*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lý Tư Không không nói gì, tiếp tục lui về phía sau, cho đến lúc lui đến cuối cùng, sau đó bị một tên cảnh sát nhìn thấy. Tên 3đó đi đến, nhấc chân đạp cho anh ta một cái: “Không được đi lung tung!” Lý Tư Không ngồi xổm xuống đất không nhúc nhích, sau2 đó anh ta quay đầu nhìn một cái. Cảnh sát trợn mắt, “Nhìn cái gì mà nhìn?” Xung quanh là tiếng ầm ĩ, thỉnh thoảng còn có ti5ếng súng của Tướng quân Bạch cáu kỉnh, dưới bối cảnh như vậy, tên cảnh sát kia không hề dễ làm người khác chú ý.
Lý 4Tư Không khẽ mỉm cười, đột nhiên nhào tới, giơ tay túm lấy cổ chân tên cảnh sát kia, hung hăng kéo một cái. Tên cảnh sát kia0 lập tức lăn vào trong đám người đang ngồi xổm dưới đất, thậm chí còn chưa kịp mở miệng, đã bị bẻ gãy cố.
Tên cảnh sát cách đó không xa ngẩng đầu lên nhìn qua bên này, chỉ thấy một cảnh sát đang đội mũ lên đầu, còn nhấc chân đá một người trên đất, nói: “Ngoan ngoãn một chút! Mày, đi rót cho anh ta ít nước, đừng để anh ta chết!” Mấy nghị sĩ không quay đầu lại, một người trong đó nhận lấy cốc nước trong tay người bên cạnh, muốn đút cho người kia uống. Lý Tư Không đứng lên, chỉnh lại mũ, đi qua bên cạnh một tên cảnh sát, cười nói: “Ngại quá, tối đi vệ sinh. Không nhịn được nữa rồi.”
Sau đó anh ta nhấc chân đi về phía sau.
Lúc đó Nữ hoàng không tin, nhưng sau đó, anh đưa cho cô ta ba bức thư, nói chỉ có cô ta thể mở vào lúc bùng nổ đảo chính. Nhờ có ba bức thư này mà Nữ hoàng Helena không hề cảm thấy hoảng loạn, sợ hãi.
“Người là Nữ hoàng có ý nghĩa đại diện cho Gaddles trong lịch sử.” Công tước đại nhân nói: “Thời gian người tồn tại đại biểu cho sự phát triển của Gaddles, hoặc là nói, có thể nói là một kỳ tích, cũng chỉ có người mới có giác ngộ và ý thức như vậy. Bởi vì trong các triều đại Quốc vương của vương quốc Gaddles, người là bệ hạ duy nhất tiếp thu tư tưởng giáo dục của nước ngoài. Thân rất vui vì người đã đưa ra lựa chọn chính xác, Bệ hạ của thân!”
Helena không cảm thấy mình khác mọi người, nhưng cô ta biết mình nhất định sẽ không giống như anh của cô ta. Cô ta cũng cố gắng làm một Nữ hoàng tốt, cho dù là một cái bình hoa, cũng phải là một cái bình hoa xinh đẹp. Công tước Edward tín nhiệm cô ta nhiều như vậy, cô ta không thể chắp tay nhường thành quả không dễ dàng gì mới đạt được ngày hôm nay cho người khác, tuyệt đối không thể
Đầu tiên là thông báo với quân khu, đây là mệnh lệnh trực tiếp đến từ Nữ hoàng Helena, phái quân đội chi viện ra, tạo áp lực cho quân phản loạn, đồng thời làm tan rã liên minh quân phản loạn từ bên trong, lấy lại quyền chủ động thông tin.
Thời gian đang dần dần trôi qua, Helena cảm thấy mình đã gặp phải mối nguy lớn nhất trong cuộc đời. Nguy cơ này sẽ khiến cô ta rơi từ thiên đường xuống địa ngục, cho nên cô ta không dám lơ là. Trọng trách của cô ta còn quan trọng hơn cô ta tưởng tượng.
