ngũ phải hy sinh như vậy, là lỗi của anh. Anh thể anh sẽ bồi thường cho Tiểu Ngũ. Anh thể!”

Cung Ngũ cười: “Thật không? Vậy... em tha thứ cho anh Tiểu Bảo, cho nên anh Tiểu Bảo cũng phải thật tốt, đặc biệt là cơ thể phải thật khỏe mạnh, như vậy, đến lúc đó có thể bồi thường cho em, biết không?”

Công tước đại nhân suýt nữa bị cô làm tức hộc máu, nín nhịn một lúc lâu sau mới nói được một câu: “Sẽ không đâu.”

Cung Ngũ phát hiện ra đối phương đang tức giận, vội vàng gật đầu: “Vậy à, vậy thì tốt, ha ha ha... Anh Tiểu Bảo, hôm nay không bận à, cuối cùng em cũng có thể nói chuyện tử tế với anh Tiểu Bảo rồi, ha ha ha ha...”

Công tước đại nhân: “Ừ, anh cũng rất vui. Hôm nay không bận, nghe thấy giọng Tiểu Ngũ là anh cảm thấy thả lỏng hơn nhiều. Thật là tốt!” Cung Ngũ ôm điện thoại, dán lên gối, không tự chủ được cười, cô cũng nói: “Thật là tốt...” Cho dù không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của anh như vậy, cô cũng cảm thấy hạnh phúc, nếu như có thể đợi đến lúc anh quay về, vậy chắc sẽ càng vui hơn.

“Tiểu Ngũ. Em nói chuyện với anh nữa được không? Đã rất lâu anh không nhìn thấy Tiểu Ngũ rồi, rất nhớ em, anh muốn nghe thấy tiếng Tiểu Ngũ, như vậy sẽ khiến anh cảm thấy rất yên tâm.” Cung Ngũ: “Được ạ, em nói chuyện với anh Tiểu Bảo. Anh Tiểu Bảo ở bên đó có ai bắt nạt anh không? Anh có tập thể dục đúng giờ không? Anh có ngoan ngoãn uống thuốc không? Bác sĩ Hòa nói có tật xấu ghét uống thuốc như trẻ con ấy, phải bỏ nhé!”

Công tước đại nhân yên tĩnh vùi mình vào trong sofa, anh nói: “Ừ, anh ghét uống thuốc. Lúc còn bé nhìn thấy chú Yến bị bệnh uống thuốc y như giết chú ấy, lúc đó anh cảm thấy chắc chắn thuốc cực kỳ khó uống. Sau đó có một lần bị bệnh, mami cho anh uống thuốc, quả nhiên anh cảm thấy rất khó uống... sau đó rất ghét uống thuốc...”

Cung Ngũ ở đầu kia cười khúc khích, “Vậy à, lúc còn bé em cũng không thích uống, vìmẹ toàn giã thuốc ra đắng chết đi được, lớn lên rồi em uống cả viên, căn bản không thấy đắng...”

Cô cười hì hì nói: “Anh Tiểu Bảo anh nói xem, có phải em dũng cảm hơn anh không?” “Đúng, Tiểu Ngũ dũng cảm hơn anh.” Anh cười nói: “Anh sắp đổ kỵ Tiểu Ngũ rồi...”

“Đúng rồi anh Tiểu Bảo, em chưa nói với anh bây giờ em đang học nghiên cứu sinh đấy. Vốn dĩ Bộ Sinh đã chọn trường học ở bên ngoài cho em xong rồi, nhưng sau đó em lại quyết định học ở Thanh Thành, người vui nhất là Yến Đại Bảo, bởi vì cậu ấy học cùng em.” Cô cười nói: “Anh Tiểu Bảo có phải anh nên khen em hai câu không? Em tự thi đỗ đó, không phải thuê người đâu...”

“Tiểu Ngũ thật giỏi!” Anh nói: “Tiểu Ngũ của anh luôn rất giỏi, anh đã sớm biết từ trước rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.