*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đây rõ ràng là một con đường trắc trở, đám người Edward rõ ràng đã tẩy não cho Nữ hoàng rồi.
Dĩ nhiên, đưa ra cái kết luận n3ày, đảng bảo vệ vương thật cũng nhận định một sự thật, đó chính là Nữ hoàng Helena là một người phụ nữ không có chủ kiển. Phần lớn 2phụ nữ tính cách đểu nhu nhược, dù có cứng rắn thế nào, rốt cuộc vẫn là phụ nữ, dễ dàng bị người khác thao túng. Đặc biệt Nữ hoàng 5Helena là một cô gái trẻ tuổi, mà Edward lại là một người đàn ông trẻ tuổi, nhận định cuối cùng của bọn họ ấu trĩ nhưng lại có tính4 khả thi nhất định, chính là Helena hoàn toàn bị Edward mê hoặc rồi, cho nên Edward nói gì mới nghe nấy.
Dưới tiền để như v0ậy, Bá tước Arabella và Tướng quân Bạch liên hiệp với trung tướng Spohr - tư lệnh của quân khu Balenya, cùng với Tướng quân Bell của đơn vị đồn trú thiết giáp, đồng thời lại liên hiệp với các gia tộc khác ủng hộ chế độ cũ, âm mưu lập ra kế hoạch đảo chính.
Đồng thời, Bá tước Arabella thông qua thủ đoạn và quan hệ của mình, thả Dennis Brod luôn bị giam cầm ở nhà tù ở đảo Saiji ra, từ đó kéo ông Brod xuống nước, khiến ông già từng là nhân vật quan trọng thời Quốc vương lên ngôi cũng gia nhập vào phe cánh quân phản loạn. Ông ta tạo ra tin đồn giả là ông Brod cũng ủng hộ đảo chính để thu hút nhiều người biết chế độ chính trị mới bây giờ hoàn toàn sai lầm. Mà sự tồn tại của ông Brod cũng thu hút rất nhiều gia tộc ủng hộ lão Quốc vương. Quân phản loạn trải qua một tháng chuẩn bị, đã chọn được ngày tốt, phát động đảo chính. Phủ Công tước Edward, Công tước đại nhân ngồi trên xe đi về phía đại sảnh tròn, chuẩn bị tham gia cuộc họp lúc sáu giờ hai mươi phút chiều. Chủ tịch nghị viện tuyên bố hôm nay tiến hành bỏ phiếu kín cho những người được bổ nhiệm.
Lý Tư Không ngồi ở trong xe, chống cằm nhìn ra bên ngoài, nói: “Bảo, từ lúc bắt đầu đến giờ, mí mắt tôi cứ giật suốt, đây không phải là điềm lành.”
Công tước đại nhân: “Máy bay không người lái sẽ trả lời vấn đề của cậu. Sau lần này, chúng ta cùng nhau trở về Thanh Thành.” Lý Tư Không vừa nghe thấy thế, nháy mắt với anh, “Vậy Nữ hoàng mỹ lệ đoan trang đó của cậu nỡ để cậu rời đi à?” Công tước đại nhân lạnh lùng nhìn anh ta một cái, quay đầu nhìn về phía trước. Lý Tư Không sờ mũi, “Coi như ông đây chưa nói gì, được rồi chứ?” Anh ta móc cái gương nhỏ ra, chỉnh lại cái nơ trên cổ, lại chỉnh lại kính, hỏi: “Tôi như vậy đẹp trai không? Tôi như vậy có đẹp trai không? Hỏi cậu đấy!” Công tước đại nhân hỏi: “Cậu muốn cho ai xem?” Lý Tư Không ghét bỏ lườm anh một cái, “Đương nhiên là người đẹp rồi, tôi nhìn thấy bên trong có người đẹp.” Công tước đại nhân: “Nếu như người cậu nói là Katherine thì tôi khuyên cậu hãy thổi đi. Nếu như cậu lấy cô ta, sau này không những phải đề phòng đàn ông, còn phải đề phòng cả phụ nữ nữa.” Lý Tư Không trừng mắt: “Có ý gì hả?” Công tước đại nhân: “Ý trên mặt chữ.” “Cậu lừa tôi đúng không? Cậu lừa tôi đúng không? Người đẹp như vậy là kiểu tôi thích, tóc vàng mắt xanh ngực to eo nhỏ mông tròn, cậu lại nói cô ấy song tính!” Công tước đại nhân nhắm mắt lại, không nhìn anh ta.