Trong căn phòng, Công tước đại nhân không nghe được âm thanh bên ngoài. Anh ngồi trên sofa, trước mặt là một bàn cờ đam quốc tế, anh nhìn chằm chằm bàn cờ kia, đi một bước.
Đảng bảo vệ vương thất làm phản, Nữ hoàng cũng lập tức nhận được tin tức. Cửa mở ra, một thị vệ cung đình hốt hoảng nói: “Bệ hạ! Cung đình bị bao vây rồi!”
Nữ hoàng Helena ngẩn ra, sau đó nói: “Truyền lệnh của ta, điều động binh lực ở cửa phòng ngự, không có lời của ta, bất cứ ai cũng không được mở cửa phòng ngự ra, nếu như làm trái, lập tức xử tử!”
Ngay sau đó một người chạy từ bên ngoài vào, “Bệ hạ, quân phản loạn bao vây đài phát thanh thông tin và tháp truyền hình rồi!”
Nữ hoàng bị vây trong cung điện, nghị viện bị chiếm đóng, mà quân phản loạn thì khống chế kênh thông tin.
Nữ hoàng trẻ tuổi mới nhậm chức cố trấn tĩnh lại trong cơn hoảng loạn. Cô ta nhanh chóng đi đến thư phòng, mở một cái hộp, lấy bức thư trên cùng ra, đó là nét chữ của Công tước Edward.
Sau khi đọc xong, cô ta lập tức đích thân liên lạc với các quân khu, đồng thời truyền đạt mệnh lệnh khuyến khích khuyên giải là chính, phản công là phụ, tiến hành thuyết phục cấp trên hoặc đồng sự của quân phản loạn. Cùng lúc đó, Nữ hoàng phái người ủng hộ mình ra đối lập với quân phản loạn.
Bố trí xong những thứ này, Nữ hoàng lại mở bức thư thứ hai ra, sau khi xem xong cô ta hỏi: “Ai lãnh đạo chiếm lĩnh đài truyền hình?” “Mới vừa nhận được tin tức, là xe tăng do Bá tước Arabella và Tướng quân Bell của đơn vị đồn trú thiết giáp lãnh đạo.”
Nữ hoàng sắp xếp những chuyện này đâu vào đấy, mặc dù hỗn loạn, mặc dù cảm thấy sợ hãi, nhưng không biết tại sao lại không hề lo lắng quân phản loạn sẽ thành công.
Đến bây giờ cô ta vẫn nhớ lời của Công tước Edward. Anh nói thứ đảng bảo vệ vương thất bảo vệ không phải là vương thất, thứ bọn họ muốn bảo vệ chỉ là lợi ích vương thất mang đến cho bọn họ. Đương nhiên, mức độ cố chấp của người ủng hộ chế độ vương thất cũ cũng khiến người ta khó mà tin tưởng. Sau khi tạm thời yên ắng, bọn họ nhất định sẽ dấy lên bão tố lớn hơn, có thể ngăn ngừa được trận bão táp này, nhưng không thể khiến Gaddles một lần vất vả suốt đời nhàn nhã. Công tước Edward nói, anh muốn để nhọt độc phát tác, quét sạch một lần, nếu không sau này sẽ chỉ càng phiền phức hơn.
“Người là Nữ hoàng có ý nghĩa đại diện cho Gaddles trong lịch sử.” Công tước đại nhân nói: “Thời gian người tồn tại đại biểu cho sự phát triển của Gaddles, hoặc là nói, có thể nói là một kỳ tích, cũng chỉ có người mới có giác ngộ và ý thức như vậy. Bởi vì trong các triều đại Quốc vương của vương quốc Gaddles, người là bệ hạ duy nhất tiếp thu tư tưởng giáo dục của nước ngoài. Thân rất vui vì người đã đưa ra lựa chọn chính xác, Bệ hạ của thân!”
Helena không cảm thấy mình khác mọi người, nhưng cô ta biết mình nhất định sẽ không giống như anh của cô ta. Cô ta cũng cố gắng làm một Nữ hoàng tốt, cho dù là một cái bình hoa, cũng phải là một cái bình hoa xinh đẹp. Công tước Edward tín nhiệm cô ta nhiều như vậy, cô ta không thể chắp tay nhường thành quả không dễ dàng gì mới đạt được ngày hôm nay cho người khác, tuyệt đối không thể
Đầu tiên là thông báo với quân khu, đây là mệnh lệnh trực tiếp đến từ Nữ hoàng Helena, phái quân đội chi viện ra, tạo áp lực cho quân phản loạn, đồng thời làm tan rã liên minh quân phản loạn từ bên trong, lấy lại quyền chủ động thông tin.
Thời gian đang dần dần trôi qua, Helena cảm thấy mình đã gặp phải mối nguy lớn nhất trong cuộc đời. Nguy cơ này sẽ khiến cô ta rơi từ thiên đường xuống địa ngục, cho nên cô ta không dám lơ là. Trọng trách của cô ta còn quan trọng hơn cô ta tưởng tượng.
Trong căn phòng nào đó ở đại sảnh hình tròn, Công tước đại nhân vẫn đang chậm rãi đánh cờ, tiếng động bên ngoài như thế nào cũng không liên quan đến anh, việc anh phải làm chỉ là nghiêm túc đánh tốt ván cờ này thôi.
Anh tin Nữ hoàng bệ hạ sẽ không khiến người ta thất vọng. Nếu như lần đảo chính này thật sự thành công, cho cô ta cơ hội tốt để cô ta xây dựng uy danh như vậy mà cô ta lại không nắm bắt được cơ hội, vậy thì ngôi vua đổi sang bình hoa hình như cũng không quá đáng.
Anh cầm một quân mã trong tay, nhẹ nhàng đặt xuống, Tướng quân, vẫn nên đầu hàng đi. Ba tiếng sau, quân đội chính phủ phản công quy mô lớn, người đồng thế mạnh, Nữ hoàng đích thân truyền đạt mệnh lệnh xuống dưới, đập vỡ mưu đồ đánh lừa dư luận, giả mạo mệnh lệnh Nữ hoàng của quân phản loạn.
Sau đó, trung tướng Spohr dẫn quân bao vây cung đình bị ám sát trong bữa tối, chết ngay trên bàn ăn, một dao cắt cổ. Binh lính và trợ thủ nghe lệnh lập tức như rắn mất đầu, bị quân chính phủ vây quét, thuận lợi giải cứu cung điện.
Sau khi quân chính phủ đoạt lại đài truyền hình, Nữ hoàng Helena trực tiếp diễn thuyết trên đài truyền hình, nhắc lại lập trường của vương thất, cũng nói rõ thay đổi chế độ xã hội Gaddles là xu hướng phát triển của lịch sử, bất cứ ai cũng không thể thay đổi.
Lý Tư Không mặc đồng phục cảnh sát, đang đứng ở bên cạnh cái vòi nước, không ngừng dùng nước rửa vết máu trên người mình, vừa rửa vừa tức giận muốn chết: “Dựa vào cái gì cũng là người mà ông đây phải làm cái việc chết tiệt này, Bảo có thể ngồi một mình trong phòng vừa đánh cờ vừa ăn uống? Dựa vào cái gì? Nghĩ ông đây không phải là người à? Tức chết!” Đang rửa tay, đột nhiên bên kia có đèn pin chiếu qua, “Này? Anh làm gì thế?”
Lý Tư Không quay đầu lại, bình tĩnh trả lời: “Rửa mặt cho tỉnh táo! Tôi đến ngay đây!”