Lý Tư Không tức hộc máu. Đợi đến đại sảnh quốc hội tròn rồi anh ta mới yên ổn lại, không nhìn Katherine một cái, khiến người đẹp Katherine không hiểu nổi, rõ ràng hôm qua vẫn nhiệt tình như lửa, hôm nay lại lạnh lùng như vậy, thật sự khiến người ta không hiểu ra sao cả. Dưới sự chủ trì của chủ tịch nghị viện, bỏ phiếu bắt đầu đúng giờ, bởi vì số người tham gia rất đông, có hơn hai trăm người, còn có một số cảnh sát bảo vệ trật tự rải rác ở xung quanh.
Công tước đại nhân ngồi xuống, Lý Tư Không ngồi ở phía sau anh, vẻ mặt vô cùng buồn chán. Đám người ầm ĩ xung quanh khiến người ta phiền muộn trong lòng.
Trước khi hội nghị bắt đầu, chủ tịch nghị viện nâng cao giọng, muốn áp chế tiếng thảo luận xung quanh lại, nhất thời tiếng người huyên náo, dấy lên mấy đợt tranh cãi. Lý Tư Không vốn dĩ đang thả lỏng đột nhiên bắt được âm thanh nào đó, lập tức ngồi thẳng lên. Mà Công tước đại nhân ngồi ở phía trước anh ta hiển nhiên cũng nghe được cái âm thanh bị những người xung quanh át đi. Lý Tư Không nghe thấy tiếng động cơ đến gần, còn Công tước đại nhân thì nghe thấy tiếng súng lên nòng. “Đến rồi!”
Lý Tư Không vừa dứt lời, sáu cửa lớn của phòng Quốc hội đột nhiên bị người đẩy ra, mấy trăm tên cảnh sát tràn vào. Người cầm đầu là Tướng quân Bach kiên quyết ủng hộ chế độ cũ, ông ta cầm một khẩu súng tiểu liên, bắn loạn lên nóc nhà một trận, lớn tiếng nói: “Tất cả nằm xuống, xin hãy bình tĩnh nghe theo sự bảo hộ của tôi, tôi phụng mệnh Nữ hoàng đến cứu mọi người! Nữ hoàng bệ hạ nhận được tin tức đại sảnh tròn tổ chức chủ nghĩa khủng bố tập kích, người rất lo lắng cho an nguy của mọi người...” Cảnh sát giữ gìn an ninh trật tự vốn đang rải rác ở xung quanh bị uy hiếp rối rít nằm xuống đất, mà những nghị sĩ khác thì ngây ra tại chỗ.
Công tước đại nhân quét mắt nhìn xung quanh, mở miệng: “Nghe lời bọn họ, tất cả nằm xuống!” Sau đó anh ngồi xổm xuống trước.
Người xung quanh thấy thế, nhao nhao học theo dáng vẻ Công tước đại nhân, ngồi xổm xuống đất. Tướng quân Bách cầm súng trong tay, nhìn toàn bộ bị khống chế, ông ta nghe điện thoại, bắt đầu báo cáo tình hình bên này. Sau khi cúp điện thoại, ông ta phong tỏa năm cánh cửa, chỉ để lại một cánh cửa làm lối đi, giam toàn bộ thành viên nội các và tất cả thành viên nghị viện lại.
Tướng quân Bach giơ tay chỉ Công tước đại nhân, “Bây giờ, đưa ngài Edward đến một căn phòng riêng, lục soát thiết bị thông tin trên người anh ta, bảo đảm anh ta sẽ không liên lạc được với bên ngoài.” Ông ta đi tới, từ trên cao nhìn xuống Công tước đại nhân, trong giọng nói mang theo sự đắc ý khống chế được toàn cục, “Xin mời, ngài Edward.” Công tước đại nhân từ từ đứng dậy, giơ hai tay lên, có người đi đến lục soát điện thoại và vũ khí phòng thân anh mang theo trên người.
Công tước đại nhân vừa mới định đi, Tướng quân Bạch đột nhiên nói: “Khoan đã!” Ông ta nói: “Ai cũng biết ngài Edward là một nhà thiết kế các loại vũ khí cao cấp, ai biết trên người anh ta còn có thiết bị thông tin gì không. Lấy hết tất cả mọi thứ trên người anh ta đi.” Vì vậy đồng hồ đeo tay, nhẫn, những đồ có thể lấy đi của Công tước đại nhân đều bị lấy đi hết. Công tước đại nhân vẫn giơ tay như cũ, đợi bọn họ lục soát xong, trong nháy mắt quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Lý Tư Không trong đám người, sau đó xoay người rời đi. Anh bị nhốt trong một căn phòng đơn ở đại sảnh tròn, còn có hai cảnh sát canh giữ ở cửa.