Đợi người đi rồi, anh ta đội mũ len, lắc lư đi về phía đại sảnh tròn. Công tước đại nhân vẫn còn ở bên đó, anh ta hoàn thành chuyện bên ngoài rồi, chỉ có thể về thôi. Bởi vì bài diễn thuyết của Nữ hoàng Helena mà lập tức trấn an phần lớn lòng dân thường Gaddles. Cùng lúc đó, hình ảnh Nữ hoàng Helena diễn thuyết cũng đang truyền ra trong quân phản loạn, nhất thời lòng người hoang mang, rất nhiều tình huống không thể cứu vãn.
Người dao động đầu tiên chính là ông Brod, ông ta vốn dĩ đang cười trên lưng cọp mà bị kéo vào phe cánh, mà thủ lĩnh thiết giáp Martin ông ta đem tới lại dễ dàng bị đánh tan. Sau khi phát hiện ra quân chính phủ đã đoạt được phần lớn quyền chủ động, cuối cùng ông Brod lựa chọn lâm trận bỏ chạy. Ông Brod chạy trốn cũng khiến lòng tin cuối cùng của Martin tan biển, cũng mất tăm mất tích theo ông ta.
Lúc Bá tước Arabella biết Trung tướng Spohr bị ám sát, ông Brod và Martin chạy trốn, ông ta mới thật sự ý thức được tình hình bây giờ.
Bá tước Arabella nói ra thì có bản lĩnh hơn ai hết, nhưng đến lúc làm thật lại chỉ dựa được vào Tướng quân Bach.
Tướng quân Bạch là một người làm nhiều hơn nói, là sự kết hợp vô cùng tốt với Bá tước Arabella.
Bá tước Arabella trước giờ luôn thích làm bất cứ chuyện gì cũng để lại cho mình đường lui, cho dù bắt đầu phản loạn, ông ta cũng nấp ở một chỗ an toàn, tính toán xong hết một khi đảo chính thất bại, ông ta vẫn có thể phủ nhận. Nhưng sau khi biết ông ta cũng là người tham gia đảo chính, Nữ hoàng không cho ông ta cơ hội gặp mặt, chỉ nói với ông ta trong điện thoại, một là bảo ông ta thuyết phục Tướng quân Bạch lập tức rút lui ra khỏi quốc hội, thả tất cả các nghị sĩ an toàn ra, hai là trực tiếp bắn chết Tướng quân Bach.
Bá tước Arabella đi đến đại sảnh tròn, định thuyết phục Tướng quân Bạch, nhưng sự cố chấp của Tướng quân Bạch còn ghê hơn ông ta. Mặc dù Tướng quân Bách chưa bao giờ biểu đạt ra, nhưng trong lúc nói chuyện, ông ta nói rõ với Bá tước Arabella: “Tôi tham gia đảo chính là vì tôi chỉ có một mục đích, tôi muốn khôi phục lại chế độ cũ. Nếu như không đạt được mục đích, nếu như ông ở đây khuyên tôi từ bỏ, tôi sẽ không nói chuyện với ông nữa. Mục tiêu của tôi không thay đổi, nếu như tôi không thể thực hiện được, tôi thà dân theo người ở đây chết cùng. Tôi muốn khiến quốc gia này hoàn toàn tê liệt, khiến bọn họ không có cách nào hoạt động tiếp được!”
Bá tước Arabella vẫn cho rằng mình mới là người cố chấp nhất, đến bây giờ mới phát hiện, hóa ra người cố chấp nhất chính là Tướng quân Bach, cho dù nói gì với ông ta, ông ta cũng không nghe.
Còn nói nữa, Tướng quân Bạch sẽ càng tức giận hơn. Đúng lúc Bá tước Arabella hết đường xoay sở, sắp bị người đẩy ra ngoài thì có một người xuất hiện ở cửa ra duy nhất trong phòng khách. Anh vừa đi vừa cài đồng hồ đeo tay. “Tướng quân Bạch.” Tướng quân Bách quay đầu lại, nhìn Công tước đại nhân, “Ai thả hắn ra ngoài? Ta đã nói rồi, không được thả hắn...” “Tự tôi đi ra ngoài. Tôi chỉ muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi, đúng lúc Tướng quân Bach cung cấp phòng như vậy, vô cùng cảm ơn. Tôi vừa nghe thấy Tướng quân Bạch nói giết người ở chỗ này, để quốc gia này hoàn toàn tê liệt. Tôi đi ngang qua, đặc biệt đến sửa lại một chút, cho dù Tướng quân Bach giết hết người ở chỗ này, tất cả cơ cấu của Gaddles vẫn sẽ không tê liệt.”
“Bởi vì không phải ngành nào cũng có người đến tham gia. Nữ hoàng Bệ hạ đã sớm xây dựng tổ công tác tạm thời rồi. Người lãnh đạo tổ này sẽ bảo đảm trật tự của các ngành, đây là ưu thế của quốc gia dân chủ pháp chế. Đương nhiên, nhất định Tướng quân Bạch không thể hiểu được, nhưng mà không sao, trận phản loạn do Tướng quân Bạch và Bá tước Arabella liên hiệp với người của bộ phận quân đội gây ra này đã định trước là một trận chiến thất bại rồi.”
Tướng quân Bach siết chặt súng trong tay, sau đó ông ta đột nhiên tức giận nói: “Tao sẽ không thừa nhận thất bại! Đều do mày! Nếu như không phải là mày, Gaddles cũng sẽ không biến thành dáng vẻ như bây giờ. Đây không phải là Gaddles mà tao muốn, quốc gia của tao không phải như vậy...”
Lúc ông ta tức giận nói chuyện đã xúc động phẫn nộ giơ súng lên nhắm vào Công tước đại nhân. Sau một tiếng súng, Tướng quân Bạch bất ngờ ngã xuống, trên ấn đường ông ta có một lỗ máu. Công tước đại nhân từ từ hạ súng trong tay xuống, nhìn về phía Bá tước Arabella.
Cảnh sát ở bên cạnh đang dựa vào tường đầu tiên là ngẩn ra, sau đó phản ứng được là Tướng quân Bạch bị giết rồi, bọn họ theo bản năng giơ súng lên bắn về phía Công tước đại nhân, nhất thời tiếng súng nổ vang khắp bốn phía, đám người hét chói tai kêu khóc không dứt.
Lý Tư Khống lại xuất hiện đúng lúc này, trong mưa bom bão đạn đi đến bên cạnh Công tước đại nhân, hỏi: “Bảo, có bị thương không?” Công tước đại nhân không nhìn anh ta, giơ tay lên bắn ngã một người định nổ súng qua bên này, hỏi: “Người đâu?” Lý Tư Không dùng ngón tay cái chỉ ngoài cửa, trả lời: “Đến rồi!” Cuộc đảo chính căng thẳng cuối cùng này của Gaddles thất bại sau mười lăm tiếng. Trong vòng hai ngày, hơn hai mươi quân nhân tham gia đảo chính đều bị bắt hết, âm thanh hình ảnh đã ghi lại làm chứng cứ được giao cho tòa án quân sự thấm lí và phán quyết. Bá tước Arabella bị tước bỏ tước vị gia tộc, đồng thời giao cho tòa án. Nữ hoàng Helena triệu kiến Công tước đại nhân, cô ta thấp thỏm bất an đi đi lại lại trong phòng, thỉnh thoảng lại quan sát dáng vẻ mình trong gương, không ngừng hít sâu, cho đến tận lúc bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Nữ hoàng Helena vội vàng đi đến trước bàn làm việc ngồi xuống, dáng vẻ đoan trang nụ cười khéo léo nhìn Công tước đại nhân được người dẫn vào, “Ngài Edward, ta hy vọng ngài không bị thương, xin lỗi vì đến bây giờ ta mới triệu kiến ngài, thật ra ta rất muốn nhanh chóng gặp ngài, nhưng mà...” Công tước đại nhân cười: “Thần hiểu, bệ hạ tôn kính, người không cần cảm thấy bất an, chúng ta đều rất bận.”
Helena gật đầu: “Đúng vậy, ta biết ngài cũng rất bận. Thật ra thì ta muốn nói là ta cảm thấy ngài thật sự quá thần kỳ. Ba bức thư ngài để lại cho ta, bác nào cũng quan trọng. Ta làm theo những gì ngài viết, tất cả lại đều như ngài suy nghĩ.” Hiển nhiên tâm trạng cô ta rất kích động, “Ngài Edward, ngài thật sự là người thần kỳ nhất ta từng gặp, xin lỗi ta nói năng hơi lộn xộn, nhưng ta thật sự cảm thấy ngài chính là sự tồn tại như một thiên sứ...”
Công tước đại nhân cúi đầu cười: “Bệ hạ tôn kính, thần không phải thiên sứ, thần chỉ là một người bình thường thôi. Còn sự thần kỳ mà người nói, thật ra nhân tố quyết định thành công không phải ba bức thư kia, mà là lòng quyết đoán của người đọc thư lúc đó.”
“Nhưng chúng ta thành công rồi!” Helena ngẩng đầu nhìn anh, “Chúng ta thành công rồi ngài Edward! Ta cảm thấy quá thần kỳ, đây là chuyện thần kỳ nhất mà ta biết. Sao ngài lại biết bọn họ nhất định sẽ làm theo ngài viết? Ngộ nhỡ bọn họ không làm như vậy thì ngài phải làm thế nào?”
Công tước đại nhân vẫn cười: “Bởi vì thần thần hiểu tính cách và phong cách làm việc của từng người ở phe cánh chống đối. Thậm chí thân cũng sai người nghiên cứu rất nhiều người không tham gia đảo chính. Cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng chính là như vậy.”
Helena mỉm cười, trong mắt tràn đầy ý sùng bái, “Ngài Edward, ngài là người thu hút người khác như vậy, ta thật sự sắp bị ngài làm say mê rồi. Ta cảm thấy ta sắp không rời xa được ngài. Điều vui mừng duy nhất của ta là đã bổ nhiệm ngài làm Thủ tướng, ta rất vui mừng vì ta không chọn lầm người.”
Công tước đại nhân vẫn cười nhìn cô ta, sau đó anh nói: “Nữ hoàng bệ hạ tôn kính, đây là mục đích thân đến đây.”
Anh nói rồi lấy ra một bức thư, đưa đến trước mặt cô ta: “Thần tin sau chuyện này, Nữ hoàng bệ hạ sẽ là một Nữ hoàng đạt tiêu chuẩn, mà nghị viện sẽ biến thành một nghị viện hoàn thiện. Sở dĩ thần nhận bổ nhiệm của bệ hạ là bởi vì thần yêu Gaddles, thần cũng tin tưởng ở thời khắc khủng hoảng, thần không nên vứt bỏ Gaddles. Bây giờ, sứ mệnh của thần đã hoàn thành rồi.”
Nữ hoàng Helena nhìn bức thư trong tay, sau đó cô ta lắc đầu, khẩn thiết hỏi: “Không! Tại sao ngài phải từ chức ngài Edward? Ta cảm thấy ngài sẽ là Thủ tướng ưu tú nhất, ngài sẽ dẫn Gaddles đi về phía kỷ nguyên mới, ta tin tưởng không có ai có thể thích hợp tiếp nhận trọng trách như vậy hơn ngài.”
Công tước đại nhân: “Thần tin Nữ hoàng bệ hạ từng nghe nói đến bệnh di truyền của gia tộc Edward. Không giấu Nữ hoàng bệ hạ, thần chính vì điều này mới muốn từ chức. Sức khỏe của thần không cho phép thần tiếp tục làm công việc áp lực cao thế này, bác sĩ của thần đã dặn dò thần đến mức tuyệt vọng rồi. Thần ngừng thuốc đã lâu, thần vì giây phút này mà đã đợi hai năm rồi, bây giờ nên là lúc thần nghỉ ngơi.”
“Nhưng ta cần ngài! Gaddles cần ngài!”
Công tước đại nhân mỉm cười nói: “Không, Gaddles sau này không cần một Nữ hoàng chuyên trị, nghị viện và nội các sẽ lựa chọn thủ tướng mới giúp người, bọn họ sẽ giải quyết tất cả khó khăn người gặp phải.”
Nữ hoàng: “Nếu như ngài chữa khỏi bệnh, ngài vẫn sẽ quay lại chứ?” Công tước đại nhân: “Gaddles là nhà của thần, là nơi tổ tiên thần nỗ lực xây dựng, thần sẽ không vứt bỏ Gaddles, chỉ là thần sẽ không dùng thân phận Thủ tướng để về đây nữa. Bệ hạ của thần, xin người tha thứ, thần cần một kỳ nghỉ dài hạn có thể khiến thần không cần mở mắt ra nhắm mắt lại là nghĩ đến chuyện chính sự quốc gia nữa. Thần cần phải đến với cô gái ở phương xa đang đợi thần, thần đã có lỗi với cô ấy rất nhiều rồi, thần không thể để cho cô ấy đợi quá lâu nữa...”
Nữ hoàng rưng rưng nói: “Nhưng, nhưng mà ta... tâm ý của ta đối với ngài Edward thì sao?”
Công tước đại nhân: “Nữ hoàng bệ hạ, cảm ơn tâm ý của ngài. Xin lỗi vì tin tức này có hơi đột ngột, nhưng thần yêu vợ thần, không có ai có thể thay thế vị trí của cô ấy ở trong lòng thần. Đã hai năm thần không được gặp cô ấy rồi, thậm chí không biết bây giờ cô ấy béo hay gầy, cũng không biết bây giờ cô ấy có khỏe không. Thần quen xếp cô ấy sau quốc gia của thần, cho nên bây giờ, thần không thể tiếp tục như vậy nữa. Thần sẽ buông quốc gia của thần xuống đi tìm cô ấy, ở bên cạnh cô ấy. Cảm ơn bệ hạ yêu mến, những thứ cho thần không thể tiếp nhận tình cảm của ngài.”
Nữ hoàng quay người lại, “Được rồi, ta biết rồi. Xin lỗi, ta không nên như vậy, nhưng ta cảm thấy nếu như ta không nói, có lẽ cả đời này ngài cũng sẽ không biết tâm ý của ta, rất xin lỗi vì đã làm phiền ngài. Ngũ tiểu thư còn là ân nhân cứu mạng của chúng ta, vậy mà ta còn nói với ngài như vậy.”
Công tước đại nhân mỉm cười, “Cảm ơn bệ hạ thông cảm, thần tin cô ấy cũng sẽ thông cảm cho người. Có lẽ cô ấy sẽ vui vì người có khiếu thẩm mỹ giống cô ấy.” “Nhưng ngài Edward, nếu như ngài đột nhiên từ chức rồi đi ngay, ta nghĩ sẽ gây ra chấn động rất lớn...” Nữ hoàng có chút lo lắng. Công tước đại nhân: “Một người cần dưỡng bệnh đã không quan tâm được nhiều như vậy rồi. Nếu như có thể, thần mong muốn lĩnh một phần tiền lương, lấy thân phận đại sứ ngoại giao trở về bầu bạn bên cạnh vợ thần, như vậy sẽ khiến thần vui vẻ yên tâm hơn.”
Trên đường từ cung điện về phủ Công tước, Lý Tư Không làm bộ làm tịch đeo kính, nói: “Tôi nói cậu cũng quá không nhạy bén rồi đấy, người mù dở như tôi cũng nhìn ra Nữ hoàng có ý với cậu, cậu thì không biết gì cả.”
“Tôi không để ý cậu ở rể ở đây đâu, tôi về sẽ chăm sóc chú Lý, cậu cứ đi đi.” Lý Tư Không trợn mắt: “Người ta thích cậu, không phải tôi! Hừ! Không thèm nói nhiều với cậu, trong mắt cậu chỉ có đồ keo kiệt thôi, những cô gái khác đều không phải là người. Nhìn Nữ hoàng khóc thương tâm như thế, cậu không đau lòng à? A, đúng rồi, tôi về sẽ nói với đồ keo kiệt, cậu suýt nữa bị Nữ hoàng lấy làm chồng, chắc chắn Tiểu Ngũ sẽ thích nghe,” Công tước đại nhân: “Để xem Tiểu Ngũ tin cậu hay tin tôi.”
Lý Tư Không: “Tôi không tin, chỉ cần là phụ nữ đều không rộng lượng, đặc biệt là kiểu người như đồ keo kiệt thì càng nhỏ mọn hơn.” Vừa về đến phủ Công tước, Hòa Húc đã đi đến, “Có rồi!”
Công tước đại nhân ngẩn ra: “Cái gì?” Hòa Húc: “Có độc, lớn rồi!”
Công tước đại nhân: “Chợ thuốc mất bao lâu?”
Hòa Húc: “Viên này nửa tháng là được.”
Công tước đại nhân do dự một chút, vừa định mở miệng nói chuyện, điện thoại đột nhiên vang lên. “Alo? Cô ạ!” Giọng Nhạc Mỹ Giảo lạnh như băng vang lên trong điện thoại, bà hỏi: “Lúc nào cậu về?!” Tước đại nhân ngẩn ra, “Khoảng một tháng...” Nhạc Mỹ Giảo ngắt lời: “Nếu như bây giờ cậu không về, sau này cũng không cần về nữa! Không ai cần cậu nữa hết!” Nói xong, tút tút một tiếng cúp điện thoại. Công tước đại nhân nhìn điện thoại bị cắt đứt, ngẩng đầu nhìn về phía Hòa Húc, nói: “Tôi phải về ngay!”
Hòa Húc: “Có chuyện gì thế?”
Công tước đại nhân đi về phía phòng ngủ, dặn dò Eugene thu dọn hành lý, nói với Hòa Húc một câu: “Mẹ vợ tôi gửi thông điệp cho tôi, tức giận rồi.”
Hòa Húc: “Hai năm cậu còn đợi được, có một tháng lại không đợi được à?”
Công tước đại nhân lắc đầu: “Không đúng, lâu như vậy mà mẹ vợ không hề gọi cho tôi một cuộc điện thoại, đột nhiên gọi đến bảo tôi về, nhất định là Tiểu Ngũ đã xảy ra chuyện rồi, tôi phải trở về ngay!”
Lý Tư Không: “Có thể có chuyện gì chứ? Người không sao là được rồi...” Câu này đột nhiên nhắc nhở Công tước đại nhân, anh lập tức dừng lại, gọi điện cho Nhạc Mỹ Giáo, một lúc lâu mới có người nghe máy, giọng Nhạc Mỹ Giảo vẫn lạnh lùng, như vừa rồi, “Ai thế?” Công tước đại nhân dè dặt hỏi: “Cô, cháu muốn hỏi, Tiểu Ngũ vẫn ổn chứ?” Nhạc Mỹ Giảo: “Vẫn sống.”
Công tước đại nhân: “Cô ấy vẫn ổn chứ?”
“Đã nói vẫn sống rồi còn muốn ổn thế nào nữa? Cậu mau về đi là được rồi, bớt phí lời đi. Tôi chịu đủ rồi! Rốt cuộc cậu có ý gì? Cậu cảm thấy nó không lấy được ai hay là thế nào? Tôi nói cho cậu biết, cậu còn không về thì sau này đừng mơ gặp Tiểu Ngũ nữa!”
Nói xong, bà lại cúp điện thoại, để lại cho Công tước đại nhân một tràng “tút tút.” Trước kia Nhạc Mỹ Giảo tuyệt đối không đối xử với Công tước đại nhân như vậy, đột nhiên thể này, anh lập tức cảm thấy bất an: “Tôi phải lập tức về ngay!”